Ngày hôm sau, sáng sớm Vân Sở đã đến bệnh viện, mang bữa sáng đến cho Thượng Quan Triệt, bảo Mộc Ngân ở bên dưới chờ cô một lát rồi tự mình mang bữa sáng lên phòng cho Thượng Quan Triệt.
Nhưng ngoài dự đoán của Vân Sở, giữa buổi sáng tinh mơ này vẫn có người đến thăm Thượng Quan Triệt sớm hơn cả cô.
Cửa phòng bệnh của Thượng Quan Triệt chỉ khép hờ, Vân Sở đẩy cửa ra thì nhìn thấy ngay một cô gái đang ngồi gọt táo trước giường cho Thượng Quan Triệt, người này không phải là ai khác mà chính là người đã khiến Thượng Quan Triệt trúng một viên đạn - Triệu Nhược Nghiên.
Nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên, vẻ mặt của Vân Sở thay đổi ngay lập tức. Cô thật sự không ngờ là da mặt của cô gái này lại có thể dày như vậy, không biết liệu đạn bắn vào có bị thủng hay không?
Cố nặn ra một nụ cười, Vân Sở mang theo bữa sáng bước vào trong phòng, cười tươi như hoa: "Thân ái, đói bụng chưa? Tôi mang đến cho anh cháo trứng muối thịt nạc anh thích ăn nhất đây."
Nhìn thấy Vân Sở, Thượng Quan Triệt vốn dĩ đang không hào hứng lập tức nở nụ cười: "Nhóc con cô đến thật đúng lúc, tôi đói sắp chết rồi."
Vân Sở cười hì hì ngồi xuống bên kia giường, kéo cái bàn trên giường ra, đặt cháo xuống mặt bàn, sau đó mới tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Nhược Nghiên đang ngồi ngay ngắn phía đối diện: "Đây không phải là Triệu tiểu thư sao? Cô đến lúc nào vậy? Ai nha, thật ngại quá, tôi mải lo lắng không biết A Triệt đói hay không nên cũng không để ý là trong phòng có thêm một người."
A Triệt?
Một câu nói của Vân Sở khiến hai vị đang ngồi ở đây đều ngây ngẩn cả người, một người là vui sướng, cuối cùng thì nhóc con này không gọi anh là đại thúc nữa, lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên bản thân, không thể ngờ được là chỉ một cách xưng hô thôi cũng có thể khiến trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào như vậy.
Còn hai chữ này đi vào lỗ tai Triệu Nhược Nghiên chính là rất khó nghe. Vân Sở này gọi Thượng Quan Triệt là cái gì vậy? Đáng chết, cách xưng hô này chỉ có cô mới được gọi, hiện tại lại bị một nhóc con miệng còn hơi sữa giành mất. Nhưng đau khổ nhất vẫn là bây giờ bản thân cô không thể gọi như vậy, vì để bảo toàn hình ảnh hoàn hảo của bản thân nên cô chỉ thể gọi Thượng Quan Triệt là Thượng Quan ca ca....
Nghĩ đến đây, Triệu Nhược Nghiên tức đến mức cái mũi cũng muốn lệch đi, nhưng vẫn cố gắng đè nén sự tức giận mà cười nói: "Thì ra Thượng Quan ca ca vẫn chưa ăn sáng? Tại sao lại ăn muộn như vậy chứ?"
Ngụ ý chính là Vân Sở làm thế nào mà lại muộn như vậy mới mang bữa sáng đến cho Thượng Quan Triệt.
"Tôi đúng là rất đói, thơm quá, nhóc con đút cho tôi." Thượng Quan Triệt cười với Vân Sở, vẻ mặt chờ mong nhìn Vân Sở.
Vân Sở bưng bát lên, múc một muỗng cháo, đưa lên môi thổi cho bớt nóng rồi mới đưa đến bên miệng Thượng Quan Triệt, còn rất khoa trương nói: "Há miệng ra, a....."
"A. . ." Vậy mà Thượng Quan Triệt rất phối hợp, há miệng ra, còn a một tiếng giống như một đứa bé. Sau khi được thưởng thức mỹ bị còn mở miệng thúc giục: ''Ăn ngon lắm, tôi muốn nữa."
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Vân Sở cười, đút từng miếng từng miếng cho Thượng Quan Triệt, hai người kẻ tung người hứng, hoàn toàn coi Triệu Nhược Nghiên là không khí.
Nhìn thấy hình ảnh hài hòa, ấm áp của bọn họ khi ở cạnh nhau, tay Triệu Nhược Nghiên nắm chặt, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay. Thượng Quan Triệt là loại người như thế nào, cô biết rõ ràng hơn bất cứ ai. Phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, lãnh khốc, lạnh lùng...... Nhưng mà khi ở trước mặt cô gái này thì anh ấy lại bỏ tất cả những điều đó xuống, giống như một đứa trẻ vậy.......
Đây thật sự là anh ấy sao? Hay là, đây mới thật sự là anh ấy?
Cô thực sự không hiểu, rốt cuộc cô kém một cô gái chưa trưởng thành như Vân Sở ở điểm nào, chẳng lẽ cô lớn lên không đủ xinh đẹp hay sao? Dáng người không đẹp sao? Biểu hiện lòng mình với Thượng Quan Triệt chưa đủ rõ ràng hay sao? Vì sao anh lại không nhìn thấy điểm tốt của cô vậy?
Triệu Nhược Nghiên mím môi, trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ, hận không thể đá văng kẻ sát phong cảnh là Vân Sở kia, có lẽ khi làm điều đó Thượng Quan Triệt sẽ chú ý đến bản thân hơn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Nhược Nghiên càng trở nên độc ác hơn.
Tất cả điều này đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Thượng Quan Triệt. Anh thu hết tất cả sự thay đổi biểu cảm của Triệu Nhược Nghiên vào trong mắt, trong lòng cũng đang nghĩ cách đối phó với Triệu Nhược Nghiên. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô gái này ra tay với Vân Sở một lần nữa.
Vân Sở đút cháo cho Thượng Quan Triệt ăn xong, Triệu Nhược Nghiên mới nhận ra bản thân đang gọt táo, cúi đầu đưa quả táo đã gọt sạch trên tay cho Thượng Quan Triệt, tươi cười vô cùng sán lạn: "Thượng Quan ca ca, sau khi ăn xong thì ăn thêm chút trái cây đi."
