Lúc chạng vạng tối, trời chiều biến mất, chỉ để lại trời đất một mảnh âm trầm.
Thời tiết vốn đã rét lạnh mà giờ phút này, trong kho hàng của bang Huyễn Dạ, mặt đất lại có chút ẩm ướt, có vẻ càng thêm âm lãnh dọa người.
Cửa kho được mở ra, một bóng dáng cao lớn đi vào trong kho hàng, dưới ánh đèn lạnh lẽo, bóng dáng kia như được kéo dài trên mặt đất.
Cửa kho vừa được mở ra, bên trong đã truyền ra mùi thuốc đông y nồng đậm, tiếp theo là mùi máu tươi nhàn nhạt, thập phần gay mũi.
Người nọ đi thẳng vào trong kho hàng, dừng lại trước một căn phòng nhỏ, nằm trên một cái giường nhỏ đơn giản, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, đáy mắt thoáng qua sự không cam lòng.
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lạnh xuống, lạnh lùng hỏi, "Ám Ảnh, cậu biết mình sai ở đâu chưa?"
Không sai, người đàn ông lạnh run nằm ở trên giường kia, đúng là Ám Ảnh, người hôm nay đã xuống tay với Vân Sở. Mà người đứng ở cửa...
"Thiếu gia, thuộc hạ bất kính với đại tiểu thư, là thuộc hạ sai. Nhưng thuộc hạ không hiểu tại sao thiếu gia lại che chở đại tiểu thư như vậy." Giọng nói của Ám Ảnh của chút run rẩy, có thể nghĩ, bây giờ hắn nhất định đang rất lạnh, mà dưới ánh đèn mờ mờ, vốn là một khuôn mặt thanh tú, giờ phút này lại bầm dập, chật vật không chịu nổi.
Vân Cảnh châm một điếu thuốc, miễn cưỡng rít một hơi, ánh mắt nhìn Ám Ảnh vẫn lạnh lẽo như cũ, "Việc của tôi không đến phiên cậu quản. Cậu chỉ cần nhớ rõ, Ám Ảnh cậu là người Vân Cảnh tôi, tôi mới là chủ của cậu, không phải Âu Dương Tự."
Khi Ám Ảnh nghe thấy Vân Cảnh nhắc tới Âu Dương Tự, cũng hiểu rõ chuyện ngày hôm nay sợ là không thể giấu diếm được nữa rồi, trong lòng có chút lo lắng cho Âu Dương Tự, đồng thời lại càng thêm kính sợ Vân Cảnh.
"Vâng, thuộc hạ hiểu rõ." Ám Ảnh rũ mắt xuống, kiên định trả lời.
"Đã hiểu thì tốt, chuyện lần này chỉ là cho cậu một cái giáo huấn, nếu có lần sao, hừ..." Âm thanh Vân Cảnh lạnh thấu xương, khiến cho thân thể Ám Ảnh lại run rẩy một phen.
Cậu ta cắn răng, lại gật đầu, "Vâng, cám ơn thiếu gia đã giáo huấn."
Vân Cảnh vứt tàn thuốc trên mặt đất, dùng giầy giẫm lên, lúc này mới lạnh lùng nói, "Nếu cậu đã hiểu rõ thân phận của mình, sau này liền giúp tôi theo dõi Âu Dương Tự, nếu hắn còn dám xuống tay với tiểu thư, cậu có biết phải làm thế nào không?"
Tâm Ám Ảnh cũng run rẩy một phen, bị khí thế uy nghiêm của Vân Cảnh dọa sợ, hồi lâu mới cúi đầu, "Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ nhất định sẽ để tiểu thư bị thương."
"Uhm, tôi cho cậu một cơ hội, sau này hãy ở nơi bí mật mà bảo vệ tiểu thư, nếu tiểu thư có gì ngoài ý muốn, cậu cũng biết kết cục của mình là gì."
Ngữ khí Vân Cảnh lạnh băng nói xong liền quay người rời đi.
Trong kho hàng, Ám Ảnh nhắm mắt lại, trong lòng không biết là tư vị gì. Âu Dương Tự vì thiếu gia làm nhiều việc như vậy, lại không thể ngờ được sau cùng thiếu gia vì Vân Sở mà trách cứ Âu Dương Tự, thậm chí là coi Âu Dương Tự thành địch nhân.
Đương nhiên cậu ta cũng hiểu thân phận của mình, cậu ta là cấp dưới của Vân Cảnh, cậu ta còn có việc phải làm, đó là chấp hành mệnh lệnh của Vân Cảnh, đừng nói là bảo cậu ta đi bảo vệ Vân Sở, cho dù là bảo cậu ta đi chết, cậu ta cũng sẽ không do dự. Đây là sự trung thành của cậu ta đối với Vân Cảnh.
Mà Vân Cảnh, sau khi đi ra khỏi kho hàng, nói với người đứng ngoài cửa, "Đưa Ám Ảnh đi bệnh viện." Tuy là một câu nói nhạt nhẽo nhưng lại tiết lộ sự quan tâm của hắn đối với Ám Ảnh.
....
Buổi tối, Vân Sở tắm xong, liền cùng Vân Cảnh ngồi xem TV trong phòng khách.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, ấn tượng của Vân Sở đối với Vân Cảnh đã thay đổi, tuy vẫn coi Vân Cảnh là kẻ địch như cũ nhưng lại không hề coi nhẹ hắn nữa. Cô cảm thấy Vân Cảnh thật sự là một nhân vật lợi hại, mà tuyệt đối không phải là một kẻ tiểu nhân đê tiện vô sỉ, hắn đối tốt với mình, thật ra cô cũng biết, đó tuyệt đối không phải là giả vờ.
Cho nên Vân Sở cũng không còn thời thời khắc khắc bài xích Vân Cảnh, trái lại còn cười nói cùng hắn xem tivi.
Lúc này Vân Thăng từ bên ngoài đi vào, nhìn một màn hài hòa trong phòng khách, như thế nào cũng cảm thấy chói mắt. Sau cùng vẫn thấp giọng bảo, "Thiếu gia, đại tiểu thư, bác sĩ Liên đến đây."
