Beta: Thích Cháo Trắng
Bóng đêm mơ màng, làn gió đầu hạ nhẹ nhàng lướt qua, vào ban đêm yên tĩnh này, khắp nơi đều tràn ngập không khí mát mẻ, ấm áp và thoải mái.
Chỉ là, ban đêm đẹp như vậy, nhưng tâm tình Vân Sở lại rất phức tạp. Cho dù gió thổi mát lạnh, cũng không thổi được nỗi buồn bực trong lòng cô.
Ban đêm đứng trước công viên, Vân Sở nhìn người đàn ông toàn thân lạnh lẽo đang đứng trước mắt này, không khỏi có chút nhức đầu.
Hóa ra hai anh em này đều đã thương lượng tốt rồi phải không? Một người phụ trách đi đón cô, đề cập với cô về chuyện bọn họ đã làm, sau đó khiến cô phải luôn biết ơn và áy náy, tiếp đó thì dẫn cô đến đây, giao cô cho người đàn ông này.
Nếu không có nụ hôn kia, Vân Sở còn có thể lạnh nhạt đối mặt với Lam Băng Tuyền, tự cho rằng mình hoàn toàn không biết tâm ý của hắn, chỉ cần giả bộ với hắn là được rồi. Nhưng, nhưng…
Vân Sở ho khan hai tiếng, nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt, cười gượng nói: "Thầy, thầy tìm em có việc gì sao?"
Lam Băng Tuyền cúi đầu nhìn cô một cái, rồi sau đó xoay người đưa lưng về phía cô, đi về phía trước.
Vân Sở bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó ngoan ngoãn đi theo hắn, hai người một trước một sau, giữ vững khoảng cách chừng một mét, chậm rãi bước đi trong công viên dưới trời sao.
Cả bầu trời đầy ánh sao sáng chói, dưới trời sao, bóng dáng của bọn họ được kéo dài thật là dài, thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi, nhưng chỉ có Vân Sở biết, tâm tình của cô bây giờ thật sự không tốt, cô không thích cảm giác đi chung với Lam Băng Tuyền như vậy.
Mười phút, Lam Băng Tuyền còn chưa lên tiếng, rốt cuộc Vân Sở không chịu nổi, tiếp tục hỏi, "Thầy Lam, có lời gì thầy cứ nói đi, em..."
Kết quả Vân Sở còn chưa nói hết, Lam Băng Tuyền đã nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng nói, "Em cứ ghét đi cùng với tôi như vậy sao?"
Vân Sở cứng họng, nhìn gương mặt lạnh lẽo nhưng vô cùng đẹp trai của Lam Băng Tuyền, thở dài nói, "Thầy nghĩ hơi nhiều rồi, trong lòng em, thầy chỉ là thầy giáo của em mà thôi, không nói tới chuyện ghét hay không ghét."
Lam Băng Tuyền cười lạnh, nói: "Thật sao? Thầy giáo… à!"
Trên gương mặt tươi cười của hắn xen lẫn vẻ châm chọc, khiến Vân Sở nhìn rất không thoải mái, nhưng cô cũng hiểu, những lời vừa rồi của cô khiến hắn chịu bao nhiêu tổn thương.
Nhưng người trong lòng cô là Thượng Quan Triệt, lúc này biết rõ Lam Băng Tuyền có ý khác với cô mà không ngăn lại, sau này sẽ chỉ càng ngày càng loạn, càng ngày càng phiền toái. Cho nên, mặc dù có vài lời nói ra sẽ khiến hai bên lúng túng, thậm chí khiến Lam Băng Tuyền khó chịu, cô vẫn không thể không nói.
"Thầy, em rất cảm tạ thầy đã quan tâm và giúp đỡ em, sau này thầy có chỗ nào cần giúp, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực đi giúp thầy." Vân Sở thản nhiên nói xong, trên mặt ngoài vẻ lạnh nhạt ra cũng không có biểu hiện gì khác.
Cô không có chút áy náy nào sao?
Sắc mặt của Lam Băng Tuyền càng trở nên khó coi, đặt một tay lên thân cây to lớn cao vút bên cạnh, cúi đầu xuống nhìn cô, "Ồ? Nếu như tôi muốn em lấy thân báo đáp thì sao?"
Khóe miệng Vân Sở giật giật, cười cười xấu hổ, "Điều này, khiến thầy phải thất vọng rồi, trong lòng Vân Sở đã có đối tượng."
"Em không thích tôi?" Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi.
