Mục lục
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nghe Âu Dương Linh đột nhiên khóc la lên: "Cảnh, con có trách mẹ không? Mẹ cũng biết là mẹ nợ con, từ nhỏ đến lớn, mẹ chỉ biết liên tục thúc ép con, chưa từng quan tâm yêu thương con. Vân Sở nói đúng, quả thật mẹ không có tư cách mắng con, mẹ không xứng làm mẹ con......"

Vân Cảnh hít sâu, kìm nén giọt nước mắt tràn mi, lạnh nhạt nói, "Đều đã qua rồi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, mẹ cần gì phải nói những lời này nữa."

"Con để cho mẹ nói hết, Cảnh, mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ không mong con tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ hy vọng sau này con sống thật tốt, coi như, coi như chưa từng có người mẹ không có tư cách này......"

Giờ phút này, Âu Dương Linh hối hận rồi. Giống như Vân Sở nói, những năm qua, bà chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với Vân Cảnh, những thứ bà cho Vân Cảnh luôn là đau thương và trách mắng, bà chưa từng khích lệ nó, cho dù nó làm tốt bao nhiêu, xuất sắc bao nhiêu, theo ý bà vẫn còn thiếu rất nhiều.

Bởi vì thù hận, những năm qua bà cũng rất đau khổ, mỗi ngày đều suy nghĩ tính kế, xem phải làm cách nào giết chết kẻ thù của bà, gần như từng ngày bà đều sống trong đau khổ và chịu đựng sự giày vò.

Sống đến từng này tuổi nhưng bà vẫn không hiểu rõ những đạo lý đó, hôm nay còn phải nhờ con bé Vân Sở kia đến nhắc nhở, xem ra bà thật sự già rồi.

Năm đó Lan Hiểu Nguyệt nói đúng, bà đã quá già, quá thích so đo. Nếu bà bớt so đo và tính toán một chút, cuộc sống của bà sẽ dễ chịu hơn. Vân Cảnh cũng không phải vì bà mà chịu khổ nhiều như vậy, chịu nhiều tổn thương và hành hạ như thế.

Đây chính là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra, sống trên đời này, cũng chỉ có mình nó là người thân. Nhưng bà lại không biết quý trọng, thậm chí còn liên tục trách mắng Vân Cảnh không biết nghe lời, đổ lỗi do Vân Cảnh vô dụng.

Nhớ lại kỹ một chút, Âu Dương Linh mới phát hiện, Vân Cảnh đã vì bà mà làm rất nhiều, cũng bởi vì nó là con của bà, nó mới không ngại cực khổ từ bỏ cuộc sống mà mình theo đuổi, vì bà mà làm nhiều chuyện không có tình người.

Chuyện cũ đã qua, bà báo thù có tác dụng gì? Còn nữa, vợ chồng Vân Ngạo Thiên đã chết, thù hận của bà cũng nên buông xuống thôi?

Chỉ là, mặc dù trong lòng đã hiểu điều ấy, bà vẫn không chịu thừa nhận những lời Vân Sở nói, bị một con nhóc vạch trần hết thảy, việc này khiến bà cảm thấy thật mất mặt.

Vân Cảnh thở dài, nói: "Sau này mẹ chỉ cần sống tốt, đừng suy nghĩ nhiều như vậy là được rồi."

Lúc này Âu Dương Linh mới gật đầu, khóe miệng gợi lên nụ cười gượng gạo, nhìn Vân Cảnh từ từ đi khuất ở cửa nhà kho, sau đó cửa nhà kho bị đóng lại lần nữa, trong kho hàng là một mảng ánh sáng mờ mờ, đưa tay không thấy rõ được năm ngón.

Bỗng nhiên Âu Dương Linh nghĩ đến nhiều chuyện đã qua, khi đó, Vân Cảnh mới được sinh ra không lâu, hai vợ chồng họ coi nó như bảo bối, hết mực cưng chiều trong lòng bàn tay, mỗi ngày mở mắt ra, chuyện vui nhất chính là nhìn thấy chồng và nụ cười xán lạn trên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.

Bắt đầu từ khi nào, trong mắt của bà chỉ còn lại thù hận?