Nghe được ba chữ "bác sĩ Liên" kia, Vân Sở lập tức nhảy dựng lên từ trên sofa, kích động chạy ra khỏi phòng khách, miệng kêu, "Liên ca ca, anh tới rồi."
Vân Cảnh ở đằng sau nhìn bộ dáng vui sướng kai của Vân Sở, không biết tại sao trong lòng lại ê ẩm.
Lúc nhìn thấy mình cô cũng chưa từng có kích động như vậy, vì cái gì mỗi lần thấy Liên Thanh Ngôn đều vui vẻ? Rõ ràng mình mới là anh của cô mà....
"Em cái nha đầu này, trời lạnh như thế sao không mang giày?" Liên Thanh Ngôn nhìn thấy bóng dáng Vân Sở, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ôn như, chỉ là khi nhìn thấy hai chân Vân Sở chỉ có một đôi tất thì lại xụ mặt, nhỏ giọng trách cứ.
Vân Sở thè lưỡi, cười nói, "Vì biết là anh đến nên người ta mới vui như vậy thôi, hì hì, a..." Vân Sở đang cười hì hì lấy lòng Liên Thanh Ngôn thì thân thể đột nhiên quay cuồng, bị người bế lên.
Vân Sở kinh ngạc nhìn Vân Cảnh sau lưng chẳng biết đã chạy tới từ lúc nào, khẽ cau mày, không hiểu Vân Cảnh đây là làm sao, đang êm đẹp sao đột nhiên lại...
"Anh hai..." Vân Sơ không an phận vùng vẫy, muốn nhảy xuống khỏi lòng Vân Cảnh.
Vân Cảnh càng siết chặt tay, có chút trách cứ cười nói, "Không phải anh đã nói sàn nhà rất lạnh, không mang dép không được phép chạy loạn sao?"
A? Chỉ vì vậy? Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, Vân Cảnh đúng là không bình thường nha? Không phải cô vẫn còn đi vớ, dưới vớ còn có thảm hay sao? Một chút lạnh cũng không có nha.
Nhưng mà không đợi cô phản bác, Vân Cảnh đã ôm cô đi tới trước sofa, nhẹ nhàng thả cô xuống ghế, cười nói, "Em thật đúng là, từ nhỏ đã nghịch ngợm như vậy."
Vân Sở xấu hổ nhìn nụ cười hả hê trên mặt Vân Cảnh, quay đầu mới phát hiện sắc mặt Liên Thanh Ngôn có chút khó coi, mắt chớp chớp, đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo Liên Thanh Ngôn sang một bên, "Liên ca ca, sao sắc mặt anh lại khó coi thế?"
Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có việc gì?"
Vân Sở cười gian, tựa vào bên tai Liên Thanh Ngôn nói, "Nhìn thấy anh hai ôm em nên anh khoogn vui phải không? Khà khà, chẳng lẽ Liên ca ca ghen tị sao?"
Liên Thanh Ngôn không nói gì nhìn Vân Sở, thấy cô cười như một đứa trẻ nghịch ngợm, bỗng nhiên muốn trêu chọc cô một chút, "Đúng vậy, anh hai em mỗi ngày đều có thể ở cùng với em, còn anh thì muốn đến đây cũng thật không dễ dàng, đương nhiên là Liên ca ca ghen tị."
Vân Sở thấy trên mặt Liên Thanh Ngôn ánh lên cái nhìn giảo hoạt khó có khi có được, lập tức nheo mắt, vẻ mặt tự cho là đúng gật đầu, "Uhm, thì ra là như vậy, nếu đã vậy, Liên ca ca liền chuyển sang ở cùng với bọn em đi, em đảm bảo sau này sẽ không bám theo anh hai suốt ngày nữa, nhất định sẽ để cho anh hai có nhiều thời gian ở bên cạnh anh."
Nghe vậy, sắc mặt Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn đều đen lại.
Liên Thanh Ngôn vốn muốn trêu đùa Vân Sở một chút, kết quả lại bị cô chọc cho dở khóc dở cười.
Không khí trong phòng khách hết sức khóc xử, Vân Sở lại giống như không hề phát hiện, nhảy xuống khỏi sofa, đi dép vào liền lôi kéo Liên Thanh Ngôn lên lầu, "Được rồi, được rồi, Liên ca ca cứ đi theo em một lát đã, sau đó em sẽ cho anh thời gian để ở cùng với anh hai em có được không?"
Nhìn bóng dáng Vân Sở và Liên Thanh Ngôn biến mất ở cầu thang, khóe miệng Vân Cảnh hung hăng giật giật. Mà Liên Thanh Ngôn lại là toát mồ hôi lạnh, đối với lời nói của Vân Sở chỉ có thể câm nín.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô lôi kéo mình, tâm của anh cũng trở nên mềm mại, nghĩ đến tiểu nha đầu đáng yêu này là lòng lại tràn đầy ấm áp.
Sau khi kéo Liên Thanh Ngôn vào phòng, đóng cửa, Vân Sở cười hì hì nhìn Liên Thanh Ngôn, "Liên ca ca, cái em cần đã lấy được rồi sao?"
Liên Thanh Ngôn nhíu mày, nhìn khuôn mặt chờ mong của cô, nói, "Anh nhớ hình như em đã đáp ứng anh cái gì rồi mà."
Nghe vậy, hai mắt Vân Sở nhìn trời, tròng mắt không ngừng di chuyển, sau cùng phán một câu, "Em không nhớ."
Liên Thanh Ngôn lại gần, nói khẽ bên tai cô, "Như vậy thì thật là đáng tiếc, thứ em cần, anh phải hao rất nhiều công sức mới làm ra được, nếu em đã không có thành ý như vậy, vậy anh cứ về trước nha."
Không nghĩ tới Liên Thanh Ngôn lại giảo hoạt như vậy, Vân Sở trừng anh, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là không cam nguyện chu mỏ lên, nhỏ giọng nói một câu, "Em nhớ ra rồi, Liên ca ca..."