"Nếu như thầy dùng cương vị là thầy giáo để hỏi một học trò, em sẽ nói cho thầy biết, em rất thích thầy. Nhưng nếu thầy hỏi có ý tứ khác, xin lỗi, người trong lòng em rất nhiều, nhưng người yêu lại vĩnh viễn chỉ có một." Giọng điệu Vân Sở nhàn nhạt, nhưng cũng rất nghiêm túc.
Lời này, đến tai Lam Băng Tuyền, giống như một cái gai vậy, đâm vào tim khiến hắn rất đau, rất khó chịu.
Bọn họ biết nhau không lâu, nhưng, cũng không biết tại sao, nha đầu cứng đầu cứng cổ này lại rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của hắn, khiến hắn bất giác yêu thích cô, đôi mắt chưa bao giờ từng dừng lại ở trên người bất kỳ cô gái nào, cũng đã bắt đầu vây quanh cô.
Thật vất vả hắn mới hiểu ra tình cảm của bản thân đối với cô, thật vất vả mới tìm được tình cảm mà cả đời này phải quý trọng, cô lại nói, người cô yêu không phải hắn…
A, điều này thật đúng là nực cười!
Lam Băng Tuyền nhìn cô thật sâu, hình như muốn nhìn thấu cô, hắn cắn môi, tay đã nắm chặt thành nắm đấm, giọng có chút khàn khàn, "Tại sao lại là hắn..”
Vân Sở hơi giễu cợt, cười cười nói: "Chuyện tình cảm, đâu có tại sao. Giống như thầy thích em, thầy có thể nói ra tại sao không?"
Lam Băng Tuyền nhất thời nghẹn họng, nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Sở, đáy lòng đột nhiên không kìm được co rút đau đớn một hồi.
"Nếu như tôi nhất định phải lấy được em thì sao?" Giọng của hắn vẫn khàn khàn như cũ, cũng rất lạnh, thậm chí mang theo mùi vị tình thế bắt buộc.
Vân Sở cười lạnh, nhíu mày nói: "Đó là chuyện của thầy, chỉ là, em đã nói rõ ràng cho thầy biết, người em yêu chỉ có Thượng Quan Triệt, nếu như thầy nguyện ý làm bạn của em, em rất hoan nghênh, nếu thầy ra tay với em, hoặc ra tay với Thượng Quan Triệt, vậy đừng trách em không khách khí."
Nói xong, Vân Sở đẩy hắn ra, xoay người lạnh lùng đi ra ngoài.
Mà Lam Băng Tuyền nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của Vân Sở, tay gắt gao nắm thành nắm đấm, móng tay cắm thật sâu lòng bàn tay, thế nhưng hắn lại không cảm thấy đau chút nào, chỉ là bởi trong lòng đã rất đau, là nỗi đau mãnh liệt, khiến hắn gần như không chịu nổi.
Ra tay với cô, hoặc ra tay với Thượng Quan Triệt? Ha, trong lòng cô, mình chính là hạng người như vậy sao?
Lam Băng Tuyền cắn răng, cố nén đau đớn trong nội tâm, cặp mắt kia lại không có cách nào dời khỏi người cô.
Thật ra thì, hắn là một người rất cứng nhắc, một khi trong lòng đã nhận định một ai đó, thì chính là cả đời, suốt đời cũng không thể thay đổi. Mà Vân Sở, lại nhất định không phải là người có thể cùng hắn đi hết cuộc đời sao?
…
Vân Sở buồn bã đi trong công viên, nghĩ lúc này nên nhanh chóng rời đi, đi khỏi cái nơi đầy áp lực này để về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Bởi vì trong lòng không yên, nên cô cũng không có chú ý quá nhiều đến sự vật xung quanh. Trong công viên vào đầu hạ, vẫn có không ít người đang dạo chơi, nhất là người yêu, khắp nơi đều là những đôi đang lặng lẽ nói chuyện, hiển nhiên Vân Sở không có tâm tình để ý nhiều như vậy.
Mà ngay lúc này, phía sau cô đột nhiên truyền đến một luồng gió lạnh, tiếp đó, dưới ánh đèn lại lóe lên một luồng ánh sáng chói mắt, khiến Vân Sở lập tức ý thức được nguy hiểm.
Cô chợt xoay người, cái loại hơi thở nguy hiểm đó, khiến cô muốn né tránh hoặc là phản kháng theo bản năng.
Nhưng có một người còn nhanh hơn cô.