"Cảnh… Mẹ có lỗi với con… Mẹ đã đối xử với con như vậy, lương tâm thật hổ thẹn, cũng không còn mặt mũi sống nữa. Chỉ hy vọng sau này con có thể là chính mình, đừng để người khác thao túng cuộc đời con nữa." Âu Dương Linh nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục ngầu chảy xuống.

Ngay sau đó, bà nhìn bức tường bên cạnh, đôi mắt lóe lên nụ cười mờ nhạt: "Ông xã, anh đang chờ em phải không? Con gái… Mẹ cũng rất nhớ con…"

"Ầm…" Âu Dương Linh dùng trán đập mạnh vào tường, sau đó nhắm mắt lại, ngã xuống đất, bất tỉnh.



Vân Sở dạo quanh bang Huyễn Dạ một vòng, thấy thời gian không còn sớm, lập tức gọi điện thoại cho Liên Thanh Ngôn, dự định buổi trưa đến bệnh viện thăm Liên Thanh Ngôn một chút, sau đó cùng ăn cơm với anh.

Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, vết thương trên người Liên Thanh Ngôn đã tốt hơn nhiều, nghỉ ngơi hai ngày nữa là có thể tục công việc rồi. Thật ra Liên Thanh Ngôn đã sớm chịu không nổi, muốn dậy làm việc, chỉ là Vân sở lo anh sẽ mệt mỏi nên không chịu cho anh đi làm trở lại.

Không lay chuyển được Vân Sở, Liên Thanh Ngôn cũng đành phải chấp nhận tiếp tục nằm trong bệnh viện, coi như mình đang nghỉ dài hạn thôi.

Đi tới cửa bang Huyễn Dạ, Vân Sở thấy Vân Cảnh ngẩn người ngồi một mình trước cửa, biết là anh đang buồn vì chuyện của Âu Dương Linh, cô bảo Vân Hàn đi lấy xe, mình thì đi đến bên cạnh Vân Cảnh, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Thời tiết hôm nay thật đẹp, rất thích hợp đi chơi. Anh đã đồng ý dẫn em đi chơi nhưng vẫn chưa đi đó."

Nghe tiếng Vân Sở, nét đau thương trên mặt Vân Cảnh biến mất, anh nghiêng đầu cười nói với cô: "Không việc đó là do Sở Sở quá bận rộn sao? Cũng không có thời gian dành cho anh nữa."

Vân Sở không ngờ Vân Cảnh sẽ ném vấn đề lên đầu mình, cô bĩu môi nói: "Đâu phải, rõ ràng là do anh trai quá bận rộn đúng không?"

Vân Cảnh cười khẽ, nhìn vẻ mặt đáng yêu của Vân Sở, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, là lỗi của anh, không biết lúc nào thì Sở Sở rãnh rỗi, chắc chắn anh trai sẽ tìm thời gian đi ra ngoài với em."

Vân Sở cười hì hì, nói: "Anh nói đấy, à… Còn sáu ngày nữa thì khai giảng, vậy ngày mai đi, anh thấy thế nào?"

Vân Cảnh gật đầu một cái, tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Vân Sở, cảm giác giống như tơ lụa, sự dịu dàng trong đáy mắt anh càng sâu thêm: "Được, đây là do chính em nói, ngày mai không được nói không có thời gian."

"Đó là tất nhiên, hì hì, hôm nay anh suy nghĩ thật kỹ, ngày mai chúng ta sẽ đi đâu chơi này." Vân Sở cười nghịch ngợm, hy vọng nụ cười mình xán lạn, có thể khiến tâm tình của Vân Cảnh tốt hơn một chút.

Vân Cảnh gật đầu: "Được, tối nay anh trai sẽ chuẩn bị lộ trình của chuyến đi thật kỹ, đến lúc đó tiểu công chúa nhà chúng ta chỉ chuyên tâm đi chơi là được rồi."

Lúc này Vân Hàn lái xe ra ngoài, Vân Sở và Vân Cảnh nói đôi câu rồi lên xe, đi về phía bệnh viện.

Trong quán rượu Vân Sở chọn lựa rất nhiều thức ăn ngon, lúc Liên Thanh Ngôn đi tới phòng bệnh, được bệnh viện báo cho biết tình trạng bệnh tình rất khẩn cấp, Liên Thanh Ngôn không để ý vết thương trên người mình đã chạy đi làm giải phẫu.