"Hử?" Liên Thanh Ngôn quay đầu nhìn cô, thấy bộ dạng ủy khuất của cô, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào không nói nên lời.
Vân Sở lườm Liên Thanh Ngôn một cái rồi đưa mặt mình đến gần, nhìn làn da trắng nõn, khuôn mặt mi thanh mục tú của anh, trên người không có một chút mùi thuốc đông y mà là mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cô cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.
Liên Thanh Ngôn này đúng là đẹp trai, nhìn khuôn mặt điển trai kia, cô chỉ muốn cắn một phát.
Nuốt một ngụm nước miếng, Vân Sở nhắm mắt lại, từ từ đến gần Liên Thanh Ngôn, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên mặt anh.
Vân Sở cảm thấy được thân thể Liên Thanh Ngôn run rẩy một phen, mặt lập tức đỏ lên, liền vội vàng lùi lại, không được tự nhiên vươn tay nói, "Ừ, đến phiên anh."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Vân Sở, thấy cô không được tự nhiên phe phẩy môi, bộ dáng xấu hổ không thôi, Liên Thanh Ngôn cố gắng chịu đựng kích động muốn hung hăng hôn môi của cô, ngược lại rất nhanh đặt một nụ hôn trên mặt của cô, lúc này mới dùng nụ cười che dấu nội tâm đang kích động, ra vẻ thoải mái cười, "Anh xong rồi, đến lượt em."
Bây giờ Vân Sở mới phát hiện mình bị Liên Thanh Ngôn đùa giỡn, nhất thời tức giận đỏ bừng mặt, muốn lên tiếng kháng nghị.
Liên Thanh Ngôn lại là không nhanh không chậm lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi áo, đưa cho Vân Sở, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nói, "Thứ em cần đã có đây."
Vân Sở nhìn thấy cái túi nhỏ trong tay Liên Thanh Ngôn, hai mắt lập tức phát sáng, cũng quên luôn phải tính sổ với Liên Thanh Ngôn, kích động mở túi ra nhìn, thấy bên trong có bốn năm lọ thuốc, trên mỗi lọ đều có những dòng chữ xinh đẹp ghi chú rõ công hiệu.
Vân Sở lập tức mừng rỡ như điên, liền ôm lấy Liên Thanh Ngôn, "Liên ca ca, anh là tốt nhất!"
Liên Thanh Ngôn cũng ôm lấy eo Vân Sở, trên mặt là nụ cười hạnh phúc ngọt ngào chưa bao giờ có.
...
Sáng sớm hôm sau, Vân Sở không có lớp nhưng lại dậy từ rất sớm.
Ăn bữa sáng xong liền rời nhà cùng với Vân Hàn.
Vân Hàn lái xe tới cửa cục cảnh sát, sau khi tìm được chỗ đỗ xe tốt mới mở cửa để cho Vân Sở xuống xe.
Vân Sở xuống xe, trên mắt đeo một đôi kính, mặc áo bành tô màu đen, khiến cô trở nên thập phần khí phách bức người.
Lương Hạo đứng cách đó không xa nhìn thấy Vân Sở, lập tức đến nghênh đón, vết sẹo trên mặt hắn khi cười rộ lên lại không có vẻ dọa người, trái lại có vẻ sáng lạn.
"Tiểu thư, cô đã đến rồi." Lương Hại cười, cung kính gọi Vân Sở.
Vân Sở gật đầu, "Ừ." Rồi sau đó lại nói, "Về sau cứ gọi tên của tôi là được rồi." Hắn cứ gọi cô Vân tiểu thư gì gì đó, thật sự là không được tự nhiên.
Nghe vậy, Lương Hạo ngẩn người, rồi sau đó lại nhớ tới Thượng Quan Duệ, nuốt nước miếng, lắc đầu nói, "Hay là... tôi gọi cô là chị dâu vậy."
Chị dâu...
Nhớ tới cái xưng hô này, đầu Vân Sở đầy vạch đen, nhún vai nói, "Tùy anh."
Vân Sở bảo Vân Hàn đỡ cô, đi theo sau Lương Hạo, liền đi vào trong cục cảnh sát. Người phụ nữ mà Triệu Nhược Nghiên tìm để đối phó với mình bị giam ở trong này lâu như vậy, cũng tới lúc cô nên đến gặp mặt bà ta rồi, nếu không người khác lại tưởng cô dễ bị bắt nạt.
Lúc này mới hơn tám giờ sáng, cục cảnh sát cũng mới đi làm, nhìn thấy ba người hai nam một nữ khí thế bức người đi đến, nhất thời đề cao cảnh giác. Nhưng mà khi thấy Lương Hạo, lại nhao nhao lộ ra bộ dạng tươi cười lấy lòng.
"Biểu thiếu gia, đã lâu không thấy, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Một cảnh sát nhìn như là người phụ trách ở đây cười đi đến trước mặt Lương Hạo, lập tức đưa cho hắn một điếu thuốc.
Lương Hại từ chối, miễn cưỡng cười, nói, "Cảnh sát Lâm, là như thế này, mấy ngày trước có một người bạn của tôi bị giam vào trong cục cảnh sát, anh có thể dàn xếp cho chúng tôi vào thăm một lần được không?"
Vị cảnh sát Lâm kia ngẩn người, ánh mắt quét một vòng bọn người Vân Sở, nhìn Vân Sở đeo kính râm, bên cạnh lại có Vân Hàn đang đỡ, hồi lâu sau mới cười nói, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ là, hai vị này,..."
"À..., vị này chính là người thân của người bạn kia, cái kia, mắt cô ấy không nhìn thấy..." Lương Hạo có chút tiếc nuối thở dài, vẻ mặt đồng tình nhìn Vân Sở.
Vân Sở nghe được âm thanh của Lương Hạo, lập tức sử dụng giọng nói nhỏ nhẹ nói, "Cảnh sát tiên sinh, phiền anh dàn xếp một lần, để tôi được gặp cô của tôi..."