Thượng Quan triệt nhíu mày, vừa định cự tuyệt thì đã nghe thấy Vân Sở mở miệng trước: "Triệu tiểu thư, thật ngại quá, bác sĩ có dặn là anh ấy không được mấy thứ này, sẽ không tốt đối với vết thương."
Dứt lời, đón lấy quả táo trong tay Triệu Nhược Nghiên, cười vô cùng gian trá: "Tuy nhiên, tôi ăn cũng giống như anh ấy ăn. Cám ơn Triệu tiểu thư. Triệu tiểu thư hiền lành như vậy, tương lai nếu có ai lấy được cô thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
"Vân tiểu thư nói đùa rồi." Triệu Nhược Nghiên cố gắng nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi trả lời. Trong lòng cũng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể tức giận, dù sao vừa rồi Vân Sở cũng nói những lời nói nhẹ nhàng như vậy, nếu lúc này cô mà tức giận thì chẳng phải danh tiếng tốt đẹp những năm gần đây của cô đều bị hủy hoại rồi hay sao.
Đối với Triệu Nhược Nghiên mà nói thì danh tiếng là quan trọng nhất, không cái gì bằng được danh tiếng, ánh mắt chán ghét của người khác có thể giết chết cô.
Vân Sở ăn ngon lành, nhưng vẫn không quên chế giễu Thượng Quan Triệt: "Tôi nói này A Triệt, anh thật sự là có phúc đó, một cô gái tốt như Triệu tiểu thư mà anh cũng không cần, chắc chắn anh sẽ hối hận đó."
Thượng Quan Triệt làm sao có thể không biết ý đồ của nhóc con này chứ. Vươn tay ra ôm cô vào trong lòng, nhân cô hội đó hôn xuống mặt cô một cái: "Có gì mà phải hối hận, nhóc con của tôi là cô gái tốt nhất trên đời này, có thể lấy được cô mới là phúc khí của Thượng Quan Triệt tôi."
Khóe miệng Vân Sở co rút, bất chấp việc Triệu Nhược Nghiên vẫn còn ở đây, lập tức phản bác: "Anh nói bậy bạ gì đó, tôi nói sẽ gả cho anh khi nào chứ?"
"Hiện tại không gả nhưng không có nghĩa là tương lai không gả, cô chính là con dâu là Thượng Quan gia chúng tôi nhận định, trừ cô ra thì còn có ai có tư cách làm vợ Thượng Quan Triệt tôi chứ." Thượng Quan Triệt vừa lòng nhìn gò má hồng hồng của Vân Sở, mắt liếc qua nhìn vẻ mặt Triệu Nhược Nghiên, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt độc ác của cô ta.
Cô gái này thật sự không biết tỉnh ngộ gì cả, nếu anh cứ tiếp tục nhường nhịn cô như vậy thì có lẽ một ngày nào đó Vân Sở sẽ bị cô giết chết mất. Trước tiên không nói đến thân phận cao quí của cô ta, cho dù cô không phải là cái gì thì muốn đối phó với Vân Sở cũng không phải là chuyện khó, hiện tại Vân Sở có rất nhiều kẻ địch, chỉ một Vân Cảnh thôi cũng đã khiến nhóc con này phải bận rộn rồi.
Nghĩ đến vận mệnh của Vân Sở, trong lòng Thượng Quan Triệt không khỏi thở dài.
Nếu như chỉ là một cô gái bình thường thì ở độ tuổi này vẫn còn vô lo vô nghĩ, chỉ cần hưởng thụ và chơi đùa, nhưng cô không được như vậy, cô phải gánh vác toàn bộ sự hưng thịnh của cả một bang phái. Vì bang phái, vì sự sinh tồn, cuộc sống của cô gian khổ hơn người bình thường gấp bội, cơ hội gặp phải nguy hiểm cũng nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh đều cảm thấy đau lòng, nếu có thể anh thật sự hi vọng cô chỉ là một cô gái đơn giản, cái gì cũng vô dụng, chỉ cần cô ở trong lòng anh mỉm cười và làm nũng mà thôi.
Nhưng nếu như như vậy thì cô vẫn là cô sao? Anh còn có thể yêu thích "cô" như vậy sao?
Cúi đầu nhìn nhóc con mang vẻ mặt không cam lòng ở trong lòng, nơi mềm mại nhất trong lòng Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng bị chạm vào, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu rõ, trên thế giới này, chỉ cần là việc cô muốn làm, mặc kệ là việc gì anh cũng sẽ ủng hộ cô, cho cô một bờ vai khỏe mạnh, một vòng tay ấm áp, để đến khi cô mệt mỏi còn có chỗ để cô dừng lại nghỉ ngơi.
"Miệng chó không mọc ra ngà voi, hãy còn chưa xem bát tự đâu." Nói xong, Vân Sở cũng phát hiện ra ánh mắt độc ác của Triệu Nhược Nghiên, khóe miệng cong lên, cọ cọ vào trong lòng Thượng Quan Triệt, làm nũng nói: "Muốn cưới tôi đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy, những người theo đuổi tôi cũng được cả một tiểu đội rồi, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ lựa chọn anh."
Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn cô, véo véo khuôn mặt cô, vẻ mặt dịu dàng: "Dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào dáng vẻ đẹp trai của tôi, còn dựa vào tôi là người đàn ông của cô."
Nghe thấy vậy, Vân Sở nở nụ cười khanh khách: "Ha ha.... Anh thật sự rất tự tin, uhm..... Vẫn là câu nói kia." Vân sở nói xong, ghé vào bên tai Thượng Quan Triệt, nói một câu mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được: "Nếu anh trẻ lại năm tuổi thì có lẽ tôi sẽ xem xét anh một chút."
Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhân cơ hội cắn vành tai của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười ái muội: "Nhóc con, cô trốn không thoát đâu, cô chỉ có thể là của tôi."
Tim Vân Sở đập lỡ một nhịp, giọng nói của Thượng Quan Triệt, nghe rất êm tai, truyền vào trong tai cô, đi vào trong lòng cô, khiến trái tim cô đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng.
Cô chỉ có thể là của anh sao? Ý của anh có nghĩa là anh cũng thích cô?
Hai người vẫn duy trì tư thế mập mờ, một người cười yêu dị, một người thì đỏ mặt sững sờ, không khí có chút mờ ám, có chút khẩn trương, có chút bất an, còn có một chút - âm trầm.