"Cẩn thận..." Không biết Lam Băng Tuyền đã chạy tới phía sau cô từ lúc nào, gần như là không chút suy nghĩ liền đạp một nhát lên người cầm con dao định đánh lén ở sau lưng Vân Sở.
Vân Sở lạnh lùng nhìn Lam Băng Tuyền chạy tới từ sau lưng mình, lại nhìn người bị hắn đá ngã ở một bên.
Người nọ mặc một bộ đồng phục bệnh nhân sọc màu hồng, tóc xõa dài, dưới ánh đèn lờ mờ, cô ta khẽ ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt của mình, mang theo từng tia ác độc, dữ tợn nhìn chằm chằm Vân Sở.
Vân Sở thấy rõ mặt của người kia, không khỏi cười lạnh, nói: "Triệu tiểu thư hết bệnh nhanh thật, cũng đã có sức chạy đi giết người, thật sự là khâm phục."
Không sai, người vừa mới đánh lén sau lưng Vân Sở không phải ai khác, mà chính là Triệu Nhược Nghiên.
Thấy nụ cười trên mặt Vân Sở, Triệu Nhược Nghiên gần như phát điên giãy giụa đứng lên, giận dữ hét, "Vân Sở, con tiện nhân này, tao phải giết chết mày."
Nói xong, Triệu Nhược Nghiên tiếp tục cầm dao găm, xông về phía Vân Sở.
Chỉ là, cô ta còn chưa đến gần Vân Sở, thì đã bị người giữ lại, sau đó dùng sức kéo ra, lại một lần nữa bị ném xuống đất.
"A..." Triệu Nhược Nghiên phát ra một tiếng kêu thống khổ, ngay sau đó đứng lên nhìn chằm chằm người đàn ông đang giang hai tay ở bên cạnh Vân Sở, giống như gà mẹ che chở gà con, khóe miệng phát ra tiếng cười thâm độc, "Lam Băng Khê? A, không ngờ anh cũng bị tiện nhân Vân Sở này mê hoặc, thế nào, cô ta cũng đã là người của Thượng Quan Triệt, anh còn muốn che chở cho cô ta sao?"
Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, cặp mắt kia vô cùng lạnh lẽo, gần như có thể bắn ra mưa đá, khiến cả người Triệu Nhược Nghiên cũng run lên.
Cái ánh mắt này, thật đáng sợ, hắn không phải Lam Băng Khê, hắn là…
"Không muốn chết thì cút ngay." Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, tâm tình của hắn bị Vân Sở cự tuyệt đã vô cùng kém, hôm nay lại bị người phụ nữ không biết phải trái này vạch trần tâm tư, hắn gần như thẹn quá thành giận, hận không thể đập chết người phụ nữ này ngay lập tức.
Nghe được giọng nói không có nhiệt độ của Lam Băng Tuyền, Triệu Nhược Nghiên run run lên, nhưng khi thấy khóe miệng Vân Sở tràn đầy ý cười phía sau lưng Lam Băng Tuyền, thoạt nhìn Vân Sở vô cùng đắc ý thì cảm xúc của Triệu Nhược Nghiên lại bị kích động lần nữa.
Bây giờ trong tay cô không còn gì nữa, ngay cả vẻ xinh đẹp tao nhã mà cô vẫn kiêu ngạo, thậm chí thân thể cô bảo vệ hơn hai mươi năm cũng bị tiện nhân Vân Sở hủy diệt, sao cô có thể cứ bỏ qua cho Vân Sở như vậy chứ?
Dù sao thì bây giờ ngay cả chết cô cũng không sợ, còn có cái gì để sợ nữa? Mặc kệ hắn là Lam Băng Tuyền hay là Lam Băng Khê, chỉ cần dám ngăn cản cô giết Vân Sở, cô cũng sẽ không bỏ qua.
Đáy mắt Triệu Nhược Nghiên chợt phát ra tia sáng thâm độc, cô đột nhiên ngửa đầu cười to, "Ha ha ha, ha ha... Chết? Anh cho rằng hôm nay tôi dám trốn ra ngoài giết người, còn có thể sợ chết sao?"
Dứt lời, cô lại dữ tợn nhìn Vân Sở, nói: "Vân Sở, con tiện nhân này, cho dù chết, tao cũng phải kéo mày đi cùng, tao chết rồi cũng sẽ không bỏ qua cho mày."