Nghe vậy, Vân Sở thở dài, nói: " Đúng là anh Liên quá mức trách nhiệm rồi, đã bị thương thành như vậy mà còn chạy loạn, cơ thể không khỏe mạnh, tôi cũng mặc kệ."

Nói xong, cô dứt khoát cầm thức ăn đi đến phòng bệnh của Lương Hạo, chỉ để một hộp cơm và một chút thức ăn cho Liên Thanh Ngôn, còn dư lại, mình và Lương Hạo cùng với Đường Dịch Phong ở phòng bệnh bên cạnh cùng nhau ăn hết tất cả.

Vết thương của Đường Dịch Phong đã tốt hơn rất nhiều, nhưng bởi vì chân bị thương tương đối nghiêm trọng, đạn bắn vào trong xương, sau khi lấy ra, chân của anh ta bị thương rất nặng, chân trái kia, căn bản đã vô dụng, sau này muốn đứng lên lần nữa, chỉ sợ không thể nào.

Mặc dù có Liên Thanh Ngôn ở đây, cơ hội anh ta đứng lên cũng quá đỗi mong manh, mà nhà họ Đường đã mời thêm bác sĩ giỏi nhất ở trong ngoài nước, kết quả vẫn làm cho lòng người chán nản như cũ đi.

Trong lòng Vân Sở hổ thẹn đối với Đường Dịch Phong nên thái độ đối với anh ta cũng hơi chuyển biến, hôm nay ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm với anh ta cũng không cảm thấy lúng túng nữa.

Cơm nước xong, Vân Sở không đợi Liên Thanh Ngôn làm xong giải phẫu mà đi ra ngoài, chỉ thấy Mộc Ngân vội vội vàng vàng chạy vào nói Âu Dương Linh tự sát, Vân Cảnh đưa bà ta đến bệnh viện nhưng đã quá chậm.

Sắc mặt của Vân Sở khẽ thay đổi, lập tức đứng dậy tạm biệt Đường Dịch Phong và Lương Hạo, vội vàng đi tới cửa phòng mổ.

Lúc này, Liên Thanh Ngôn vừa từ bên trong đi ra ngoài, có thể là bởi vì mệt mỏi, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, nhìn Vân Cảnh khổ sở không chịu nổi, nói: "Xin nén đau buồn."

Vốn là lời nói của anh không mấy lương thiện, hơn nữa anh cũng không có cảm tình với Âu Dương Linh, nói một câu như vậy là bởi vì mình là bác sĩ thôi.

"Anh trai......" Lúc Vân Sở chạy đến thì thấy Vân Cảnh ngồi một mình ở trên ghế dài của hành lang bệnh viện, vùi đầu ở trên đầu gối, cô không thấy được nét mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau buồn mãnh liệt trên người anh.

Vân Sở nhìn Liên Thanh Ngôn một chút, thấy anh ấy mệt mỏi lắc đầu, nhắm hai mắt lại.

Vân Sở hít sâu rồi nói với Liên Thanh Ngôn: "Anh cũng mệt rồi, thức ăn em đặt ở trong phòng bệnh của anh, nhanh đi ăn chút gì đi, nghỉ ngơi thật tốt vào."

Liên Thanh Ngôn gật đầu một cái, nhìn Vân Cảnh đang vô cùng khổ sở, cô thở dài rồi xoay người đi ra ngoài.

Vân Sở ngồi xuống bên người Vân Cảnh, khẽ vỗ vai anh mình một cái, dịu dàng an ủi: "Anh trai...... Đừng đau lòng quá."

Vân Cảnh gật đầu một cái, lại có nước mắt trong suốt rơi xuống trên nền đất trắng tinh.

Thấy Vân Cảnh đau lòng như vậy, Vân Sở cũng hơi muốn khóc, im lặng ngồi  bên cạnh Vân Cảnh với anh mình, không hề rời đi một bước.

Cũng không biết qua bao lâu, Vân Cảnh mới ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt ửng hồng nhìn Vân Sở, nhỏ giọng nói: "Sở Sở, khiến em chê cười rồi."

Vân Sở lắc đầu một cái, tay nhỏ bé mảnh khảnh lau đi nước mắt trên mặt Vân Cảnh, nhẹ nhàng ôm anh mình nói: "Không, anh trai, sẽ không ai chê cười chuyện của anh. Anh là người hiếu thuận, chắc bà ấy cảm thấy áy náy, không có thể diện gặp lại anh nên mới ra đi."