Hai mắt Triệu Nhược Nghiên trừng bọn họ như muốn nứt ra, giờ phút này nhìn bọn họ vui vẻ như vậy trong lòng cô có bao nhiêu oán hận và không cam lòng. Cô chắc chắn, chắn chắn sẽ khiến bọn họ không thể ở cùng nhau, chết cũng không thể.
"Khụ khụ. . . Anh, chị dâu, hai người cho dù muốn thân thiết thì cũng nên đóng cửa cẩn thận chứ?"
Một giọng nói lười nhác truyền từ cửa vào, ngay lập tức Vân Sở đẩy Thượng Quan Triệt ra, vội vàng đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt Thượng Quan Duệ với nụ cười đùa giỡn đang đi từ cửa vào, cười khan nói: "Tiểu Duệ, đi vào sao không chịu gõ cửa thế."
Khóe miệng Thượng Quan Duệ giật giật, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vân Sở, cười nói: "Chị dâu, cửa không hề đóng nha, tôi thấy Triệu tỷ tỷ ở bên trong nên mới trực tiếp đi vào, không ngờ là có người lại có thể không biết xấu hổ như vậy, dám ở trước mặt....."
"Khụ khụ, tiểu Duệ không phải anh đến đây để thăm anh trai mình hay sao? Mau đi qua nói chuyện với anh trai anh đi." Vân Sở vươn tay ra, kéo tay Thượng Quan Duệ, cố ý ngắt lời anh, đẩy anh đến trước giường bệnh Thượng Quan Duệ.
Thượng Quan Duệ xấu hổ, vốn dĩ định nói gì đó nhưng khi đối mặt với khuôn mặt cười như không cười của Thượng Quan Triệt thì lại nhịn xuống.
Thôi, ở trước mặt anh trai thì vẫn không nên nói lung tung, nếu không thì.... .....
"Khụ khụ, anh, nghe nói anh bị thương, thật đúng là khó có dịp được thấy nha." Thượng Quan Duệ ngồi xuống trước giường, khuôn mặt trắng nõn mềm mại còn hơn cả trẻ con đang nở nụ cười rực rỡ.
Thượng Quan Triệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh: "Không phải chú suốt ngày ầm ĩ nói muốn nhìn thấy dáng vẻ khi bị thương của anh hay sao, lần này, có người giúp chú thực hiện nguyện vọng, giúp chú nhìn thấy còn gì nữa."
Giọng nói Thượng Quan Triệt lạnh nhạt, không nhận ra cảm xúc trong đó nhưng lại khiến thân thể Triệu Nhược Nghiên phải run lên một cái.
Vân Sở buồn cười nhìn Thượng Quan Duệ cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, cùng với thân thể đầy sửng sốt của Triệu Nhược Nghiên, cười nói: "Nói như vậy thì tiểu Duệ còn phải cảm ơn tôi đó, nếu không phải là vì tôi thì anh trai anh sẽ không ở trong này đâu. Haizz, đều tại vì anh trai anh quá yêu tôi, nếu không thì sao có thể chấp nhận hy sinh lớn như thế chứ."
Nghe thấy vậy, khóe miệng của mọi người ở đây đều run rẩy, nhất là Thượng Quan Duệ, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Vân Sở, nghĩ thế nào không thể tưởng tượng được là da mặt của cô gái này lại có thể dày đến mức này. Thật sự đúng là vô tiền khoáng hậu nha.
Một câu này bay vào trong tai An Linh Nguyệt mẹ Thượng Quan Triệt vừa đúng lúc ôm một bó hoa tươi đi vào, khiến chân bà lảo đảo một cái, nhìn Vân Sở bằng ánh mắt kính nể, nhất thời cảm thấy mặc cảm. Phải nói là da mặt bà cũng khá dày, lúc trước khi ở trước mặt cha Thượng Quan Triệt cũng không thiếu những tình huống thối tha, nhưng khi so sánh với cô con dâu này thì vẫn phải chịu kém xa.
Tuy nhiên, tính cách này ……. bà thích, khà khà.
Nhất là khi An Linh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt độc ác của Triệu Nhược Nghiên thì lại càng cảm thấy thú vị.
Người bình thường đều có thể nhận ra được tâm ý của Triệu Nhược Nghiên với Thượng Quan Triệt, nhưng mà Vân Sở đối với Thượng Quan Triệt như thế nào bà vẫn không hoàn toàn hiểu rõ, hôm nay nghe được câu nói như thế này thì người làm mẹ như bà cũng yên tâm. Nếu Vân Sở không thích Thượng Quan Triệt thì sao có thể nhân cơ hội này mà trêu chọc Triệu Nhược Nghiên chứ? Còn Thượng Quan Triệt thì lại vì Vân Sở mà không tiếc tính mạng đỡ giúp con bé một viên đạn.
Nghĩ đến điều này, An Linh Nguyệt tươi cười cầm bó hoa bỏ xuống trên bàn, gật đầu nói: "Nhóc con Sở Sở này còn tự kỷ hơn cả ta năm đó, tuy nhiên, dì rất thích, khà khà! Con nha, sau này phải quản A Triệt chặt vào, nếu không tên tiểu tử này không biết đến bao giờ mới hiểu biết hơn đó."
Lúc này Vân Sở mới nhìn thấy An Linh Nguyệt, mặt đỏ lên, vội vàng kéo An Linh Nguyệt ngồi xuống, rót cho bà và Thượng Quan Duệ một chén nước, nói nửa đùa: "Dì à, người cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ không để Triệt ca ca bị thương vì cháu nữa."
Tuy rằng An Linh Nguyệt không hề trách cứ cô nhưng trên đời này nào có người mẹ nào không thương con chứ, cho dù An Linh Nguyệt có không trách cô thì trong lòng cô cũng rất tự trách.
An Linh Nguyệt gật đầu, vừa lòng nhìn Vân Sở: "Nhóc con ngốc nghếch, con cũng đừng tự trách, dì không phải là loại người không hiểu chuyện. Nếu như A Triệt đã tự nguyện vì con mà bị thương thì có thể hiểu được vị trí của con trong lòng nó. Hiện tại dì chỉ hi vọng hai đứa nhanh chóng kết hôn rồi sinh ra một đứa bé mập mạp mà thôi."