Vân Sở cười lạnh, đáy mắt tràn đầy khinh thường, "Cô cho rằng cô chính là Triệu tiểu thư cao cao tại thượng* như trước kia sao? Triệu Nhược Nghiên, nếu cô một lòng muốn tìm chết thì tôi thành toàn cho cô."
*Cao cao tại thượng: Ám chỉ người đứng ở vị trí cao hơn người khác, kiêu ngạo xa cách quen thói sai khiến, chỉ trỏ, coi thường người khác.
Vân Sở nói xong, đẩy Lam Băng Tuyền đứng chắn trước mặt ra, nói: "Thầy, không bằng mời sang một bên xem vở kịch hay, thế nào?"
Lam Băng Tuyền có chút lo lắng nhìn Vân Sở, nhưng vẫn gật đầu một cái, "Cẩn thận một chút, không cần xuống tay lưu tình với một kẻ điên."
Vân Sở gật đầu, cười nói, "Thầy yên tâm, em tự có chừng mực."
Nhìn Triệu Nhược Nghiên mặc đồng phục bệnh nhân, cả người đều dơ bẩn, xem ra vô cùng nhếch nhác, Vân Sở cười lạnh, "Chỗ tôi có gương, không biết Triệu tiểu thư có muốn xem thử dáng vẻ bây giờ của cô hay không?"
Vân Sở lấy ra một cái gương nhỏ, giơ lên trước mặt Triệu Nhược Nghiên, để cho cô ta thấy rõ bộ dạng của bản thân.
Triệu Nhược Nghiên giận đến mức toàn thân đều đang run rẩy, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Sở. Nhưng rốt cuộc vẫn là một người phụ nữ thích đẹp, thấy gương thì nhìn vào bên trong theo bản năng.
Khi thấy mình ở trong gương tóc tai bù xù, giống dáng vẻ nữ quỷ kinh khủng, trong mắt lập tức lộ ra chán ghét và khủng hoảng.
Cái bộ dáng bây giờ của cô, thật đúng là cực kỳ giống, cực kỳ giống khi đó…
Vân Sở thấy thái độ của cô ta, khóe miệng nở nụ cười càng rực rỡ, nhíu mày, nói, "Thế nào, có phải rất giống cô vào lúc nào đó không? Ha ha, nếu cô cởi quần áo trên người xuống, thì càng giống hơn đó."
Nghe được những lời này của Vân Sở, trong nháy mắt nét mặt Triệu Nhược Nghiên giống như bị cái gì xé rách, đột nhiên tan rã.
Cô ta không ngừng lắc đầu, che lỗ tai của mình, vô cùng hoảng sợ kêu lên, "Không... không được, cút ngay, cút ngay..."
Vân Sở lạnh lùng nhìn dáng vẻ Triệu Nhược Nghiên như người điên hô to gọi nhỏ, cả khuôn mặt đều là ý cười châm chọc.
Triệu Nhược Nghiên luôn luôn tự cho mình tài giỏi, tính tình kiêu ngạo, vào đêm ấy lại bị một đám người đàn ông thay nhau hành hạ, thậm chí, lần đầu tiên của cô còn không phải là cho bất kỳ người đàn ông nào, mà là một món đồ chơi.
Hơn nữa, ngay lúc đó động tác của A Long có thể nói là tàn bạo, hoàn toàn không có chút dịu dàng nào. Cho dù Vân Sở chỉ nhìn màn ảnh, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng oán hận và khổ sở của Triệu Nhược Nghiên.
Cái loại đau tê tâm liệt phế đó, cô cũng đã thể nghiệm qua, điều khác biệt chính là, đại thúc của cô rất dịu dàng, cho dù là lúc nào cũng đều rất để ý đến cảm nhận của cô, cũng không để cô quá đau đớn.
A Long lại không giống vậy, hắn vốn là loại người phong lưu, nếu hiểu được thương hương tiếc ngọc, cũng sẽ không liên tục lưu luyến trong đó. Cộng thêm khi ấy Triệu Nhược Nghiên lại chọc giận A Long, không chơi đùa Triệu Nhược Nghiên đến chết, chính là vận khí cô ta còn tốt.
Cho nên, bây giờ Vân Sở muốn chọc giận Triệu Nhược Nghiên, là một việc rất dễ dàng.
