Vân Sở đứng lên, đưa tay nắm lấy khăn tắm, vẫy vẫy đầu, mở miệng hô hấp, nhanh chóng đem khăn tắm quấn lên, sau đó nghiêng ngã lảo đảo chạy vào phòng thay quần áo.
Thượng Quan Triệt vừa mới mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đi gọi Vân Sở ra ngoài, lại thấy cô đỏ mặt, đi bộ có chút không ổn chạy vọt vào, nhất thời lông mày nhíu chặt, bước nhanh tới đỡ lấy cô: "Thế nào cô nhóc?"
"Chú, thật choáng váng . . . . . ." Vân Sở ngẩng đầu lên, có chút ai oán nhìn Thượng Quan Triệt, vẻ mặt uất ức.
Thượng Quan Triệt xấu hổ gõ một cái trên đầu của cô: "Sẽ không phải là lần đầu tiên tới ngâm suối nước nóng chứ? Anh không phải đã nói cho em biết không nên ngâm quá lâu sao? Ngu ngốc. Mau tới đây mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh."
Vân Sở gật đầu một cái, thân thể vô lực tựa vào trong ngực của Thượng Quan Triệt, thầm nói: "Tại sao lại muốn ngất như vậy, em cảm giác không thể thở được, thật khó chịu."
Thượng Quan Triệt đỡ cô ngồi xuống ghế dựa, cầm lấy quần áo của cô đưa cho cô: "Chẳng lẽ em không biết khi ngâm suối nước nóng không nên ngâm quá lâu sao? Đã ngâm lâu như vậy, với lại, lại là lần đầu tiên ngâm. Ai bảo em quá tham."
Thượng Quan Triệt nói xong, nhìn cô nhóc sắc mặt đỏ bừng, đang tựa vào trong lòng ngực mình thở dốc, đau lòng thở dài, hỏi: "Có thể tự mình mặc quần áo không? Có muốn anh giúp em hay không."
Vân Sở trừng mắt nhìn anh, bất mãn kháng nghị: "Em có thể, anh mau đi ra."
Thượng Quan Triệt có chút lo lắng nhìn cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.
Vân Sở mặc quần áo vào, thân thể đã tốt lên rất nhiều, chỉ là ngực vẫn còn khó chịu.
Cô thả mái tóc đã buộc lên xuống, liền ra khỏi phòng thay quần áo.
Mãi cho đến buổi chiều ăn xong cơm tối, Vân Sở vẫn cảm thấy hơi mệt, rất không thoải mái, vì vậy, Thượng Quan Triệt rất là oan uổng nghe Vân Sở oán trách một buổi chiều.
Cơm tối ăn tại làng du lịch, bữa tối rất lãng mạn dưới ánh nến. Thượng Quan Triệt đặc biệt giữ lại lầu chót phòng ăn cùng Vân Sở trải qua đêm Giáng sinh, trong phòng ăn to như vậy chỉ có hai người bọn họ, thắp mấy cây nến đỏ, không khí này, rất tuyệt.
Cả quá trình Vân Sở có chút ngây ngốc, cảm giác Thượng Quan Triệt trước mắt có chút không chân thật, tối nay tất cả đều tốt đẹp giống như là đang nằm mơ vậy.
Cơm nước xong, Thượng Quan Triệt lại lôi kéo Vân Sở, nói muốn mang cô đi dạo một chút, nghe nói tối nay nơi này rất náo nhiệt, có rất nhiều hoạt động.
Vân Sở lúc này mới phát hiện có chỗ không thích hợp, sáng sớm, Thượng Quan Triệt đã nói hôm nay là ngày đặc biệt, cô cho là anh ám chỉ chuyện hôm nay anh trở lại, cho nên là ngày đặc biệt. Sau Vân Cảnh cũng nói hôm nay là ngày đặc biệt, cô lại không hiểu, hôm nay rốt cuộc đặc biệt chỗ nào?
Ngồi trên xe, Vân Sở nhìn khuôn mặt luôn treo nụ cười bên cạnh của Thượng Quan Triệt, hỏi: "Chú, hôm nay là ngày mấy vậy?"
Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, nghiêng đầu nhìn cô, nhịn xuống kích động muốn nhảy lên, hỏi: "Em không biết?"
Nói giỡn, anh vì hôm nay, chuẩn bị nhiều như vậy, chính là muốn cho cô một bất ngờ không muốn làm cho cô thất vọng. Cô vậy mà hỏi hôm nay là ngày mấy?