Trên trán Thượng Quan Triệt và Vân Sở đều toát ra mồ hôi, cười gượng không dám nói tiếp.
Chỉ có Thượng Quan Duệ chỉ sợ thiên hạ không loạn mà bồi thêm một câu: "Mẹ, người muốn bế cháu đến điên rồi, chị dâu vẫn còn là vị thành niên đó, muốn sinh cháu cho người thì cũng phải hai năm nữa."
Nghe nói vậy, sắc mặt Vân Sở lập tức thay đổi.
Vị thành niên, bí mật của cô cứ như vậy mà bị Thượng Quan Duệ vạch trần rồi sao. Nếu An Linh Nguyệt biết bản thân lừa bà, không biết bà sẽ thấy bản thân như thế nào?
Vân Sở đưa mắt nhìn Thượng Quan Triệt, thấy anh vẫn tươi cười như cũ, cũng không vì những lời nói này mà có chút biến hóa gì, không khỏi cảm thấy bối rối.
An Linh Nguyệt lại nở nụ cười, vỗ vỗ vào đầu bản thân: "Ai nha, đúng thế, con xem trí nhớ của dì này, sao lại có thể quên vụ này được chứ? Sở Sở còn nhỏ, tuy nhiên không sao, trước tiên vẫn có thể đính hôn mà."
Vân Sở nhíu mày, kinh ngạc nhìn An Linh Nguyệt, rồi lại quay qua nhìn Thượng Quan Triệt, thấy vẻ mặt của bọn họ đều rất bình thản, nhất thời không hiểu ra sao.
Thượng Quan Triệt gõ đầu cô, cười nói: "Nhóc con ngốc nghếch, mẹ tôi là người thích nhất là đi điều tra hộ khẩu, từ lúc tôi nói ra tên cô thì bà đã nắm được tất tần tật dữ liệu về cô trong tay rồi."
Khóe miệng Vân Sở giật giật, trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Triệt một cái, nheo mắt lại tức giận nói: "Vậy sao lúc trước anh còn tôi nói như vậy...." Lúc trước khi lần đầu tiên đến Thượng Quan gia, tên khốn này dặn đi dặn lại cô bảo cô phải nói dối tuổi. Hiện tại lại nói cho cô là An Linh Nguyệt đã sớm biết mọi thông tin của cô, cô có thể không tức giận sao?
Thượng Quan Triệt ho khan hai tiếng, có chút không tự nhiên nói: "Tôi còn không phải muốn cô qua được cửa bà nội tôi hay sao, tôi dụng tâm lương khổ như vậy đó nhóc con."
Vân Sở cố nhịn xuống cảm giác muốn bóp chết anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng thế sao, vậy thì tôi đây phải thật sự cảm ơn anh rồi."
Thượng Quan Triệt không xấu hổ mà gật đầu, tươi cười nói: "Đúng vậy, cho nên cô phải đối xử tốt với tôi mới đúng."
Nhìn thấy dáng vẻ làm nũng như vậy của con trai mình, An Linh Nguyệt không thể tiếp tục nhìn nữa, ho khan hai tiếng, lôi kéo Vân Sở cười nói: "Hai đứa trẻ này cũng thật là, dì còn đang ở đây mà hai đứa đã lại bắt đầu ân ái rồi."
Vân Sở lập tức trưng lên khuôn mặt tươi cười, làm nũng bên người An Linh Nguyệt: "Dì ơi, cháu nào dám ân ái ở đây chứ. Rõ ràng vừa rồi người vừa nói là muốn cháu giáo huấn A Triệt một chút, người nhìn xem anh ấy như vậy.... ...... ..."
An Linh Nguyệt nghe thấy câu nói này của Vân Sở cũng không biết nên nói tiếp cái gì cho phải, chỉ có thể dùng biểu cảm tự cầu phúc nhìn Thượng Quan Triệt, còn ở trong lòng thì cầu nguyện thằng bé có thể nhanh chóng tóm gọn nhóc con Vân Sở này, nếu không thằng bé có thể chịu được đến bao giờ.
Bốn người ở trong phòng trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn coi Triệu Nhược Nghiên là không khí.
Vốn dĩ ấn tượng của An Linh Nguyệt với Triệu Nhược Nghiên cũng khá tốt, nhưng lần trước sau khi nghe Thượng Quan Duệ nói một chuyện thì ấn tượng hoàn toàn thay đổi. Triệu Nhược Nghiên này là một cô gái có dã tâm, dù sao Vân Sở vẫn còn quá non, chưa đủ để làm đối thủ của cô ta.
Nhất là khi biết Thượng Quan Triệt trúng đạn là do Triệu Nhược Nghiên phái người đối phó Vân Sở, thì An Linh Nguyệt càng không thích vị tiểu thư của Triệu gia này rồi. Thậm chí, bà còn cảm thấy may mắn là lúc trước Thượng Quan Triệt không chọn Triệu Nhược Nghiên, nếu không thì bà mẹ chồng này trong tương lai cũng có khả năng phải chịu tội.
Triệu Nhược Nghiên nhìn hình ảnh "người một nhà" vui vẻ của bọn họ, trong lòng đương nhiên có biết bao nhiêu khó chịu. Nhưng mà, cô cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể xấu hổ ngồi một bên nhìn bọn họ tán gẫu.
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của người nhà Thượng Quan đối với Vân Sở, cùng với khuôn mặt cười tươi như hoa của Vân Sở, thật sự lúc này mặt cô còn đen hơn cả đáy nồi.
Tất cả điều này vốn dĩ nên thuộc về cô. Thượng Quan Triệt thuộc về cô. Sự yêu thương của Thượng Quan Triệt là của cô. Sự quan tâm của người nhà Thượng Quan cũng là của cô. Tất cả những điều này đều là của cô, hiện tại lại con nhóc Vân Sở này cướp đi tất cả, bị như vậy sao cô có thể cam tâm được chứ?
Cô vốn là Triệu đại tiểu thư, sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ, cho đến bây giờ chỉ cần muốn cái gì là sẽ được cái đó. Cho dù cô có muốn ánh trăng trên trời thì cha cô cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.
Từ nhỏ Triệu Nhược Nghiên đã nhận được muôn vàn sự sủng ái, từ từ trở nên tự phụ, vì thế đương nhiên cho rằng chỉ cần là cái cô muốn thì tất cả cũng sẽ là của cô.