"A, cút, cút ngay, không được tới đây, tên đàn ông đê tiện, không được đụng vào tôi." Triệu Nhược Nghiên lớn tiếng kêu lên, thân thể không ngừng lui về phía sau, không biết dao găm trong tay đã rơi phịch một tiếng xuống đất từ lúc nào, dường như cô ta lại không nhận ra, tiếp tục lui về phía sau, điên cuồng lắc đầu, kéo tóc của mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
"A, cô cho rằng cô là ai? Triệu tiểu thư, nếu bây giờ cô tự đưa mình tới cửa, đoán chừng cũng không có ai muốn chạm vào cô đâu." Vân Sở chán ghét nhìn Triệu Nhược Nghiên, từng bước một tiến tới gần cô ta, cúi đầu nhặt dao găm lên, phát hiện trên con dao găm kia lại có bôi thuốc.
Vân Sở thoả mãn gật gật đầu cười nói, "Quả nhiên là độc nhất lòng dạ đàn bà, không hổ là con gái của thủ trưởng Triệu."
Triệu Nhược Nghiên bị Vân Sở kích thích, đột nhiên cắn răng, giương nanh múa vuốt nhào tới Vân Sở.
Mà Vân Sở nheo mắt lại, bỗng nhiên giơ con dao lên, hung hăng đâm vào bả vai Triệu Nhược Nghiên.
"A ——!" Triệu Nhược Nghiên bị đau, kêu to một tiếng, dường như giật mình tỉnh táo lại, hoảng sợ nhìn Vân Sở, nhếch nhác kêu lên, "Vân Sở, đồ... đồ tiện nhân này."
"Tôi là tiện nhân? Cô có tiện không?" Vân Sở cười lạnh, trên gương mặt quyến rũ, mang theo vẻ khát máu, khiến Triệu Nhược Nghiên nhìn có chút kinh hồn bạt vía. "Nói tôi tiện như vậy, cũng là bởi vì Triệu tiểu thư cô vô duyên vô cớ ném loạn mấy lí do đê tiện lên người tôi, hôm nay tôi cũng chỉ trả lại cho cô những chuyện bỉ ổi cô đã làm thôi."
Nói xong, Vân Sở rút dao ra, nhìn máu trên con dao đã biến thành máu đen, cười nói, "Không biết Triệu tiểu thư đã bôi thuốc gì trên con dao này? Lúc cô đến tìm tôi, nhất định đã từng nghĩ sau khi tôi trúng phải thuốc này, sẽ như thế nào phải không? Hôm nay, tôi sẽ để cho cô tự mình thưởng thức, thế nào?"
Dường như bây giờ Triệu Nhược Nghiên mới hiểu ra được điều gì, giật mình trừng lớn hai mắt, không ngừng lắc đầu, "Không, không, Vân Sở, đồ tiện nhân này, mày... mày… sao có thể..."
"A!" Triệu Nhược Nghiên còn chưa nói hết, đã phát ra một tiếng gào thét khổ sở, rồi sau đó bắt đầu lăn lộn trên đất, đau đớn giãy giụa.
"Thật là đau, a, ngứa quá, ngứa quá, a a..." Cô ta không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tay không ngừng gãi lung tung trên người chính mình, vừa gãi vừa kêu đau, kêu ngứa. Bộ dáng kia, muốn thảm hại bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Vân Sở ném dao găm sang một bên, đứng lên, nhìn Lam Băng Tuyền đang dùng một đôi mắt thâm tình nhìn cô chằm chằm, cười nói, "Thầy nhìn em làm gì? Nhìn bên kia dường như có vẻ tốt hơn đấy chứ?"
Vân Sở chỉ vào Triệu Nhược Nghiên không ngừng xé rách quần áo bản thân vì đau ngứa xuất hiện cùng một lúc, cười như không cười nhìn Lam Băng Tuyền.
Lam Băng Tuyền cũng không thèm liếc nhìn Triệu Nhược Nghiên một cái, chỉ ngưng mắt nhìn cô gái xinh đẹp lại to gan, khát máu trước mắt này, tay chạm nhè nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô, lau đi vết máu dính trên má cô, có chút đau lòng nói: "Em không nên như vậy."
Một người con gái như cô, có thể gây ra trò đùa quái đản, có thể không nghe lời, có thể phản nghịch, có thể là bất kỳ dáng vẻ nào mà cái tuổi này nên có, hoặc không nên có, nhưng cái duy nhất không cần có chính là dáng vẻ khát máu như vậy.
Hắn biết là cô bị hoàn cảnh ép buộc, là con gái của Vân Ngạo Thiên, từ nhỏ cô đã được Vân Ngạo Thiên nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi cha qua đời, chính cô lại bị anh trai áp chế, khi lớn lên còn gặp phải nhiều khó khăn nguy hiểm như vậy, nếu cô yếu đuối, nhất định sẽ không sống được đến bây giờ.