Bây giờ tiểu nữ sinh, không phải thích nhất là lễ Giáng sinh đêm Giáng sinh cùng Valentine của phương tây sao? Cô lại còn nói —— không biết? Vậy anh bỏ công cùng tâm ý nhiều như vậy để chuẩn bị, giờ anh biết làm sao đây?
Mặt Vân Sở mờ mịt nhìn Thượng Quan Triệt, lắc đầu một cái: "Em phải biết sao?"
Hôm nay là ngày mấy? Cô làm sao sẽ biết, cô cũng không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sẽ có thời gian nghĩ những việc kia sao. Dù sao cũng không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải là sinh nhật của Thượng Quan Triệt, sẽ là ngày gì chứ?
Thượng Quan Triệt cố nén ý nghĩ muốn bóp chết Vân Sở, chăm chú nhìn cô: "Em thật không biết?"
"Thật không biết, chú, em còn tưởng rằng anh nói hôm nay anh trở lại, nên hôm nay là một ngày đặc biệt đấy. "Vân Sở bĩu môi, nói thầm. Giọng nói kia, làm Thượng Quan Triệt hoàn toàn điên mất rồi
Đáng chết, Thượng Quan Duệ tiểu tử kia cư nhiên lừa anh nói gì là Vân Sở là tiểu nữ sinh, thích nhất là những ngày lễ này, hại thương thế của anh còn chưa tốt còn phải chạy ra nước ngoài "Cướp" một đống hoa hồng trở lại, lại tốn thời gian nhiều ngày như vậy, này làm thành ra như vậy, dự tính làm Vân Sở vui vẻ.
Kết quả, cô vui vẻ thì có vui vẻ, nhưng cô lại biết vì sao mình vui vẻ, bởi vì cô hôm nay là ngày mấy cũng không biết. . . . . .
Thượng Quan Triệt nhịn xuống tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Em xác định em không biết tối nay là đêm Giáng sinh?"
Vân Sở sửng sốt một chút, nháy nháy mắt, ánh mắt mê mang, nói cho Thượng Quan Triệt, cô thật không biết, hoàn toàn không biết. . . . . .
Một phút kia, Thượng Quan Triệt thật sự là khóc không ra nước mắt, anh bận nhiều ngày như vậy, lại là tốn công vô ích!
Vân Sở phục hồi lại tinh thần, vừa ý nhìn tức giận trong mắt của Thượng Quan Triệt, ho khan hai tiếng, nói: "Đêm Giáng sinh à? Ha ha, em...em dĩ nhiên biết á..., chú, em mới vừa là trêu chọc anh á..., em làm sao không biết chứ."
Đúng vậy, nữ sinh ở tuổi này, bình thường đều rất thích ngày này chứ? Cố tình cô kiếp trước chưa từng biết qua ngày lễ, kiếp trước cô thiếu nhất chính là một tuổi thơ đẹp, càng không có một ngày tốt đẹp, tại trong quân doanh, ở cùng một đám đàn ông, đã sớm quên mất cái gọi là dịu dàng, cái gọi là lãng mạn.
Cô thật rất cảm tạ ông trời có thể cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, để cho cô cảm nhận được nhiều như vậy, cô trước kia không hề nghĩ ngợi sống qua ngày, hơn nữa, cô muốn cảm tạ ông trời đã để cho cô gặp được Thượng Quan Triệt.
Nhớ tới nét mặt vừa rồi của Thượng Quan Triệt, Vân Sở biết, anh nhất định cho là cô rất quan tâm đến ngày lễ này, mới có thể gấp gáp chuẩn bị cho cô nhiều như vậy sao?
Anh ngay cả vết thương còn chưa khỏi, liền vội vã rời đi, vì muốn cho cô một bất ngờ, anh rốt cuộc đã cố gắng bao nhiêu?
Nhưng cô lại nói mình căn bản không biết hôm nay là ngày gì, nhất định sẽ khiến Thượng Quan Triệt cảm thấy rất đả kích, rất khó tiếp nhận đi? Giống như tuổi tác của cô hiện tại, theo lý thuyết đều sẽ rất quan tâm những ngày lễ này, cô nếu nói cho Thượng Quan Triệt rằng cô cái gì cũng không biết, Thượng Quan Triệt hẳn là đau lòng đi?
Cũng lạ cô gần đây quá bận rộn, mỗi ngày đều đang vì chuyện bang phái mà phiền não bôn ba, còn phải ứng phó khóa học khó trị của Lam Băng Tuyền, có thể nói là sức cùng lực kiệt, đều quên biểu hiện cho giống một cô gái mười bảy tuổi.