Vân Cảnh lắc đầu một cái, chui vào trong lòng của Vân Sở, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Không phải vậy, Sở Sở, là lỗi của anh, là anh không chăm sóc tốt cho bà ấy, là anh không giúp bà ấy tỉnh táo lại sớm hơn…"

"Không phải là lỗi tại anh, đồ ngốc." Hốc mắt của Vân Sở cũng ướt, cô hít mũi một cái, ôm thật chặt cơ thể đang run rẩy của anh, nói tiếp: "Bà ấy tính toán lâu như vậy, vẫn luôn sống ở trong thù hận, hôm nay ra đi, cũng xem như là một loại giải thoát, việc này không liên quan tới anh, nếu nhất định phải trách, cũng phải trách em nói ra những lời đó, làm cho bà ấy nhìn thấu thực tế."

"Không, chuyện không liên quan tới em, Sở Sở, em không sai…" Vân Cảnh nói xong, đã khóc không thành tiếng.

Mặc dù dường như mẹ không quan tâm anh, nhưng bà ấy vẫn là người thân duy nhất trên thế giới này của anh, hôm nay ngay cả bà ấy cũng rời đi, anh thật sự chỉ còn lại một mình.

Vân Sở vỗ lưng của anh, nhỏ giọng nói: "Anh còn có em, anh trai, Sở Sở sẽ luôn luôn bên cạnh anh."

Vân Cảnh gật đầu, hai tay ôm chặt Vân Sở, nhẹ nhàng nói: "Sở Sở, đừng rời xa anh, anh chỉ còn lại một người thân là em thôi…"

Thấy Vân Cảnh bất lực như vậy, trong lòng Vân Sở cũng cảm thấy mình rất có lỗi. Ngoại trừ ở bên cạnh chăm sóc cho anh, cô cũng không biết còn có thể an ủi anh thế nào.

Ba ngày sau, về cơ bản thì hậu sự của Âu Dương Linh đã sắp xếp xong. Lúc ấy Vân Cảnh rất đau lòng, nhưng đã phấn chấn lại rất nhanh, chuẩn bị tất cả ngay ngắn rõ ràng.

Chỉ là, mấy ngày nay Vân Cảnh chỉ bận rộn lo hậu sự của Âu Dương Linh, không có thời gian xử lý chuyện trong bang và chuyện của công ty, ngược lại làm khổ Vân Sở.

Mỗi ngày chạy hai bên công ty và bang phái, hơn nữa bởi vì cô không hiểu buôn bán nên trên phương diện làm ăn, rất nhiều chỗ cô cũng không xử lý được. Cũng may nhờ chuyện này khiến Vân Sở phát hiện Mộc Ngân có thiên phú buôn bán tốt, vì vậy, Vân Sở thuận nước đẩy thuyền giao rất nhiều việc cho Mộc Ngân xử lý.

Hồi nhỏ Mộc Ngân đã thích buôn bán nên đương nhiên cô ấy rất hài lòng với quyết định của Vân Sở, hơn nữa, phía sau cô ấy còn có Niên Cẩm Hạo, có điều gì không hiểu, cô ấy trực tiếp gọi một cú điện thoại, kéo đại tổng giám đốc Niên từ Niên Thị tới đây. Có Niên Cẩm Hạo giúp một tay, mấy ngày nay chẳng những công ty Vân thị không có xảy ra vấn đề gì, ngược lại công trạng tăng lên không ít. 

Nhìn những công trạng kia, Vân Sở không ngừng tấm tắc khen ngợi Niên Cẩm Hạo, thẳng thừng khen Niên Cẩm Hạo là con rể tốt. Chọc cho Niên Cẩm Hạo không ngừng quắc mắt trừng mi, nói Quan Viên Triệt dạy hư người.

Rõ ràng Mộc Ngân là chị em tốt của cô, tại sao bởi vì một câu nói của Thượng Quan Triệt mà đã thành “con gái” của Vân Sở rồi hả? Điều này khiến Niên Cẩm Hạo và Mộc Ngân uất ức đến chết rồi.