Nhưng, nhưng hắn vẫn không hy vọng cô sẽ biến thành người như này.
Dường như Lam Băng Tuyền nhìn thấy được bóng dáng của bản thân trên người Vân Sở. Năm đó, chẳng phải chính hắn cũng như vậy, còn nhỏ tuổi đã bị bức bách, trở thành loại ma quỷ giết người không chớp mắt đó sao?
Cũng chính bởi vì như thế, hắn mới càng thêm hi vọng Vân Sở chỉ là đứa bé đơn thuần, vĩnh viễn không bị những thứ tà ác dính vào.
Có điều, dường như hắn đã tới quá muộn, bởi vì cô đã sớm biến thành người như vậy rồi…
"Thầy nói thử xem, em nên có dáng vẻ gì?" Vân Sở cười giễu cợt, miễn cưỡng phất nhẹ lọn tóc dài bên má, rõ ràng là một động tác đơn giản, lại xinh đẹp vô cùng, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, khiến nhiều người nhìn không rời mắt.
"Đơn giản trong sáng, hồn nhiên ngây thơ, hoạt bát cởi mở, giống như một con chim bay lượn không buồn không lo. Mỗi ngày chỉ muốn đi học thật tốt, có thể nghịch ngợm gây sự, nhưng không thể mất đi sự ngây thơ ban đầu, phải không? Thầy cảm thấy em phải là cô gái như vậy, đúng không?" Vân Sở cười giễu cợt, trong ánh mắt nhìn Lam Băng Tuyền có thêm vài phần khinh thường.
Ngược lại, hắn nghĩ quá đơn giản rồi, nếu cô có thể đơn thuần, có thể ngây thơ, hắn cho là cô sẽ biến thành như bây giờ sao?
Đứa bé nào có thể sống không buồn không lo, mà lại trở thành người luôn suy nghĩ mưu kế, tính toán khắp nơi, lòng dạ độc ác chứ? Nếu không phải có người luôn luôn bức bách bản thân, sao cô lại biến thành như thế này?
Kiếp trước là như vậy, đời này vẫn thế.
Cô nghĩ, nhất định đây chính là vận mệnh của cô, mặc kệ luân hồi bao nhiêu lần cũng không thay đổi được vận mệnh.
Vân Sở hít sâu, nhìn dáng vẻ Lam Băng Tuyền có chút đờ đẫn, xoay người nhìn Triệu Nhược Nghiên vẫn còn không ngừng giãy giụa trên đất, đang muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho Vân Hàn, để hắn lái xe tới đây đưa cô về nhà, thuận tiện, đưa vị Triệu tiểu thư kia đi một chỗ.
Triệu Nhược Nghiên còn hữu dụng, tất nhiên Vân Sở sẽ không để cô ta chết như vậy. Có Triệu Nhược Nghiên, việc đối phó với thủ trưởng Triệu, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Có điều, Vân Sở còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra, đã cảm giác bên kia đột nhiên truyền đến hơi thở nguy hiểm.
Cô quay đầu, ánh mắt sắc bén, giống như chim ưng, nhìn về phía bên kia.
Trong tầm mắt, là một người đàn ông mặc quần áo cũ rách, mái tóc dài của hắn lộn xộn, trên gương mặt dơ dáy bẩn thỉu, một cánh tay dường như bị cụt, buông thõng ở bên người, một tay khác thì cầm một con dao, vọt về phía Vân Sở.
Quần áo người này rách rưới, toàn thân đều dơ bẩn, Vân Sở đã sớm nhìn thấy hắn rồi, nhưng chỉ coi hắn là một tên ăn mày, không để ý đến, không ngờ lúc này, hắn ta lại đột nhiên làm loạn với mình.
Vân Sở nheo mắt lại, mắt lạnh nhìn con mắt lạnh lẽo ác độc của người kia, mặc dù thoạt nhìn hắn đã sớm thay đổi hoàn toàn, chật vật không chịu nổi, nhưng chỉ nhìn đôi mắt kia, Vân Sở vẫn nhận ra được thân phận của người này.
Lại là Âu Dương Tự, kẻ vốn đã nên biến mất từ lâu rồi.
Vân Sở nheo mắt lại, thân thể khẽ tránh ra một bên, giơ chân lên rồi dùng sức đá về phía dưới của Âu Dương Tự.