Cảnh sát Lâm kia thây bộ dáng Vân Sở trắng xinh nõn nà, bỏ qua cặp kính ngăn cản, hai mắt vô thần kia, dáng người và diện mạo đều hết sức xinh đẹp. Thật đúng là một cô gái xinh đẹp động lòng người.
Anh ta cười cười với Lương Hạo, nói, "Không biết là biểu thiếu gia muốn gặp ai?"
"Số 24 tháng trước bị giam, là bà Tần Phương. Mong cảnh sát Lâm dàn xếp một phen." Nói xong, Lương Hạo liền nhét một cái phong bao vào tay cảnh sát Lâm.
Hai mắt cảnh sát Lâm nhất thời sáng lên, cười hì hì nói, "Cái này, tốt lắm tốt lắm, chỉ là vị Tần Phương kia là phạm nhân mà cục trưởng hạ lệnh phải giám sát cẩn trọng, cho dù là biểu thiếu gia, sợ là cũng không thể nán lại lâu..."
"Cái này tôi biết, chũng tôi chỉ vào một chút, sẽ không để cảnh sát Lâm phải khó xử." Lương Hạo cười cười, bộ dáng khéo đưa đẩy kia trái lại khiến cho Vân Sở kinh ngạc.
Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, Lương Hạo mang bộ dáng hung thần ác sát, về sau lại là một mực lấy lòng, tiếp theo là thông minh lanh lợi, hiện giờ lại là khéo léo đưa đẩy. Người đàn ông này có thể lăn lộn tốt như vậy, cũng không chỉ vì phía sau hắn có chỗ dựa vững chắc, mà cũng vì tự thân hắn có bản lĩnh đi?
Vân Sở nghĩ như vậy, xong liền kích động nói lời cảm tạ với cảnh sát Lâm, "Cảm ơn cảnh sát tiên sinh, cảm ơn..."
Bởi vì Tần Phương chỉ là người bị tình nghi, mà cảnh sát cho tới nay vẫn ngại áp lực phía Triệu thủ trưởng và Triệu Nhược Nghiên nên vẫn chưa định tội của Tần Phương, vì vậy Tần Phương chỉ bị nhốt ở trạm giam giữ phạm nhân địa phương.
Lúc đám người Vân Sở đi vào, Tần Phương cũng được dẫn ra, bởi vì còn chưa bị định tội cho nên không cho phép người bình thường gặp, thêm nữa Tần Phương lại là phạm nhân mà Thượng Quan Triệt đặc biệt dặn dò nên cục cảnh sát lại càng chú ý chặt chẽ. Vân Sở biết được nên mới dẫn theo Lương Hạo, để cho hắn mở đường cho mình.
Tần Phương nhìn thấy ba người xa lạ, hơi cau mày, đứng nơi đó không lên tiếng.
Mà Vân Sở chỉ cười nhẹ cách một lớp kính dày, thản nhiên nói, "Bà Tần, chúng ta lại gặp rồi."
Tần Phương nhất thời không nhận ra Vân Sở, cảnh giác nhìn cô nói, "Cô là ai?"
Vân Sở miễn cưỡng vươn tay tháo mắt kính xuống, khóe miệng cong lên, cười nói, "Sao thế, mới vài ngày không gặp bà đã quên tôi rồi hả?"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Vân Sở, mắt Tần Phương trợn to, thân thể theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn Vân Sở, "Cô, là cô..."
Vân Sở cười nhẹ, tiến lên một bước, đứng bên kia tấm kính ngăn cách, cười vô hại, "Biết tôi là ai sao? Ha ha, vậy bà có biết vì sao tôi tới tìm bà không?"
Vân Sở cười làm Tần Phương sợ hãi cắn răng, "Hừ, cô muốn làm gì? Đừng quên đây là cục cảnh sát."
"Nơi này là cục cảnh sát không sai, cho nên tôi sẽ không làm gì bà." Vân Sở nhếch miệng, cười cực kỳ thuần khiết. Chỉ là ngay sau đó lại nheo hai mắt, âm u nói, "Nhưng nếu như bà nghĩ ở lại cục cảnh sát là an toàn nhất thì bà hoàn toàn sai rồi. Bà cho là bây giờ ai sẽ bảo vệ bà? Triệu Nhược Nghiên sao?"
Thời điểm nghe đến tên Triệu Nhược Nghiên, rõ ràng Tần Phương run rẩy một phen, sau đó quay đầu đi không nhìn Vân Sở, "Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi không có gì để nói với cô cả, mời cô đi cho."
Dứt lời liền gọi cảnh sát qua. Mà Vân Sở lại cho Lương Hạo một cái nháy mắt, chỉ thấy một nữ cảnh sát mặc cảnh phục đi tới hỏi Tần Phương có chuyện gì.
Vân Sở nghe được Tần Phương nói bà ta không biết bọn họ, muốn về nghỉ ngơi.
"Bà Tần, bà có tin hay không, chỉ cần bà vừa rời khỏi cục cảnh sát lập tức sẽ bị người đuổi giết? Mà tôi có biện pháp có thể khiến bà rời khỏi nơi này ngay lập tức..." Vân Sở thấy Tần Phương rời đi, liền lên tiếng.
Hai tay Tần Phương nắm thành nắm đấm, "Cô muốn thế nào? Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây."
Vân Sở nở nụ cười, "Bà cho rằng, bà không muốn là không phải rời khỏi sao? À, bà hẳn đã biết mình bây giờ chính là quân cờ bị vứt bỏ? Bà vất vả giữ bí mật cho bọn họ, cam tâm tình nguyện chôn vùi tuổi thanh xuân ở trại giam, mà bọn họ lại chỉ mong sao bà sẽ chết, mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật của bọn họ..."
Sau khi Tần Phương nghe xong, rõ ràng sắc mặt thay đổi, chỉ là vẫn không chịu khuất phục như cũ, nói với người cảnh sát bên cạnh, "Thật xin lỗi, tôi mệt rồi, đưa tôi về đi."