Triệu Nhược Nghiên cúi đầu, lúc này Vân Sở vui vẻ bao nhiêu thì trong lòng cô oán hận bấy nhiêu. Cô thề, nhất định cô sẽ cướp về tất cả những thứ thuộc về mình.
Vân Sở, tôi Triệu Nhược Nghiên thề, chắc chắn sẽ không để cho cô vui vẻ lâu đâu, cứ chờ đó.....
Vân Sở vừa tán gẫu với An Linh Nguyệt vừa để ý phản ứng của Triệu Nhược Nghiên, nhìn thấy ánh mắt của cô ta dừng trên khuôn mặt mình, trong mắt mang đầy oán hận, trong lòng không khỏi giật mình.
Xem ra, mặc dù lần này khiến Thượng Quan Triệt bị thương nhưng Triệu Nhược Nghiên vẫn không biết giác ngộ, Vân Sở dám khẳng định, Triệu Nhược Nghiên chắc chắn sẽ còn tìm đến gây phiền toái cho bản thân.
Tuy nhiên, cô cũng không cảm thấy có gì mà phải sợ hãi, một cô gái cố gắng đi tranh giành tình cảm, cho dù có độc ác hơn nữa thì cũng chỉ tự hủy hoại bản thân mình mà thôi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ cần bản thân nâng cao cảnh giác thì sẽ không trúng kế của cô gái độc ác này.
Nói chuyện nửa ngày, An Linh Nguyệt dặn dò xong rồi mang theo Thượng Quan Duệ rời khỏi đây.
Nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên không hề có ý muốn đi về, vốn dĩ Vân Sở định đưa An Linh Nguyệt ra ngoài, nhìn thấy như vậy không nhịn được mà lên tiếng: "Triệu tiểu thư, cô đến đây sớm như vậy, hiện tại cũng đã mệt mỏi rồi. Cô cứ yên tâm, A Triệt ở đây đã có tôi chăm sóc, không có việc gì đâu, cô cần phải chú ý đến thân thể mình một chút, trở về nghỉ ngơi đi."
Lời nói của cô thoạt nhìn thì tỏ vẻ quan tâm đến Triệu Nhược Nghiên, nhưng trên thực tế chính là hạ lệnh đuổi khách, ám chỉ Triệu Nhược Nghiên nên đi về.
Triệu Nhược Nghiên sao có thể không hiểu ra ý tứ của Vân Sở chứ? Hơi nheo mắt lại, cô cắn răng, đứng lên cười nói: "Vân Sở muội muội vừa nói thế làm tôi nhớ ra chút nữa còn có hẹn, ha ha, không bằng chúng ta cùng đi ra ngoài đi."
Vốn dĩ Vân Sở muốn đưa An Linh Nguyệt ra ngoài nên đương nhiên cũng không phản đối.
Phòng bệnh đang náo nhiệt, sau khi mọi người rời khỏi đã yên tĩnh trở lại.
Vân Sở đưa An Linh Nguyệt xuống dưới lầu, Triệu Nhược Nghiên rất tự giác lái xe đi, Thượng Quan Duệ cũng có việc vội vội vàng vàng rời đi. Chỉ còn lại An Linh Nguyệt và Vân Sở.
Vốn dĩ Vân Sở không định trở lại phòng bệnh mà đi học với Mộc Ngân, không ngờ lúc này An Linh Nguyệt lại kéo lấy tay cô, biểu cảm có chút nghiêm túc: "Sở Sở, chuyện của con dì cũng có biết đôi chút, tuy rằng A Triệt bảo dì không được xen vào nhưng dì cũng không thể nhìn con dâu dì bị bắt nạt."
Vân Sở ngẩn người, không biết An Linh Nguyệt muốn nói gì nên chỉ có nhìn bà một cách nghiêm túc.
An Linh Nguyệt thở dài, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vân Sở, bật cười: "Nhóc con ngốc nghếch, đừng lo lắng, thật ra cũng không có chuyện gì." Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con hẳn đã biết trước kia dì làm gì rồi đúng không?"
Tuy vẫn không hiểu An Linh Nguyệt muốn nói cái gì nhưng Vân Sở vẫn gật đầu: "Con biết."
Khi An Linh Nguyệt còn trẻ vô cùng nổi tiếng ở thành phố I, tuy rằng vào thời điểm đó Vân Sở vẫn chưa đến thế giới này nhưng muốn tìm hiểu thì cũng không khó. Tổng hợp những lời nói về An Linh Nguyệt thì trước kia bà là một thế hệ trong hắc đạo, đã từng thành danh trong giới hắc đạo.
An Linh Nguyệt luôn làm việc tùy tâm, vui vẻ làm cái gì thì làm cái đó nhưng kì lạ ở chỗ là rất trọng nghĩa khí, hơn nữa, bởi vì cha của bà là lão đại Tiền Nhậm, võ công của bà lại rất cao cho nên xung quanh luôn có một đống lớn huynh đệ tỷ muội đi theo, ai ai cũng đều rất tôn trọng bà. Nếu không phải là gặp gỡ cha Thượng Quan Triệt thì có lẽ giờ phút này bà vẫn còn tung hoành trong giới hắc đạo.
"Con đã biết thì cũng hẳn là hiểu dì muốn nói gì rồi." An Linh Nguyệt khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng Vân Sở, hỏi: "Con cũng có thể tưởng tượng được, bang Huyễn Dạ này chuyên giao du với người xấu, con thật sự muốn tiếp quản nó?"
Vân Sở sửng sốt, mím môi, nửa ngày mới trả lời: "Vâng, dì ạ, con không thể không quản."
Bang Huyễn Dạ vốn là của cô, cho dù muốn giao cho người khác thì người đó cũng phải do chính cô lựa chọn, còn Vân Cảnh thì không có tư cách thừa kế bang Huyễn Dạ.
Chuyện năm đó cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, Vân Ngạo Thiên đã chết, cô cũng sẽ không đi tìm Vân Cảnh để truy cứu chuyện này, nhưng chuyện sau này, cô không thể không quan tâm. Đây là trách nhiệm của cô, cũng là sứ mệnh của cô.
An Linh Nguyệt vừa lòng vỗ vai Vân Sở, thở dài: "Tính cách này của con giống hệt dì năm đó, tâm trạng của con dì cũng hiểu, dì biết A Triệt cũng sẽ không phản đối, nhưng dì vẫn muốn cho con biết. Con muốn thu hồi lại bang Huyễn Dạ không phải là chuyện dễ dàng. Dì không giúp gì được cho con nhưng cũng không hi vọng con vì việc này mà bị thương."
Nghe thấy lời nói của An Linh Nguyệt, trong lòng Vân Sở ấm áp. An Linh Nguyệt nói với cô nhiều như vậy cũng chỉ muốn nói cho cô, dù có thế nào cũng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng khiến mình bị thương.
Cô sống đã hai kiếp, chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương của mẹ, lúc này lại có thể cảm nhận nó trên người An Linh Nguyệt. Cô có thể không cảm động sao?
Vân Sở cúi đầu, cho dù bình thường cô rất mạnh mẽ nhưng lúc này hốc mắt cũng có chút ươn ướt: "Cảm ơn sự quan tâm của dì, con sẽ chăm sóc thật tốt bản thân, nhất định sẽ không cậy mạnh mà để bản thân gặp chuyện không may."
"Ha ha, vậy là tốt rồi, tuy nhiên, mặc dù con có hứa thì dì vẫn thấy lo lắng. Đây, con cầm lấy." An Linh Nguyệt mỉm cười, lấy một cái nhẫn từ trên tay xuống, đeo lên ngón tay Vân Sở.
"Dì, người đây là......" Vân Sở hoảng hốt, vội vàng rụt tay lại.
Nhớ đến lời nói vừa rồi của An Linh Nguyệt cùng với thái độ của bà, Vân Sở hiểu rõ, cái nhẫn này của An Linh Nguyệt chắc chắn không phải là vật bình thường. Cô đã gây nhiều phiền toái cho Thượng Quan Triệt như vậy, lại còn khiến Thượng Quan Triệt bị thương, An Linh Nguyệt không truy cứu là cô đã thấy cảm kích lắm rồi. Hiện tại lại đưa cho cô một thứ quan trọng như vậy, cô sao có thể nhận được chứ?
"Dì, cái này con không thể nhận." Vân Sở vội vàng lắc đầu.
An Linh Nguyệt nghiêm túc nói: "Sở Sở, đây là lễ vật mà người làm mẹ chồng như dì tặng cho con. Con đã là bạn gái của A Triệt thì cũng chính là người nhà Thượng Quan chúng ta, người một nhà thì cần gì phải khách khí như vậy? Chẳng lẽ con không coi dì là người thân, còn muốn tiếp tục khách khí với dì hay sao?"
Vân sở nghẹn lời, nhìn chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón tay, lại nhìn sang khuôn mặt có vẻ tức giận của An Linh Nguyệt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Dì à, ý của con không phải là thế, con biết người thương Sở Sở, nhưng mà......"
"Được rồi, không nhưng gì nữa, thứ này ở chỗ dì cũng không có tác dụng gì nữa, hiện tại vào tay con có thể sẽ phát huy được tác dụng của nó. Cho nên con cứ nhận đi." An Linh Nguyệt cười, vỗ vỗ tay Vân Sở, nói lời đầy thấm thía: "Đây là vật lúc dì còn ở trong hắc đạo vẫn hay mang, đã nhiều năm trôi qua, hiện tại bang phái năm đó của dì cũng gần như tan rã, cơ bản những người đó đều đã gia nhập vào các bang phái khác, muốn bảo họ rời khỏi đó là không có khả năng. Nhưng chiếc nhẫn này từng là tín vật duy nhất khi ở trong bang của dì, nếu con gặp được người trong bang dì lúc trước, nhìn thấy vật này bọn họ chưa chắc sẽ đi theo con nhưng ít ra cũng sẽ không làm khó con."
Vân Sở mím môi, cảm động không nói lên lời, hốc mắt hồng hồng, nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra.
Cô liên tục gật đầu: "Cảm ơn dì, nhất định Sở Sở sẽ không khiến người thất vọng."
An Linh Nguyệt nhìn dáng vẻ cảm động của Vân Sở, thở dài, lôi cô vào trong ngực: "Nhóc con ngốc nghếch, năm đó dì cùng từng giao đấu với cha con, ông ấy lại đi sớm, chỉ để lại một đứa trẻ như con, nhất định con phải bảo vệ thật tốt bản thân."
Vân Sở vô cùng cảm động, liên tục gật đầu, dựa vào trong lòng An Linh Nguyệt, nước mắt chảy ra.
Nhưng đúng vào lúc này, An Linh Nguyệt lại nói thêm một câu: "Nếu con xảy ra chuyện gì thì dì đi đâu để tìm cháu trai đây. Nửa năm nữa là con trưởng thành rồi, đến lúc đó thì sớm đính hôn với A Triệt, chờ đến khi con hoàn thành nguyện vọng thì sẽ kết hôn, sau đó thì nhanh chóng sinh cháu trai cho dì. Dì đã đợi đứa cháu trai này lâu lắm rồi, nếu không phải Sở Sở còn nhỏ thì dì đã sớm nghĩ cách để A Triệt cưới con về nhà rồi....."
Nghe thấy lời nói này của An Linh Nguyệt, khóe miệng Vân Sở giật giật.... Người phụ nữ này, có thể đừng sát phong cảnh như vậy được không, vừa khiến cô cảm động rơi nước mắt mà lúc này lại bị một câu này dọa ngược trở lại.
Vân Sở tạm biệt An Linh Nguyệt, trở lại bệnh viện tìm Mộc Ngân thì lại phát hiện Mộc Ngân vốn dĩ đang ngồi chờ dưới đại sảnh lại chẳng biết đã đi đâu rồi. Bản năng nói cho cô biết là cô ấy có việc gấp phải rời đi, Vân Sở cũng không vội đi tìm cô mà vội vàng đi đến phòng bệnh Thượng Quan Triệt.
Trong phòng bệnh, Thượng Quan Triệt ngồi ở đầu giường, thấy Vân Sở đi vào, khóe miệng cong lên, vẫy tay với cô.
Vân Sở nhìn anh đầy nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến.
Trước khi ngồi xuống giường vốn dĩ Vân Sở muốn nói với Thượng Quan Triệt là cô muốn đến trường, giờ học buổi sáng của cô 10h bắt đầu, nếu còn không đi thì không kịp nữa.
Nhưng lại nhìn thấy Thượng Quan Triệt cười xinh đẹp, ôm lấy vai cô, dựa vào bên tai cô, dịu dàng nói: "Thân ái, gọi thêm một lần đi."
"Hả?" Vân Sở choáng váng, chớp chớp hai mắt mơ màng nhìn Thượng Quan Triệt, không hiểu lời nói này có ý nghĩa gì.
Thượng Quan Triệt cười càng tươi, tay vân vê mái tóc dài của cô, đôi môi anh ghé lỗ tai cô: "Tên của tôi, gọi thêm lần nữa, sau này, cứ gọi như vậy cho tôi."
Tên.....
Khóe miệng Vân Sở giật giật, một cảm giác ấm áp truyền đến từ vành tai, ấm áp, mềm mềm, lướt qua như chuồn chuồn nước nhưng lại có thể rung động lòng người.
Trái tim Vân Sở cũng bắt đầu run lên, hơi dịch thân mình ra, ho khan hai tiếng, cúi đầu: "Nhàm chán, ai muốn gọi anh như vậy chứ, tôi cũng không phải là mẹ anh."
Lời nói này vừa đi ra, thiếu chút nữa Vân Sở cắn phải đầu lưỡi mình, cô đang nói cái gì vậy? Lời nói này sao lại kì lạ như vậy nhỉ.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói này, trong nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Triệt trở nên đen sì, anh tiến lại gần cô, hơi thở ấm áp phun lên trên mặt cô, khiến Vân Sở cảm thấy ngứa, có chút khó chịu.
"Nhóc con, cô thử nói lại một lần nữa xem!" Giọng nói của Thượng Quan Triệt có phần kìm nén, Vân Sở có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của anh.
Hình như lời nói vừa nãy của cô rất không phù hợp, rõ ràng chính cô đã gọi tên anh, nhưng lúc này lại nói ra một câu: "Tôi cũng không phải mẹ anh." Ý không phải là trước đây cô đóng vai trò là mẹ anh nên mới gọi anh như vậy sao?
Tự biết mình đuối lý, Vân Sở lập tức cười lấy lòng: "Tôi sai rồi, A Triệt, Triệt ca ca, đừng tức giận....."
Nhưng mà, lúc trước khi cô gọi tên anh, anh nghe vào cảm thấy rất thoải mái, hiện tại khi nghe thấy lại cảm thấy khó chịu không nói thành lời.
Sắc mặt Thượng Quan Triệt lại càng thay đổi, trực tiếp kéo Vân Sở ngã xuống giường, đè lên nửa người cô, cúi đầu, nheo mắt nhìn cô: "Nói sai, phải bị phạt."
Mặt Vân Sở đỏ lên, nói chuyện trở nên lắp bắp: "Anh, anh muốn làm gì, đứng lên đi."
Thượng Quan Triệt chẳng những không đứng lên mà ngược lại còn giữ chặt đôi tay nhỏ bé đang vung lên đầy bất an của cô, khóe miệng khẽ cong lên. Vân Sở bị dáng vẻ mê người này của Thượng Quan Triệt mê hoặc, thừ người nhìn anh, hơi thở dồn dập, nhất thời trong phòng bệnh yên tĩnh đến dọa người.
Lại nói đến Mộc Ngân, ở dưới sảnh bệnh viện đợi Vân Sở cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy nhóc con này đi xuống, rồi lại thấy Thượng Quan Duệ và An Linh Nguyệt đi lên, trong lòng không khỏi có chút buồn rầu.
Cả nhà người ta đã đến đông đủ sao con nhóc Vân Sở kia còn chưa đi xuống, chẳng lẽ thật sự léng phénh với Thượng Quan Triệt sao?
Nếu nói giữa bọn họ không có chuyện gì thì có đánh chết cô cũng không tin. Trong khoảng thời gian này, tuy rằng Vân Sở và Thượng Quan Triệt vẫn duy trì khoảng cách nhưng Thượng Quan Triệt thương Vân Sở như vậy còn Vân Sở thì cũng từ từ ỷ lại vào Thượng Quan Triệt, đây chính là minh chứng tốt nhất.
Nhất là lần trước khi xe hỏng phanh, Vân Sở gần như không cần nghĩ ngợi mà gọi điện ngay cho Thượng Quan Triệt, điều này cho thấy trong lòng cô ấy Thượng Quan Triệt có vị trí rất quan trọng.
Nghĩ đến đây, Mộc Ngân cũng không đi lên quấy rầy Vân Sở, lấy điện thoại ra, định hỏi Vân Sở xem có muốn đến trường nữa hay không.
Vừa nhìn vào điện thoại di động, vừa đi phía cửa bệnh viện, bởi vì lực chú ý đều đặt lên chiếc điện thoại nên Mộc Ngân không để ý có người đi từ cửa chính vào bên trong. Người nọ đi khá nhanh, trong tay cầm một giỏ trái cây, dường như là đến thăm ai đó trong bệnh viện.
Chỉ thấy anh mặc bộ tây trang màu đen, tóc ngắn gọn gàng, dưới ánh sáng mặt trời nhàn nhạt, nổi bật lên gương mặt trắng nõn cùng với ngũ quan hoàn mỹ.
Anh vừa mới đi vào, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, thân mình cao 1m8, dáng người hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo.
Ánh mắt mọi người ở đây đều dừng trên thân người đàn ông kia, Mộc Ngân còn đang mải nhìn vào điện thoại thì thấy đột nhiên trước mắt tối sầm lại, sau đó cả người đều bị bao phủ trong một bóng đen.
Theo bản năng của sát thủ, cô nheo mắt lại, lập tức cất điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn người đàn ông phía trước.
Mộc Ngân dồn toàn bộ sự chú ý vào phía trước, khoảnh khắc nhìn thấy hình dáng cao lớn của người đàn ông kia thì lại ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người đàn ông đó, trong đầu tập trung suy nghĩ.
Người đàn ông này là ai? Rất đẹp trai.... Cô hơi há mồm, nhìn có chút say mê, trong lòng cảm thấy mình đã gặp người đàn ông này ở một nơi nào đó.
Nhưng mà, ở đâu nhỉ?
Mộc Ngân cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ được gì, cho đến khi.... .......
"A, cẩn thận.... ......"
Một y tá ở phía sau Mộc Ngân đang đẩy một xe thuốc, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn mỹ nam, ngẩn ngơ một lúc, buông nhẹ tay ra, chiếc xe vốn dĩ đang nằm trong tay trôi thẳng phía Mộc Ngân.