Vân Sở cười hì hì, dùng mặt của mình cọ xát bả vai của Thượng Quan Triệt, làm nũng nói: "A Triệt, cám ơn anh chuẩn bị một đêm Giáng sinh vui vẻ như vậy."
Thượng Quan Triệt cúi đầu, chống lại ánh mắt Vân Sở mang theo cảm kích cùng hạnh phúc, tức giận trong lòng liền tiêu tán, anh nâng tay, sờ sờ đầu của cô, thở dài nói: "Cám ơn cái gì? Là anh phải cám ơn em, để cho anh hiểu được cái gì gọi là lãng mạn."
Thật ra thì, mặc dù Vân Sở nói như vậy, thông minh như Thượng Quan Triệt, cũng hiểu được Vân Sở đang nói dối. Cô, căn bản cũng không biết hôm nay là đêm Giáng sinh, lại nói với anh cô biết, chẳng qua là vì không muốn để cho anh thất vọng đi?
Thật ra thì, bây giờ suy nghĩ một chút, chính anh cũng có chút không rõ, anh muốn biểu hiện cho cô thấy tình yêu cùng lãng mạn của anh, cùng chuyện cô có biết hôm nay là đêm Giáng sinh hay không, hoặc là nói, cho dù hôm nay không phải đêm Giáng sinh, thật ra cũng không có quan hệ. Không phải chỉ có thể hiện qua lời nói, chỉ cần yêu đúng người, mỗi ngày có thể đều là Valentine? Chỉ cần anh có lòng muốn đối tốt với cô, thật ra thì cùng ngày lễ không liên quan.
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Triệt lộ ra nụ cười, nhân cơ hội cắn lỗ tai Vân Sở một cái, sau đó nghiêm túc lái xe, nói: "Nhóc con, về sau mỗi đêm Giáng sinh, mỗi lễ Giáng Sinh, anh sẽ đều cùng em trải qua, có được hay không?"
Vân Sở gật đầu, mặt mong đợi nhìn Thượng Quan Triệt: "Được, không được đổi ý nhé."
"Ha ha, dĩ nhiên sẽ không đổi ý." Thượng Quan Triệt nói xong, nhíu mày, hỏi, "Này, bảo bối, em đã nhớ tối nay là đêm Giáng sinh, chẳng lẽ cũng không có chuẩn bị quà tặng gì cho anh?"
Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghiêng đầu không dám nhìn Thượng Quan Triệt, ho khan hai tiếng, cố làm vẻ thần bí nói: "Đương nhiên là có, chỉ là, bây giờ còn chưa đúng lúc, không thể nhanh như vậy tặng anh."
Thượng Quan Triệt nhếch miệng lên, gật đầu một cái: "Được, chúng ta, không biết cô nhóc nhà ta chuẩn bị quà tặng gì cho anh . . . . . ."
Nghe được giọng nói mong đợi như vậy của Thượng Quan Triệt, nội tâm Vân Sở càng thêm tự trách. Cô sao có thể sơ ý như vậy? Cư nhiên quên một ngày quan trọng như vậy, đáng chết. Nếu mà hôm nay cô không thể cho Thượng Quan Triệt món quà gì, anh nhất định sẽ rất thất vọng đi?
Vân Sở cúi đầu, cắn môi, dọc theo đường đi đều tự hỏi nên tặng cho Thượng Quan Triệt thứ gì cho tốt.
Thượng Quan Triệt cũng không còn tranh đi cãi lại với cô nữa, trực tiếp lái xe đến quảng trường ở khu trung tâm thành phố phụ cận liền dừng lại, lôi kéo Vân Sở từ từ đi dạo trên ngã tư đường.
Tay nhỏ bé của Vân Sở, nằm trong bàn tay ấm áp của Thượng Quan Triệt, hai người đi trên đường cái, rất dễ dàng hấp dẫn chú ý của mọi người chung quanh. Nam dáng dấp so với yêu nghiệt còn mê người hơn, nữ khéo léo đáng yêu, xinh đẹp động lòng người, muốn không hấp dẫn sự chú ý của người khác cũng rất khó.
Vân Sở phát hiện, hôm nay người trên con phố rất nhiều, so bình thường phải nhiều hơn gấp đôi, đi ở trong đám người, rất dễ dàng bị che mất.
Hơn nữa, nhất là các đôi tình nhân là nhiều nhất, nam nam nữ nữ, có nắm tay, có ôm vai, còn lại là dựa chung một chỗ, đang thấp giọng nói gì đó. Trong không khí, hình như cũng bao phủ một tầng hơi thở mập mờ, tất cả xung quanh, đều tốt đẹp như vậy.
Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt cùng đi đến quảng trường, phát hiện trên quảng trường đã bu đầy người, giữa quảng trường, giờ phút này đang có một tờ tuyển tiết mục, đang hội tụ vào, hiện trường bu đầy người, những thứ kia đều có vé vào cửa, ai có vé thì vào ngồi xuống, còn lại không có vé thì đứng ở xung quanh, từng ánh mắt một đều nhìn chằm chằm sân khấu lớn chính giữa.
Vân Sở lôi kéo Thượng Quan Triệt đi vào trong đám người, nhún nhảy một cái nhìn xung quanh, muốn nhìn rõ tình huống trên sân khấu.
Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ nhìn bộ dáng Vân Sở, mỗi lần như thế này, anh mới cảm thấy cô giống như là đứa bé, một cô nhóc chỉ mới mười bảy tuổi. Nhiều khi, cô quá bình tĩnh, quá thành thục, một chút dáng vẻ ở độ tuổi này cũng không có. Anh hiểu được, thật ra thì ban đầu chính mình cũng là như vậy, đây đều là cuộc sống vội vã, anh không trách cô, chỉ là càng thêm yêu thương cô.
"Muốn nhìn sao?" Thượng Quan Triệt lôi kéo tay của cô thật chặt, chỉ sợ cô bị đám người xung quanh đẩy ngã.
Vân Sở lắc đầu một cái, thật ra thì cô đối với mấy cái tiết mục này không có hứng thú gì, chỉ là thấy nhiều người đang nhìn, có chút ngạc nhiên thôi.
Thượng Quan Triệt cau mày hỏi: "Vậy em muốn nhìn cái gì?"
Vân Sở chu miệng lên, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chúng ta đi dạo phố một chút, nhìn xung quanh thôi. A, đúng rồi, em nghe nói trong này có một con phố bán thức ăn rất ngon, chúng ta đi ăn cái gì đi?"
Nhắc đến đồ ăn, cặp mắt Vân Sở liền sáng lên, mặt đầy mong đợi.
Thượng Quan Triệt cưng chìu vuốt vuốt mái tóc dài của cô: "Không phải mới vừa ăn bữa ăn tối rồi sao? Chẳng lẽ lúc nãy ăn chưa no?"
Vân Sở lắc đầu: "Chúng ta đi ăn vặt, cũng không phải là ăn cơm, không giống nhau mà."
Được rồi, không giống nhau thì không giống nhau, chỉ cần cô thích, sẽ theo ý cô thôi. Thượng Quan Triệt gật đầu, lôi kéo cô đi ra khỏi đoàn người chen lấn, từ từ cách xa quảng trường.
Chỉ là, thời điểm Vân Sở rời đi đám người, hình như thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhưng bởi vì người thật sự quá nhiều, cô nhất thời không thấy rõ, chỉ cảm thấy người nọ rất giống Mộc Ngân, nhưng là, Mộc Ngân làm sao sẽ cùng một nam nhân cao lớn ở cùng một chỗ đây? Nhất định là cô nhận lầm rồi. . . . . .
Vân Sở nghĩ như vậy, liền yên tâm thoải mái cùng Thượng Quan Triệt đi ăn.
Tối nay phố thức ăn ngon cũng so với bình thường thì rất nhiều người, người đến người đi đầy đường phố, hâu như là nước chảy không lọt, Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt nắm chặt tay của nhau, ở trong đám người chen chúc đi, vừa ăn, vừa cười, mặc dù vừa đi vừa ăn rất nhếch nhác, nhưng bọn họ so với bất cứ lúc nào đều cảm thấy vui vẻ hơn.
Mà, giờ khắc này ở ngay chính giữa quảng trường, Mộc Ngân ngồi ở hàng thứ nhất nơi diễn ra tiết mục, nhìn tiết mục trên sân khấu, thỉnh thoảng nghiêng đầu, đối với người đàn ông mặc âu phục bên cạnh cười nói trên sân khấu cô gái kia khá là đẹp đẽ ....
Người đàn ông kia còn lại là dịu dàng cười, ánh mắt lại không nhìn lên trên võ đài.
Mộc Ngân phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, sắc mặt trở nên hồng nghiêng đầu: "Niên tổng, trên mặt tôi có, có dính gì sao?"
Niên Cẩm Hạo ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ lắc đầu một cái: "Không có, sao vậy?"
"Anh một mực nhìn tôi, tôi còn tưởng rằng trên mặt tôi có dính gì chứ." Mặt của Mộc Ngân càng đỏ hơn, giọng nói cũng hạ thật thấp.