Cô gái kia gật đầu, mang Tần Phương rời đi, chỉ là lúc xoay người lại chớp chớp mắt với Vân Sở, vẻ mặt nghịch ngợm.
Vân Sở nhìn thấy cũng thè lưỡi, nháy mắt vài cái với cô rồi mấp máy môi, tôi chời ngoài cửa.
Mà Tần Phương đi theo nữ cảnh sát kia về nhà giam, chỉ là nữ cảnh sát kia lúc đi qua một cái cốc nước để trên bàn, cước bộ dừng một chút, tiếp theo trong tay xuất hiện một viên thuốc nho nhỏ, ném vào trong cốc nước.
Nữ cảnh sát kia nói với Tần Phương mấy câu rồi xoay người rời đi, chỉ là trước khi rời đi, cô như có như không nói một câu, "Hôm nay nói cũng nhiều rồi, uống nước đi."
Tần Phương đang suy nghĩ những lời vừa rồi của Vân Sở, nghe được âm thanh của nữ cảnh sát, cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy cốc nước mà uống sạch.
Đến khi bà ta uống hết, nữ cảnh sát mới ngẩng đầu, mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, bước ra khỏi phòng.
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mũ cảnh sát kia, không phải là Mộc Ngân thì là ai?
Ngoài cửa cục cảnh sát, Vân Sở ngồi trên xe, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt, bộ dáng tự đắc kia khiến cho Vân Hàn ngồi một bên nhìn đến ngây ngốc.
Vẫn biết dáng dấp Vân Sở không tồi, khuôn mặt phấn nộn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, cùng với hai tròng mắt mênh mông sóng nước, không chỗ nào không làm cho người ta mê luyến. Chỉ là, bắt đầu từ khi nào, chính mình lại chú ý tới cô như vậy?
Lúc trước, anh là vì nghe lệnh của Vân Ngạo Thiên, mới ở lại bên cạnh Vân Sở bảo vệ cô. Nhưng không biết là từ lúc nào, anh phát hiện sự quan tâm của mình đối với cô đã vượt qua cái ranh giới kia.
Đương nhiên anh cũng biết được thân phận của mình là gì, anh chỉ cần bảo vệ cô, ở bên cạnh cô là đủ rồi, những cái khác anh không dám nghĩ nhiều.
Sau khi Lương Hạo đưa Vân Sở ra xe thì rời đi, lúc này chỉ còn Vân Sở và Vân Hàn hai người ngồi trên xe chờ Mộc Ngân đi ra.
Không quá một lúc, đã thấy Mộc Ngân mặc thường phục chạy nhanh tới, chui vào trong xe, cười với Vân Sở, “Ok rồi.”
Khóe miệng Vân Sở cong lên, hài lòng gật đầu, “Làm tốt lắm Tiểu Ngân.”
“Ha ha, đó là đương nhiên rồi. Như thế nào, lúc tớ mặc đồng phục cảnh sát trông đẹp trai chứ?” Mộc Ngân đắc ý cười, hếch mũi lên ra oai. (đẹp trai???)
Vân Sở đảo mắt, lập tức gật đầu, “Ừ, rất tuấn tú, nếu để cho Niên tổng nhìn thấy, nhất định sẽ hận không thể bổ nhào tới.”
“Cậu nói cái gì?” Mặt Mộc Ngân đỏ lên, bất mãn trừng mắt Vân Sở.
Vân Sở thè lưỡi, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Mộc Ngân, cười nói, “Như thế nào, tớ nói sai sao? Hừ hừ, thành thật khai báo, có phải đang gian díu với Niên Cẩm Hạo phải không?”
Mặt Mộc Ngân càng đỏ hơn, trừng Vân Sở kêu lên, “Nói bậy, tớ với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường!”
“Bạn bè nình thường? Bạn bè bình thường mà lại mời cậu đi dự tiệc tối?” Vân Sở nheo mắt, cười giống hệt một con hồ ly.
Mà Mộc Ngân thì nhất thời nghẹn lời, hồi lâu mới nhớ tới cái gì, hất cằm lên phản bác, “Vậy theo ý cậu, là cậu với thầy Lam cũng không phải là bạn bè bình thường rồi hả?”
Vân Sở không nghĩ tới Mộc Ngân lại nhắc tới cái này, hơi sững sờ, sau đó lại bĩu môi, cười vô lại nói, “Chúng tớ đương nhiên không phải là bạn bè bình thường rồi.
Chúng tớ là quan hệ thầy trò mà, đương nhiên không tính là bạn bè nha.”
Mộc Ngân nhìn bộ dáng vô lại của Vân Sở, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không biết nên phản bác như thế nào (haizz tiểu Ngân còn non lắm, sao đấu dc vs hồ ly Sở Sở =))). Lúc đang không biết làm cái gì cho phải, lại nghe được Vân Hàn nói, “Ra rồi.”
Vân Sở cùng Mộc Ngân lập tức đem ánh mắt hướng về phía cửa cục cảnh sát, chỉ thấy hai nữ cảnh sát khẩn trương đỡ một phụ nhân mặc quần áo tù từ bên trong đi ra. Một lát liền áp lên xe cảnh sát, vội vội vàng vàng lái xe đi.
Vân Hàn lập tức lái xe đi theo.
Xe cảnh sát kia chạy rất nhanh, nửa giờ sau thì dừng lại ở cửa một bệnh viện gần đó, hai nữ cảnh sát khẩn trương dìu người phụ nữ toàn thân vô lực xuống xe, chạy vào trong bệnh viện.
Đám người Vân Sở phát hiện, bệnh viện này thật khéo, lại chính là bệnh viện của Liên Thanh Ngôn, lập tức lộ ra nụ cười tà ác, đi theo ba người kia vào.
Vân Sở bước nhanh đến văn phòng của Liên Thanh Ngôn, lôi kéo anh nói, “Liên ca ca, một lát sẽ có một bệnh nhân có khả năng sẽ cần anh đi xem, anh phải nói người kia bị bệnh cực kỳ nghiêm trong, phải nằm viện quan sát một thời gian nha.