Âu Dương Tự cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, vẫn nhào về phía Vân Sở, con dao sáng loáng trong tay hắn, dường như trong nháy mắt sẽ đâm ngay vào người Vân Sở.
Bởi vì câu nói vừa rồi của Vân Sở, Lam Băng Tuyền còn chưa phục hồi lại tinh thần, giờ phút này nghe thấy tiếng đánh nhau, mới ý thức được nguy hiểm. Hắn nhìn về phía Vân Sở gần như theo bản năng, chứng kiến cảnh Vân Sở gặp nguy hiểm thì đã lao tới không chút nghĩ ngợi, muốn che chắn trước người cô.
Nhưng có một người động tác còn nhanh hơn hắn.
Chỉ nghe thấy "phập" một tiếng, đã có người đá cho Âu Dương Tự một nhát, Âu Dương Tự không kịp chuẩn bị, cộng thêm sức lực của cú đá kia rất lớn, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề ngã trên mặt đất.
Vân Sở ngước mắt, khi chứng kiến một người đàn ông mặc áo sơ mi màu tím ở phía sau Âu Dương Tự, vẻ mặt lạnh lẽo, đẹp trai vô cùng, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Âu Dương Tự bị đá một nhát, còn muốn giãy giụa đứng lên, giương nanh múa vuốt nhìn chằm chằm Vân Sở, muốn xông lên lần nữa. Lại bị đá thêm một nhát nữa, cả người bay ra xa mấy mét, thân thể thảm hại giống như diều đứt dây vậy, từ từ rơi xuống mặt đất.
Gần như cùng lúc đó, bóng người màu tím kia chợt lóe lên, sau đó đá mạnh thêm một nhát nữa vào mặt Âu Dương Tự.
"Hự..." Âu Dương Tự kêu khẽ một tiếng, khổ sở nằm trên mặt đất, không bò dậy nổi nữa.
Mà người nọ cũng dẫm một chân lên lưng Âu Dương Tự, ánh mắt sắc bén, giống như mũi tên nhọn.
Vân Sở bước nhanh tới bên cạnh Thượng Quan Triệt, thấy dáng vẻ tức giận của anh, vội lôi kéo tay anh nói: "A Triệt, sao anh lại tới đây?"
Thượng Quan Triệt nghiêng đầu nhìn Vân Sở đứng bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt hơi lo lắng, sắc mặt có chút khó coi, nói: "Nha đầu em thật đúng là không khiến người khác bớt lo, nếu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?"
Vân Sở biết Thượng Quan Triệt lo lắng cho mình, đồng thời, nhìn thấy bản thân ở cùng một chỗ với Lam Băng Tuyền, đoán chừng cũng ghen. Cho nên cũng không có so đo với anh, khẽ cười nói, "Không phải là không có việc gì rồi sao, khiến anh lo lắng, là em không đúng, đừng nóng giận có được không?"
Thượng Quan Triệt đưa tay nhẹ nhàng nắm cả bả vai của cô, kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu tựa vào bên tai cô nói, "Nha đầu chết tiệt, về sau còn dám ra ngoài vụng trộm sau lưng anh, anh sẽ khiến em đẹp mặt."
Vụng trộm?
Làm ơn đi, không phải vị đại gia này đã quá nhạy cảm đấy chứ? Cô cũng chỉ ra ngoài gặp Lam Băng Tuyền một lát, sao lại biến thành vụng trộm rồi hả? Vân Sở bất đắc dĩ vỗ trán, rất tỉnh bơ đưa tay véo eo Thượng Quan Triệt một cái, nói: "Anh nói trộm cái gì? Hả?"
Sắc mặt Thượng Quan Triệt thay đổi, trợn mắt nhìn Vân Sở một cái, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Anh thừa nhận là mình hơi hẹp hòi, nhưng cũng bởi vì bên cạnh nha đầu này luôn có người nhìn chằm chằm như hổ đói, nhìn bộ dạng này của cô, lại còn trách anh hẹp hòi?
"A, đau quá, cứu mạng, cứu mạng..." Là tiếng gào khổ sở của Triệu Nhược Nghiên. Trong một góc yên tĩnh của công viên, vang lên tiếng kêu khác thường đáng sợ như thế, chẳng bao lâu đã thu hút một đám người đến vây xem.
Vân Sở nhìn Triệu Nhược Nghiên khổ sở, bởi vì vừa đau vừa ngứa, trên mặt cô ta đã bị bàn tay của chính mình cào nát rồi, để lại mấy vết máu thật sâu, quần áo trên người cũng bị cô ta kéo xốc xếch, lộ ra thân thể trắng nõn, chỉ là, trên thân thể kia cũng có rất nhiều vết cào, thêm cả mấy dấu răng nông sâu.
Những vết cào kia dĩ nhiên là do Triệu Nhược Nghiên tự mình tạo ra, mà những dấu răng kia, là do những người đàn ông tối hôm qua lưu lại.
Cũng không biết sau khi Triệu Nhược Nghiên biết mình lộ ra thân thể đã bị hủy hoại trước mặt nhiều người như vậy, cô ta sẽ có vẻ mặt gì? Còn thủ trưởng Triệu và Triệu phu nhân, ha ha, chắc hẳn biểu cảm của mấy người đó sẽ vô cùng đặc sắc?
Vân Sở không nhìn người vây xem xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ nhìn Âu Dương Tự bị Thượng Quan Triệt giẫm dưới chân, cố ra vẻ tức giận kêu lên, "Cái tên ăn mày thối tha này, dù Triệu tiểu thư cô đơn không chịu được nên quyến rũ mày, mày cũng không nên đối xử với cô ấy như vậy chứ. Hừ, lát nữa cảnh sát tới, mày cứ đợi vào tù ngồi đi."
Nghe được lời Vân Sở nói, khóe miệng Thượng Quan Triệt và Lam Băng Tuyền cũng không kiềm chế được mà giật giật, đầu óc Vân Sở xoay chuyển thật nhanh, trong chốc lát đã biết phải xử trí Triệu Nhược Nghiên và Âu Dương Tự thế nào rồi.
Thôi, nếu cô đã biết phải làm sao, bọn họ cũng đành phải ở một bên phối hợp vậy.
Bị tiếng gào của Triệu Nhược Nghiên thu hút, những người quanh đây liền tới xem, rất nhanh chóng đã vây quanh họ thành một vòng lớn. Nghe được tiếng nói của Vân Sở, dường như mới phát hiện ra người đàn ông bị Thượng Quan Triệt giẫm dưới chân, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Âu Dương Tự.
Âu Dương Tự cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, kể từ hơn hai tháng trước bị bắt, Vân Cảnh nói hắn bị người ta đưa đi, đoán chừng sống không được bao lâu.
Lúc ấy Vân Sở rất bận, cũng không tính ở lại lâu, chỉ gọi Vân Hàn đi thăm dò, khi phát hiện người mang Âu Dương Tự đi là người của Thượng Quan Duệ, cô cũng không quản nữa. Cô cho rằng với thủ đoạn của Thượng Quan Duệ, hẳn là Âu Dương Tự đã sớm mất mạng rồi, không ngờ lại biến thành bộ dạng này rồi xuất hiện ở đây.
Âu Dương Tự cũng chẳng ít xấu xa hơn Triệu Nhược Nghiên, đã từng tính toán hại cô bao nhiêu lần, hiện giờ đã như này rồi còn muốn tới đây giết mình, tất nhiên Vân Sở sẽ không bỏ qua cho hắn như vậy.
Vốn Âu Dương Tự vẫn còn có một hơi thở, nghe được lời Vân Sở nói, cộng thêm người đi đường chỉ trỏ và bàn luận, lập tức giận đến một hơi cũng không thở được, miệng sùi bọt mép, gục ở trên mặt đất.
Mà Triệu Nhược Nghiên thấy nhiều người đang vây xem bản thân như vậy, trong lòng đã sớm xấu hổ không thôi, nhưng lại không có biện pháp ngừng động tác trong tay lại, thuốc này độc ra sao, không ai rõ ràng hơn cô ta, nửa ngứa, nửa đau, nếu không có thuốc giải, không cào rách một lớp da thì sẽ tuyệt đối không dừng lại.
Cho nên, cô ta vẫn không ngừng dùng tay gãi khắp người, trong lòng cũng đang điên cuồng kêu lên: Vân Sở, tốt nhất đừng để tao còn sống, nếu không tao nhất định khiến cho mày sống không bằng chết.
Mà dường như Vân Sở nhìn ra được cô ta đang nói cái gì, cười nói, "Triệu tiểu thư, cô yên tâm, cô sẽ không chết như vậy đâu."
Vân Sở cười lạnh, muốn mình sống không bằng chết? Vậy trước hết cứ để cho Triệu Nhược Nghiên nếm thử mùi vị sống không bằng chết đi.
Hết chương 95