Đảo mắt đã tới ngày tựu trường, nghĩ đến đi học, Vân Sở cũng có chút vui vẻ, sau này nếu cô muốn lười biếng không muốn đến bang, có thể nói có giờ học, sau đó chuồn êm rồi. Ha ha.

Dù sao bây giờ các hạng mục của bang Huyễn Dạ cũng đã xử lý hoàn tất, trên căn bản đã đi lên quỹ đạo chính. Có Hàn Anh và Vân Cảnh đang xử lý, cũng không có chuyện của Vân Sở.

Chỉ là, kể từ khi phát hiện Mộc Ngân rất có thiên phú về buôn bán, Vân Sở lập tức chuyển Mộc Ngân từ hệ tiếng Trung đến hệ quản lý, để cho cô ấy học tập kiến thức về phương diện quản lý buôn bán nhiều hơn một chút. Cũng không thể vì mình mà lỡ danh tiếng của Mộc Ngân, chôn vùi tài hoa của của cô ấy. 

Có Niên Cẩm Hạo tự ra tay, chuyện Mộc Ngân chuyển chuyên ngành rất thuận lợi. Cũng kể từ ngày đó Mộc Ngân bị Vân Sở phái đến bên cạnh Vân Cảnh giúp một tay.

Khiến Vân Sở có chút ngoài ý muốn chính là trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Duệ một mực ở bang Huyễn Dạ, đi theo Hàn Anh. Cũng không biết bọn họ đang giở trò quỷ gì, mỗi lần Vân Sở hỏi, Thượng Quan Duệ đều thần bí nói anh ta tới học tập, Vân Sở cũng không có để ý tới anh ta, dù sao Thượng Quan Duệ không phải là người lạ, anh ta thích đến cứ đến.

Chỉ là mỗi ngày Vân Cảnh phải bận rộn chuyện của công ty, Vân Sở phái Vân Hàn đi giúp một tay, tránh cho Hàn Anh quấn lấy Quan Viên Duệ, không giúp gì được. 

Đảo mắt đã trôi qua hai tháng, Vân Sở đi học lâu như vậy, tất cả đều rất thuận lợi, chỉ có một việc duy nhất không quen là học kỳ này không thấy Lam Băng Tuyền đi tới lớp.

Chẳng lẽ thương thế của anh ta quá nặng, lâu như vậy cũng không tốt lên?

Lúc đầu Vân Sở còn có chút lo lắmh, sau đó cũng từ từ quên mất.

Dù sao Lam Băng Tuyền cứ lạnh lẽo cả ngày như vậy, cô không thấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Đón ánh nắng gay gắt của ngày xuân, Vân Sở cầm bằng lái vừa tới tay thì lái xe đi dạo trên đường lớn. Dự định đi đến quân đội thăm Thượng Quan Triệt.

Trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Triệt bận đến bể đầu sứt trán, trừ buổi tối, những thời gian khác muốn thấy bóng người cũng không thấy được.

Vân Sở đồng thời oán trách anh, cũng rất đau lòng vì anh nên khi không có việc gì thì chạy đến quân đội thăm anh.

Chỉ là, mỗi lần Vân Sở vừa đi đến quân đội, Thượng Quan Triệt sẽ không có tâm tư làm việc, luôn táy máy tay chân với cô, khiến Vân Sở rất hoài nghi rốt cuộc là anh bận thật hay là giả.

Bởi vì tâm tình tốt, Vân Sở lái xe từ từ đi tới quân đội, không có chút gấp gáp nào. Vừa ngắm phong cảnh, vừa hóng gió, vô cùng sảng khoái.

Vừa lúc đi ngang qua "Khách sạn Thiên Luân", năm đó Vân Sở gặp phải Thượng Quan Triệt ngay chỗ này, Vân Sở nhìn rượu ở cửa hàng kia, nhếch miệng lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

Nhớ ngày đó, cô ngu ngốc mang theo hai tấm thẻ tới nơi này ăn một bữa lớn, nhưng không có tiền tính tiền, không nghĩ tới tùy tiện đuổi theo một người đàn ông, muốn mượn anh ta chút tiền, thế mà từ ấy lại gắn bó không rời với Thượng Quan Triệt.

Cái này, có lẽ chính là duyên phận? Nếu ban đầu không gặp phải Thượng Quan Triệt thì bây giờ cuộc sống của cô biết như thế nào đây?