Liên Thanh Ngôn nhìn nụ cười tà ác kia của Vân Sở, nheo mắt hỏi, “À...? Em đây là bảo anh đi làm lang băm sao?”
Vân Sở lôi kéo tay Liên Thanh Ngôn, không ngừng lắc lắc, miệng hé ra một nu cười còn tươi hơn so với hoa, “Tất nhiên là không phải rồi, Liên ca ca là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, em làm sao có thể bảo anh đi làm lang băm? Em chỉ muốn nhờ Liên ca ca nói giúp một lời nói dối nho nhỏ mà thôi.”
Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ nhìn Vân Sở, nhớ tới mấy lọ thuốc lúc trước Vân Sở nhờ mình tìm, còn có người gây khó dễ cho cô, nhất thời hiểu được cô muốn làm gì, gật gật đầu, thở dài nói, “Em đấy, luôn luôn nghịch ngợm như vậy.”
Vân Sở làm mặt quỷ với Liên Thanh Ngôn, liền nghe được âm thanh của y tá bên ngoài, kêu Liên Thanh Ngôn đi nhìn người bệnh mới nhập viện.
Liên Thanh Ngôn nhẹ nhàng liếc Vân Sở một cái, bảo cô ở văn phòng chờ anh rồi rời khỏi.
Khi Liên Thanh Ngôn nhìn thấy người bệnh tù nhân kia, trên người bà ta nổi đầy mẩn đỏ, hô hấp dồn dập, bộ dáng cực kỳ thống khổ, đáy mắt lại hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đánh yêu của Vân Sở, khóe miệng gợi lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Lập tức, chuẩn đoán cho bệnh nhân, nói với hai nữ cảnh sát hộ tống kia, “Người bệnh bị ngộ độc thức ăn, tình huống có chút nghiêm trọng, cần nằm viện một tuần để kiểm tra và điều trị. Phiền hai người làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân đi.”
Hai nữ cảnh sả đưa mắt nhìn nhau, không rõ người này đang êm đẹp, làm sao lại bị ngộ độc thức ăn rồi hả? Ở trại tạm giam mọi người đều ăn uống giống nhau, thế nào mà người khác không bị lại chỉ có mỗi mình bà ta xảy ra chuyện?
Nhưng mà nhớ tới lời cục trưởng, hai người cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi làm thủ tục nhập viện cho Tần Phương.
Mà Tần Phương giờ phút này đang nằm trên giường, hết sức yếu ớt, toàn thân vô lực, mồm miệng không mở ra nói chuyện được.
Y tá cũng chưa từng thấy qua tình huống nào như vậy, sau khi ra khỏi phòng bệnh liền nhao nhao bàn luận.
Mà Vân Sở thấy Liên Thanh Ngôn trở lại, lập tức xông tới hỏi, “Sao rồi, sao rồi?”
Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô, “Yên tâm đi, không qua một tuần, bà ta sẽ không thể ra viện đâu. Không biết Vân đại tiểu thư còn gì phân phó không?"
Vân Sở nheo mắt cười, vẻ mặt lấy lòng rót cho Liên Thanh Ngôn cốc nước, đẩy anh xuống ghế ngồi, đứng sau lưng xoa bóp vai cho anh, nói, “Em biết Liên ca ca hiểu rõ em nhất mà, kỳ thật cũng không có gì cả. Chỉ cần Liên ca ca cho cài một cái máy theo dõi ở phòng của bệnh nhân kia, để ý xem hai ngày tới có những ai ra vào phòng của bà ta là được rồi.”
Liên Thanh Ngôn nhíu mày hỏi, “Vì sao phải làm vậy?”
Vân Sở cắn môi, nói, “Trước kia em cũng có nói cho anh rồi, có người muốn khi dễ em, hiện tại em muốn lợi dụng bà ta để tìm ra người đứng phía sau màn. Anh yên tâm, em sẽ không làm loạn trong bệnh viện của anh đâu.”
Tuy Liên Thanh Ngôn không đồng ý với cách làm của Vân Sở nhưng nhớ tới người nọ lại dám khi dễ Vân Sở, quả thật anh cũng không nuốt trôi khẩu khí này, liền gật đầu đáp ứng.
“Mấy ngày nay anh nên cẩn thận một chút, không được để người khác tìm ra sơ hở. Em cũng không hi vọng Liên ca ca bị liên lụy.” Vân Sở nhìn Liên Thanh Ngôn đầy quan tâm.
Liên Thanh Ngôn cũng cười, giơ tay sờ đầu Vân Sở, “Yên tâm, anh có chừng mực.”
Lúc ra khỏi bệnh viện, đã là giữa trưa. Vân Sở bảo Lương Hạo truyền tin Tần Phương sinh bệnh nằm viện ra ngoài, sau đó trở về nhà ăn cơm.
Ăn cơm xong, Vân Sở liền về phòng nghỉ ngơi một hồi, đã thấy quản gia cầm một cái hộp to đi đến , nói với Vân Sở, “Đại tiểu thư, đây là của một vị tiên sinh họ Lam đưa đến, nói là đưa cho đại tiểu thư, cũng bảo đại tiểu thư đừng quên buổi tối có hẹn.”
Vân Sở nhíu mày nhìn cái hộp lớn kia, cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong là một bộ lễ phục màu lam, khóe miệng giật giật. Lúc này mớ nhớ tới buổi chiều phải cùng Lam Băng Tuyền đi dự tiệc tối nay, không biết sao trong lòng bỗng thấy mất mác.
Không có Thượng Quan Triệt đi cùng, cô thật là một chút hứng thú cũng không muốn đi, nhưng là chính mình đã đáp ứng Lam Bằng Tuyền, tự nhiên không thể nuốt lời, đành kêu Mộc Ngân đem cái hộp lên phòng mình.
Mà Mộc Ngân mới vừa từ trên lầu đi xuống, quản gia lại cầm theo một cái hộp lớn đi vào, Vân Sở nhíu mày hỏi, “Lại là cái gì nữa vậy?”