Mộc Ngân vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ, nghe thấy tiếng hô mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu, nhìn thấy một xe đẩy đã tiến đến gần bản thân, đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh tượng trên đường lớn mấy tháng trước.
Lập tức hô lên: "Tôi nhớ ra rồi, là anh ta.... ....." Người đàn ông đẹp trai vừa rồi, không phải chính là anh chàng đẹp trai thiếu chút nữa đã đâm phải cô trên đường lớn mấy tháng trước khi cô bị Vân Sở bỏ lại vì theo Thượng Quan Triệt về gặp tộc trưởng sao?
Cô còn nhớ là anh chàng đẹp trai này đã đưa danh thiếp cho cô, hình như anh ta là tổng giám đốc trẻ tuổi nổi tiếng nhất thành phố I....
Nghĩ đến đây, hai mắt Mộc Ngân sáng ngời, đang định nói cái gì đó thì nhìn thấy chiếc xe đẩy đang tiến đến gần bản thân. Còn y tá thì đang liều mạng đuổi theo xe đẩy, muốn giữ xe đẩy lại nhưng vẫn đã muộn.... ...
Bằng khả năng của Mộc Ngân, muốn tránh ra khi vừa thấy chiếc xe đẩy là chuyện rất dễ dàng, nhưng chỉ vì cô mải suy nghĩ nên lúc này chiếc xe đã đi đến trước mặt cô, gần như không còn khả năng để tránh khỏi nữa.
Cảnh tượng này khiến tất cả các y tá và bệnh nhân ở đây đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn chiếc xe đẩy, lại nhìn thấy Mộc Ngân cũng đang ngơ ngác, trái tim cũng muốn nhảy cả ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, chỉ thấy một bóng dáng thon dài nhảy sang, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Mộc Ngân.
Mộc Ngân cảm giác được thân thể của mình rơi vào một vòng tay ấm áp, một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt phả vào mũi cô, cô không kịp suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt thân thể trở nên nhẹ nhàng, sau đó bị một người ôm đến chỗ trống.
Chỉ trong vài giây, chiếc xe đẩy đi qua vị trí Mộc Ngân vừa đứng mà đi thẳng ra ngoài, cuối cùng đụng phải một cái cột rồi mới dừng lại.
Nguy hiểm qua đi, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất là vị y tá kia, cảm kích nhìn người đàn ông ôm Mộc Ngân, hai mắt tỏa sáng.
Di chuyển nhanh chóng, lưu loát. Lúc người đàn ông này đứng yên cũng đủ để khiến người ta ngạc nhiên, còn một loạt động tác liền mạch vừa rồi càng khiến mọi người lóa mắt.
"Không sao chứ?" Một giọng nói đầy từ tính truyền đến từ đỉnh đầu, thân thể Mộc Ngân khẽ run lên một cái, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia. Trong đôi mắt kia mang đầy sự quan tâm, hai mắt trong trẻo nhưng lại giống như hồ sâu, vô cùng tối tăm.
Là anh ta, Mộc Ngân hoàn toàn có thể khẳng định, người đàn ông này là người đã gặp lần trước. Lần trước chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ để cảm thấy rung động lòng người, bây giờ lại nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, trái tim cô đang đập loạn giống như một con nai đang chạy nhảy.
Nhìn thấy Mộc Ngân ngơ ngác nhìn bản thân đến xuất thần, khóe miệng Niên Cẩm Hạo khẽ cong lên, một giọng nói êm tai giống như được chảy ra: "Bị dọa sao?"
Theo lý thuyết, cô không nên bị dọa sợ mới đúng, lần trước anh tận mắt nhìn thấy cô gái này nhảy lên một cái là có thể tránh được một chiếc ô tô phóng nhanh, hôm nay là bị sao vậy?
Nghe thấy giọng nói êm ái của người đàn ông này, mặt Mộc Ngân đỏ lên, lúc này mới nhận ra người đàn ông này vẫn đang ôm mình, vội vàng đẩy anh ra, hai mắt tránh đi, kiểu gì cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh, chỉ có thể nói ấp úng: "Anh, anh làm gì vậy."
Niên Cẩm Hạo ngẩn người, nhìn thấy mặt Mộc Ngân đỏ bừng, cúi đầu nhìn hai tay bản thân, khẽ cười ra tiếng: "A, tôi không có ác ý."
Mộc Ngân chợt nhớ ra chuyện vừa rồi, biết người đàn ông này là vì cứu bản thân nên không khỏi cảm thấy có chút tự trách.
Vừa rồi cô làm sao vậy? Rõ ràng là vì bản thân mình thất thần nên mới khiến người đàn ông này đến cứu bản thân, người ta đến cứu mình mà mình lại còn hung hăng với người ta, quả thật là vô cùng thất lễ.
"Đúng, thật xin lỗi, cái kia, vừa rồi, cám ơn anh." Mộc Ngân căng thẳng khiến cô nói lắp, nhìn vào ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả của Niên Cẩm Hạo kia có chút không biết làm sao.
Mộc Ngân vô cùng căng thẳng, ngón tay nắm chặt vào nhau, gương mặt trắng nõn đỏ rực, không biết thế nào mà lại nói ra những lời ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu.
Niên Cẩm Hạo nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, khóe miệng càng cong hơn: "Không cần khách khí, cô không sao là tốt rồi.'' Nói xong, hai con ngươi lại xoay xoay, tiếp tục nói: "Chuyện lần trước tôi vẫn chưa có dịp để cảm ơn cô, nếu cô rảnh, tôi có thể mời cô ăn một bữa được không?"
Nếu là bình thường thì chắc chắn Niên Cẩm Hạo sẽ không nói ra những lời như vậy. Tổng giám đốc trẻ tuổi của Niên thị Niên Cẩm Hạo, nhìn qua dịu dàng hiền hòa, bình dị gần gũi nhưng chỉ có những người ở bên cạnh anh mới biết anh đối xử dịu dàng với người khác là có điều kiện, có mức độ nhất định. Sẽ không dịu dàng nhiều thêm một chút, cũng sẽ không ít đi một chút, biểu cảm này gần như không bao giờ thay đổi, lại càng không thể chủ động mời người khác ăn cơm để cảm ơn.
HẾT CHƯƠNG 61