Có lẽ, số mệnh an bài muốn cô và Thượng Quan Triệt dây dưa cả đời, cho nên linh hồn mới có thể đi tới nơi này với anh ta. Vân Sở cũng không mê tín, nhưng giờ phút này cô lại rất tin, cô gặp được Thượng Quan Triệt là ý trời.

Vân Sở dừng xe nhớ lại hình ảnh ban đầu, khóe miệng không khỏi mỉm cười ngọt ngào.

Mà đúng lúc này, một bóng người quen thuộc lại làm cho Vân Sở chau mày.

Đó là một người phụ nữ mặc quần áo màu đen toàn thân, đầu tóc xoăn thật dài, trên mặt trắng nõn xinh đẹp mang theo mắt kính râm thật to, váy ngắn màu trắng, giày cao gót màu đen, khiến cô ấy nhìn rất cao gầy, rất cao quý.

Vân Sở liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt, không phải là Triệu Nhược Nghiên, người bốn tháng trước bị thương rời thành phố L ra khỏi nước, chủ khách sạn này sao? Không ngờ cô ta trở về nhanh như vậy, xem ra, cuộc sống sau này của mình sẽ rất tuyệt vời.

Ôi, nghĩ như vậy, Vân Sở cảm thấy bốn tháng quá vừa rồi đã trôi qua quá dễ dàng, hôm nay đối thủ mạnh mẽ nhất trở lại, không biết cô ta lợi hại hơn bao nhiêu so với trước đây.

Chỉ thấy Triệu Nhược Nghiên lên một chiếc xe màu trắng, ngay sau đó lái xe rời đi.

Vân Sở nhìn bộ dạng của cô ta, chắc là đi gặp người nào đó, làm chuyện gì đó. Có lẽ là chuyện liên quan đến mình.

Nghĩ như vậy, Vân Sở dứt khoát không vội đi tìm Thượng Quan Triệt mà lái xe không nhanh không chậm đi theo sau Triệu Nhược Nghiên, tới một quán cà phê sang trọng ở trung tâm thành phố.

Vân Sở dừng xe, thấy Triệu Nhược Nghiên xuống xe đi vào tiệm cà phê kia. Sau đó tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, hình như là đang chờ người nào.

Vân Sở thấy thú vị ngồi ở trong xe, trang điểm cho mình một lần nữa, khiến cho mình nhìn không hề giống mình mới hài lòng xuống xe, đi vào quán cà phê kia, tìm một góc cách Triệu Nhược Nghiên không xa rồi ngồi xuống, gọi một ly cà phê, uống chậm rãi.

Vân Sở mới ngồi xuống chưa tới năm phút đồng hồ thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần trắng đi vào từ bên ngoài, đi thẳng tới ngồi đối diện Triệu Nhược Nghiên.

Lúc thấy rõ người nọ là Kim Lan Nhược, Vân Sở nhíu chặt hai hàng chân mày lại, trong lòng không khỏi khen hôm nay mình đã có một quyết định vô cùng sáng suốt, nếu không phải là cô đi theo Triệu Nhược Nghiên tới đây, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không sẽ biết hai người phụ nữ này có cấu kết đấy.

Bởi vì chỗ của Vân Sở cách bọn họ cũng không xa, cho nên Vân Sở có thể nghe được giọng nói của họ.

"Cô Triệu, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?" Kim Lan Nhược mở miệng cười.

Triệu Nhược Nghiên cười khẽ, nói: "Khiến cô Kim trong lúc cấp bách mà bỏ thời gian tới đây, thật sự ngại quá. Chỉ là, có một việc tôi không thể không nói cho cô Kim, cho nên mạo muội hẹn cô ra."

Nghe thấy lời nói của Triệu Nhược Nghiên, Kim Lan Nhược cười lạnh trả lời: "Không biết cô Triệu có chuyện gì, tại sao phải để cho cô phải đích thân đi một chuyến?"

"Đương nhiên là chuyện có liên quan đến cô Kim rồi." Nói xong, Triệu Nhược Nghiên lấy ra vài tấm hình từ trong giỏ xách, đưa tới trước mặt Kim Lan Nhược, nói: "Người trong hình, không biết cô Kim có biết hay không?"