Quản gia cười trả lời, “Đại tiểu thư, đây là của một vị tiên sinh họ Niên đưa tới, bảo là muốn đưa cho Mộc Ngân, còn nói Mộc Ngân đúng sáu giờ tối đứng ở cửa chờ ngài ấy.”
Vân Sở lại nhíu mày, nhìn Mộc Ngân đang lúng túng bên cạnh, “Ôi chao, tiểu Ngân, cậu còn nói cậu không có gì với Niên tổng đi, ngay cả lễ phục người ta cũng đem tới rồi kìa.”
Vân Sở đón lấy cái hộp, vui sướng đưa cho Mộc Ngân, “Mau mở ra đi.”
Mộc Ngân cắn môi, cố gắng không chế tâm tình đang kích động của mình, cẩn thận mở hộp ra, phát hiện bên trong là một bộ lễ phục trắng tinh, bởi vì là mùa đông nên người nọ cũng cẩn thận phối với một kiện áo choàng bằng lông nhung trắng, khiến cho bộ lễ phục trở nên cực kỳ cao quý.
Vân Sở gật đầu, hài lòng nói, “Không thể ngờ được Niên tổng lại là một người lãng mạn như vậy,Tiểu Ngân của chúng ta tìm được một người đàn ông tốt như vậy, tớ cũng an tâm rồi.”
Mộc Ngân trừng mắt liếc Vân Sở một cái, xấu hổ đỏ mặt nói, “Vân Sở, cậu không được nói lung tung, nếu không tớ sẽ mặc kệ cậu đấy.”
Vân Sở che miệng cười trộm, “Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa, nhanh vào phòng thử đồ đi. Bây giờ đã là hai giờ rồi, nhớ phải trang điểm ăn mặc thật đẹp, sáu giờ phải đi rồi.”
Vân Sở nói xong liền quay về phòng mình, nhìn bộ lễ phục kia thì tâm tình lại xuống dốc không phanh.
Nhìn điện thoại vẫn đang im lặng, rốt cuộc cũng ấn xuống dãy số quen thuộc kia.
Chỉ là cô không ngờ, khi gọi cuộc điện thoại này, lòng lại càng thấy bất an hơn, bởi vì điện thoại của Thượng Quan Triệt... lại là tắt máy.
Từ trước đến nay anh luôn bật máy 24 giờ, hiện tại lại đang là ban ngày, tại sao lại tắt máy? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trong lòng Vân Sở luôn luôn cảm thấy bất an, cảm thấy Thượng Quan Triệt nhất định là đã xảy ra chuyện.
Nằm ở trên giường, cố gắng áp chế nỗi bất an trong lòng, cô tự nhủ với chính mình, không có việc gì, đừng lo lắng.
Mà lúc này, tại thành phố A, toàn thân Thượng Quan Triệt mặc áo bành tô màu đen, đứng giữa trời rơi đầy tuyết, ánh mắt sắc bén quét qua một đám đàn ông cao lớn đối diện.
Chỉ thấy đối phương có hơn trăm người, giờ phút này đều mặc áo bông thật dày, ánh mắt hung dữ nhìn Thượng Quan Triệt.
Kẻ cầm đầu mồm ngậm một điếu thuốc, khinh thường nhìn Thượng Quan Triệt cùng với mấy người đàn ông gầy yếu bên cạnh anh, cười nhạo, “Sao rồi, bộ đội các người có phải là hết người rồi hay sao? Sao lại phái mấy tên ẻo lả như chúng mày đi thế?”
Ánh mắt Thượng Quan Triệt trong veo mà lạnh lùng nhìn người nọ, khóe miệng cong lên một nụ cười tươi rói, “Chiêm lão đại nói đùa rồi, không phải là bộ đội chúng tôi thiếu người, mà là từng này người cũng đủ để đối phó các người rồi.”
Trong mắt người đàn ông gọi là Chiêm lão đại tràn đầy khinh thường, cười to nói, “Ha ha, tiểu tử mày đúng là cuồng vọng, mày nghĩ mày là ai? Nói chuyện mà không biết nghĩ à, chỉ bằng mấy người chúng mày mà muốn đánh bại bọn tao sao? Chiêm An tao dù gì cũng là một trùm thuốc phiện có tiếng, tưởng tao sẽ bị dọa dễ thế sao?”
Không sai, giờ phút này đang đối đầu với Thượng Quan Triệt, chính là tên trùm buôn thuốc phiện thập phần càn rỡ gần đây. Ở thành phố L bọn chúng đã làm ra rất nhiều hành động mờ ám, sau đó là bỏ trốn đến thành phố A. Chỉ là sự kiện này có liên quan đến một số người trong quân đội Thượng Quan Triệt, cho nên Thượng Quan Triệt mới bị thủ trưởng Triệu phái tới cùng với mấy hình cảnh, cùng truy nã đám người này.
Thượng Quan Triệt cười nhẹ, khuôn mặt điển trai ấy lại khiến đám đàn ông kia nhìn đến ngây dại, một đám liều mạng nuốt nước miếng. (... a đẹp zai đến độ già trẻ, nam nữ đều k tha, đề nghị chị Sở trông coi cẩn thận =.=)
Nhưng âm thanh lạnh lùng của Thượng Quan Triệt cũng kéo bọn họ từ trên mây về.
“Chiêm lão đại cũng quá tự tin nhỉ, Thượng Quan Triệt tôi chưa bao giờ dọa người, cũng không rảnh đi dọa người.” Trong gió rét, mái tóc hơi dài của Thượng Quan Triệt bị gió thổi loạn, đôi con người màu rám nắng tản ra khí lạnh bức người.
Chiêm An ngẩn người, khi nghe thấy cái tên Thượng Quan Triệt liền kinh ngạc hỏi, “Mày là Thượng Quan Triệt?”
Thượng Quan Triệt nhíu mày, cười nhẹ, “Đúng vậy.”
Không nghĩ tới Chiên An lại phá lên cười, “Ha ha ha, ha ha ha...”
Lập tức, mấy trăm tên phía sau hắn cũng cười to theo, một đám cười đến ngựa ngã người đổ, một bên vừa cười vừa chế nhạo, “Ha ha ha, ha ha ha... Không thể tưởng tượng được thượng tá Thượng Quan uy chấn bốn phương lại là một tên “tiểu bạch kiểm” ha ha...”
“Ai nha cười chết tao rồi, bộ dáng còn đẹp hơn cả mỹ nhân làm ấm giường cho tao hôm qua, không nghĩ tới cũng biết học người khác đi đánh nhau hả?”
“Đúng thế, ha ha...”
Nhưng bọn chúng còn chưa cười xong, Thượng Quan Triệt liền cho mười mấy người bên cạnh một ánh mắt, lập tức mấy người liền xông lên, vọt vào giữa chừng trăm người kia, tay chân lanh lẹ hạ gục được một đám rồi.
Có kẻ đang cúi đầu cười to, đã bị một con dao xẹt qua. Có người đang ngửa đầu cười to, ngực liền ăn một quyền, bị đánh cho lùi mấy bước. Có kẻ phát hiện không thích hợp, muốn xuất thủ, trên mặt cũng ăn trọn một đấm, cái mũi cũng bị đánh lệch sang một bên.
Vì thế, đội ngũ mấy trăm người, không tới một hồi đã bị hơn mười người đánh cho lộn xộn, chỉ chốc lát đã ngã xuống hơn phân nửa.
Còn lại mấy kẻ khẩn trương phản kháng thì đã quá chậm.
Người của Thượng Quan Triệt đã vây bốn, năm mươi người còn lại, trong tay mỗi người đều cầm súng lục, hướng mũi súng về mấy nhân vật quan trọng trong đám người kia.
Đến đây, Chiêm An mới hồi phục tinh thần, nhìn mũi súng đang chĩa trên đầu mình, ngực kịch liệt lên xuống.
“Chiêm lão đại, hiện giờ thì đã bị dọa chưa?” Âm thanh lười biếng của Thượng Quan Triệt vang lên bên tai Chiêm An, khiến hắn sợ tới mức đầu đầy mồ hôi.
“Sao thế? Sợ rồi?” Nhìn bộ dáng run rẩy của Chiêm An, Thượng Quan Triệt nở nụ cười, cho người phía sau một ánh mắt. Người đằng sau lập tức gật đầu, nhanh chóng trói những kẻ còn lại.
Không bao lâu, mấy trăm người đều bị còng đẩy lên một cái xe tải to lớn.
Thượng Quan Triệt tự mình còn hai tay Chiêm An lại, đẩy hắn lên xe. Lại không để ý phía sau lưng mình, cách đó không xa, có một kẻ đang ôm súng, nhắm ngay lưng anh mà bóp cò.
Viên đạn lấy tốc độ cực nhanh bay ra từ nòng súng, bay thẳng về phía lưng Thượng Quan Triệt.
Từng đợt gió rét lạnh đang gào thét, mang theo khí tức nguy hiểm, khiến lông mày Thượng Quan Triệt cau lại.
Không biết sao, lúc này trong đầu anh bỗng vang lên tiếng kinh hô của Vân Sở, cô đang nói, “Chú, cẩn thận!”
Mà cùng lúc đó, xuất phát từ bản năng, Thượng Quan Triệt đóng mạnh cửa xe, thân thể cũng nhanh chóng lăn sang bên cạnh.
“Đoàng...” một tiếng, viên đạn găm thẳng vào cánh cửa xe, tạo thành một cái lỗ.
Thượng Quan Triệt nheo mắt, lạnh lùng nhìn phương hướng đạn bay tới, súng trong tay cũng rất nhanh giơ lên, bắn về phía đối phương, bắn rơi súng trong tay đối phương.
Nhất thời, trong ngõ hẻm an tĩnh truyền đến từng đợt tiếng súng, làm rung động lòng người.
“Có mai phục, mang phạm nhân đi trước.” Thượng Quan Triệt trốn ở một bên, thay đạn, lớn tiếng ra lệnh.
“Vâng, thượng tá.” Hình cảnh lái xe cũng hiểu rõ tình huống trước mắt, lập tức lái xe, trở mấy phạm nhân kia đi. Còn lại mấy người cùng với Thượng Quan Triệt ở lại đối phó với mai phục.
“Đoàn đoàng đoàng... “Từng đợt tiếng súng vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong đêm tối, trên mặt đất đầy tuyết rất nhanh liền nhiễm máu tươi.
Thượng Quan Triệt một bên nổ súng, một bên che dấu thân mình, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng, “Muốn giết ta sao, không dễ dàng như vậy đâu, hừ.”
Nói xong, hai tay cầm súng, chạy khỏi nơi ẩn nấp, mãnh liệt nổ súng về phía kẻ địch.
Nhất thời có vài tiếng hét thảm thiết vang lên. Có kẻ ẩn nấp trong bóng tối, liếc thấy tình huống không ổn liền muốn chạy trốn, lại phát hiện Thượng Quan Triệt đã mang theo bảy, tám người đứng ở trước mặt bọn họ.
Bọn họ chỉ cảm thấy trên đùi tê rần, vô lực ngã trên mặt đất. Cúi đầu nhìn, mới thấy chân mình đã bị đánh cho bị thương.
Thượng Quan Triệt đứng trước mặt bọn người kia, ánh mắt lạnh lùng đảo qua thân mấy người nọ, sau đó rơi vào trên người đàn ông mặc quần áo bình thường đang hoảng sợ, “Cảnh sát Trương, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Thượng Quan Triệt, cậu...” Bà con xa của thủ trưởng Triệu, cảnh sát Trương ở cục cảnh sát thành phố L, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thượng Quan Triệt, sợ tới mức một câu cũng không nói được, trong mắt ngoại trừ oán hận, không cam lòng, càng nhiều hơn là sợ hãi, là sự sợ hãi thấm vào tận lòng hắn.
Giờ khắc này, dù là băng tuyết phủ đầy trời đất, cũng không lạnh lẽo bằng ánh mắt băng lãnh, dọa người của Thượng Quan Triệt.