Vân Sở cau mày nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện ảnh này lại là ảnh cô bị hạ thuốc, ở trong vườn đào không ngừng cọ vào Đường Dịch Phong cùng với ảnh cô hôn Đường Dịch Phong. Còn có, hình Đường Dịch Phong tặng hoa cho cô lúc sinh nhật cô vào hai tháng trước.

Có lẽ là bởi vì người chụp hình này có kỹ xảo rất tốt, làm cho trong hình bọn họ nhìn rất nhập tâm, thậm chí ở trên mặt đều là tình yêu nồng đậm.

Nhìn đến đây, Vân Sở đã hiểu dụng ý Triệu Nhược Nghiên hẹn Kim Lan Nhược ra ngoài, đơn giản là muốn lợi dụng Kim Lan Nhược, để Kim Lan Nhược ra tay diệt trừ mình chứ gì? 

Cô cũng biết Triệu Nhược Nghiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, hừ, quả nhiên là người phụ nữ chết cũng không thay đổi.

Kim Lan Nhược nhìn thấy những hình kia, đáy mắt bị hận ý lấp đầy một cách nhanh chóng, cô ta cắn răng, ngước mắt nhìn Triệu Nhược Nghiên, nói: "Cô Triệu cho tôi xem những thứ này, là muốn nói gì?"

"Cô Kim là người biết chuyện, chúng ta sẽ không nói chuyện mờ ám. Vân Sở hay thay đổi, chẳng những quyến rũ Thượng Quan Triệt, lại còn vương vấn không dứt, dây dưa không rõ với Đường Dịch Phong, tôi tin cô cũng là biết. Hơn nữa, tôi còn nghe nói Đường thiếu vì cô ấy mà quên tính mạng của mình, bị trọng thương, thậm chí đời này cũng không đứng lên được." Triệu Nhược Nghiên nói xong, mặt thương xót lắc đầu một cái. 

Bị người khác chọc trúng chỗ đau, sắc mặt của Kim Lan Nhược thay đổi, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

Triệu Nhược Nghiên cười khẽ, nói: "Cô Kim là vị hôn thê của Đường thiếu? Chẳng lẽ cô có thể dễ dàng tha thứ để Vân Sở tiếp tục quyến rũ Đường thiếu như vậy sao?" Nói xong lại cúi đầu, nói tiếp: "Nhớ năm đó, tôi cũng là vị hôn thê của anh Thượng Quan, lại bị Vân Sở đoạt đi, không ngờ hai chúng ta lại cùng cảnh ngộ."

Triệu Nhược Nghiên cố ý nói Đường thiếu thành vị hôn phu chưa cưới của Kim Lan Nhược, kích thích sự phẫn nộ của Kim Lan Nhược đối với Vân Sở, đồng thời cũng nói Thượng Quan Triệt đã từng là vị hôn phu của cô ta, để cho cô ta và Kim Lan Nhược là người cùng cảnh ngộ, khiến cho hai bên sinh ra đồng tình.

Có thể nói là Vân Sở phục sát đất tài diễn trò thiên phú kinh người của Triệu Nhược Nghiên, thiếu chút nữa thì kích động vỗ tay.

Kim Lan Nhược thấy được phiền não của Triệu Nhược Nghiên, nhớ tới kết quả của Âu Dương Tự lần trước, cô ta lại không dám tùy ý tin tưởng bất kì kẻ nào, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Không ngờ cô Triệu cũng đã trải qua chuyện như vậy, đúng là chúng ta đồng bệnh tương liên* rồi."

* đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ.

Triệu Nhược Nghiên cười, lời nói xoay chuyển, kéo đề tài trở về: "Cũng không phải thế, không phải, tôi cảm thấy rất ăn ý với cô Kim đây, vừa lúc trên tay tôi có ít hình này nên tới đưa cho cô."

Thấy mấy hình ảnh kia, đáy mắt Kim Lan Nhược bị thù hận chiếm cứ lần nữa.

Đúng, tất cả đều là lỗi Vân Sở, nếu không phải là Vân Sở, làm sao cô ta sẽ rơi vào kết quả như bây giờ?

Cô ta làm nhiều điều như vậy vì Đường Dịch Phong, kết quả lại đổi lấy sự phản bội của Đường Dịch Phong, cô ta không cam lòng, chết cũng không cam lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK