Mục lục
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Sở và Mộc Ngân ngồi xuống trước bàn ăn, tuy rằng có chút không được tự nhiên nhưng nếu đã đến đây mà lại chạy trốn thì thật mất lễ phép. Cho dù ở cùng một chỗ với Đường Dịch Phong không thoải mái lắm nhưng cô cũng chỉ có thể nhịn.

Sau khi Thượng Quan Duệ gọi vài món ăn với ông chủ thì an vị trở lại chỗ ngồi, bắt đầu tán gẫu với bạn tốt của anh. Nhưng mà, trò chuyện …… trò chuyện, đột nhiên đã đưa câu chuyện hướng về phía Vân Sở.

Đương nhiên, anh chẳng phải hỏi trực tiếp Vân Sở mà là tò mò hỏi Đường Dịch Phong: "Đường thiếu, cậu nói một chút chuyện năm đó của cậu và chị dâu tôi đi."

Sắc mặt Đường Dịch Phong khẽ biến, ngước mắt có chút áy náy nhìn Vân Sở, trong mắt mang theo vài phần xin lỗi.

Khóe miệng Vân Sở giật giật, cầm đũa gõ vào đầu Thượng Quan Duệ, trợn mắt nhìn anh nói: "Bình thường anh trai anh dạy anh thế nào, lúc ăn cơm thì ít nói thôi."

Thượng Quan Duệ ai oán liếc nhìn Vân Sở một cái, sờ sờ đỉnh đầu vừa bị gõ, nhìn dáng vẻ nghiên túc của Vân Sở, vậy mà lại có vài phần tương tự với dáng vẻ khi ở nhà của anh trai anh, không thể không thừa nhận nha đầu này rất xứng đôi với anh trai anh. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà anh tiếp nhận cô rất dễ dàng.

Nếu bình thường, người nào dám gõ vào đầu anh như vậy mà không bị anh chỉnh đến chết mới là lạ.

Thượng Quan Duệ tươi cời, nhìn dáng vẻ giả vờ đứng đắn của Vân Sở, đưa tay chọc vào vai cô, dựa vào bên người cô nói: "Chị dâu, đừng có keo kiệt như vậy. Có cái gì không vui chứ, nói ra để mọi người được vui vẻ một chút."

Vân Sở trực tiếp ném cho anh một cái nhìn xem thường, trên khuôn mặt trắng nõn, mềm mại nở ra nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Có phải không? Thật xấu hổ, cho đến tận bây giờ tôi chỉ biết dùng sự vui vẻ của bản thân mang đến sự không vui cho người khác, không biết Tiểu Duệ có muốn lĩnh giáo một chút hay không?"

Nhìn nụ cười quỉ quái của cô, Thượng Quan Duệ xấu hổi nói: "Chị dâu, cô cười như vậy thật đáng sợ. Hơn nữa, tôi dường như còn lớn hơn cô vài tuổi, sau này gọi tôi là "Duệ ca"."

Vân Sở tiếp tục cười nói: "Như vậy sao được chứ? Nói thế nào tôi cũng là chị dâu của anh nha, có phải hay không......Tiểu........Duệ.........." Cô kéo dài hai chữ tiểu Duệ, nhìn dáng vẻ như sắp phát điên của Thượng Quan Duệ, xoay người cúi đầu tiếp tục ăn.

Phía đối diện, Hà Thuần mập mạp hòa thuận với bạn gái anh nhìn dáng vẻ cam chịu của Thượng Quan Duệ cười nói: "Tôi bảo này "Duệ ca", nào có chuyện cậu có thể đi bắt chị dâu cậu gọi là anh được chứ?"

Bình thường Thượng Quan Duệ là lão đại của bọn họ, nên cho đến bây giờ chưa từng có người nào dám gọi tên anh như vậy, cũng chưa từng có cô gái có thể khiến anh phải cam chịu như vậy. Cho nên, bọn họ phải góp thêm chút sức lực, thổi thêm chút gió, vẻ mặt cam chịu của Duệ ca không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Thượng Quan Duệ trừng mắt nhìn Hà Thuần một cái, ai oán đọc thầm một câu "bạn xấu". Sau đó thì thở dài một hơi: "Tôi cũng chỉ muốn biết để về có thể nói một chút với anh trai tôi, có thể đừng so tôi với chị dâu tôi được không."

Vân Sở nghe thấy vậy, càng cười sáng lạn, gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát Thượng Quan Duệ, cười nói: "Tiểu Duệ, nào, ăn nhiều thịt một chút."

Thượng Quan Duệ nhìn thấy thịt gà trong bát, mặt đen đi: "Cô..........."

Lần trước Vân Sở ăn cơm ở Thượng Quan gia biết chuyện Thượng Quan Duệ không ăn thịt gà, hiện tại lại giả vờ không biết, vẻ mặt vô tội nhìn anh: "Sao thế? Anh không thích ăn? Không phải chứ, không thích sao anh không nói sớm ra, ôi, anh nhìn tôi này, còn chọn chân gà ăn ngon nhất cho anh đó. Nể mặt tôi, ăn một miếng có được hay không? Tiểu Duệ a.......... Ngoan ........ nào.......chị dâu đút cho anh........... A..............."

"Phanh" Thượng Quan Duệ nhìn cái chân gà Vân Sở đưa đến trước mặt mình, bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế, đen mặt kêu lên: "Vân Sở, cô!"

Nha đầu đáng chết, biết rõ anh không ăn cái này mà lại còn cố ý chỉnh anh, đáng chết.

"Sao thế, Tiểu Duệ, anh đừng tức giận nha, anh không thích ăn thì không ăn là được rồi, lớn như vậy mà còn phản ứng dữ như vậy? Tôi cũng chỉ là tốt bụng gắp thức ăn cho anh, anh ....... anh......." Vân Sở trương ra vẻ mặt như sắp khóc đến nơi nhìn Thượng Quan Duệ, điềm đạm đáng yêu giống như bị dọa sợ vậy.

Nghe thấy lời nói như vậy của Vân Sở, ngay cả Mộc Ngân vẫn luôn cúi đầu ăn cũng phải ngẩng đầu lên, vẻ mặt sùng bái nhìn cô. Càng không cần nói đến những người ngồi ăn cơm xung quanh đó.

Người nào không biết Thượng Quan Duệ đều sẽ cảm thấy anh đang bắt nạt cô gái nhìn qua rất điềm đạm, đáng yêu này, nhưng nếu biết rõ thì cảm thấy cô gái này thật lợi hại, vậy mà lại có thể khiến Thượng Quan thiếu gia trở nên chật vật như vậy.

Vừa khéo vào đúng lúc này, Triệu Nhược Nghiên đi ra khỏi phòng, nhìn thấy một màn như vậy, tưởng Vân Sở và Thượng Quan Duệ trở mặt, trong mắt xẹt qua một tia sáng, lập tức tiến lên hỏi: "Vân tiểu thư, Nhị thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói này, khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, cô gái này thật đúng là âm hồn không tan, không phải thật sự coi mình là tình địch đấy chứ? Bi kịch mà.......

Vân Sở quay đầu, tươi cười nhìn Triệu Nhược Nghiên nói: "Không có việc gì, ầm ĩ ảnh hướng đến Triệu tiểu thư sao? Ha ha, tôi và Tiểu Duệ đang đùa giỡn với nhau thôi, đúng không? Tiểu Duệ.........."

Vân Sở quay đầu, nháy mắt vài cái với Thượng Quan Duệ.

Mặc dù có chút bất mãn với hành vi vừa rồi của Vân Sở nhưng Thượng Quan Duệ vẫn không thích Triệu Nhược Nghiên này, vì thế bày ra vẻ mặt tươi cười: "Đúng vậy, chị dâu đùa giỡn với tôi khiến Triệu tỷ tỷ chê cười rồi."

Triệu Nhược Nghiên không ngờ Thượng Quan Duệ sẽ nói giúp Vân Sở, biến sắc sau đó cười nói: "Thì ra là như vậy, ha ha, tình cảm của Nhị thiếu gia và Vân tiểu thư thật tốt, người không biết còn tưởng hai vị mới là một đôi đó."

Lời này bề ngoài là khen ngợi bọn họ nhưng mọi người đều nghe ra được sự khiêu khích bên trong.

Vân Sở tiến lên hai bước, nở nụ cười yêu dị nói: "Triệu tiểu thư nói đùa rồi, Tiểu Duệ là tiểu thúc tương lai của tôi, đương nhiên tình cảm của chúng tôi rất tốt, các vị nói có đúng không?" Vân Sở quay đầu, cười cười với Hà Thuần, Đường Địch Phong và Mộc Ngân.

Mộc Ngân gật đầu ngay lập tức: "Đúng vậy, Sở Sở nói không sai." Tuy rằng không biết Vân Sở trở thành chị dâu của thiếu gia từ lúc nào nhưng cho dù đang trong tình huống gì thì bọn họ luôn đứng về phía Vân Sở.

Đường Dịch Phong cúi đầu không nói, chỉ có Hà Thuần cười ngây ngốc nói với bạn gái bên người anh: "Cầm nhi, đến đây ăn nhiều một chút nào."

Triệu Nhược Nghiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Vân Sở, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ trừng mắt liếc nhìn Vân Sở một cái rồi nói: "Không quấy rầy các vị ăn cơm, các vị cứ ăn từ từ."

"Đi thong thả không tiễn." Vân Sở cười, xoay người định ngồi xuống ghế, nhưng không ngờ đột nhiên lúc này đột nhiên Triệu Nhược Nghiên vươn chân ra, dùng đế giày cao gót giẫm lên đầu ngón chân Vân Sở.

Vân Sở đang định nâng cái chân kia lên thì cảm thấy đầu ngón chân đau nhói, thân thể mất thăng bằng, sau đó thì ngã về phía bàn ăn.

Bằng khả năng của Vân Sở thì cho dù Triệu Nhược Nghiên có đột nhiên gây khó dễ cho bản thân thì cô muốn ổn định lại thân thể cũng không phải việc khó khăn gì. Nhưng ánh mắt vừa quét qua căn phòng, thấy bản thân đang ngã về phía Thượng Quan Triệt, trong mắt cô xẹt qua một tia giảo hoạt.

Triệu Nhược Nghiên, cô đã độc ác như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí.

Vân Sở giang hai tay ra, vung liên tục trong không trung, miệng còn phát ra tiếng hô: "A, a. . . . . ."

Sau khi Thượng Quan Triệt nói chuyện điện thoại với em trai xong, bảo cậu để ý Vân Sở giúp bản thân nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy lo lắng, nhịn không được tự mình chạy đến, không ngờ đến vừa vào trong quán thì đã nhìn thấy một màn Triệu Nhược Nghiên dùng giày cao gót giẫm lên chân Vân Sở, mặt biến sắc, thân thể bay về phía Vân Sở giống như một trận gió.

"Sở Sở. . . . . ." Thượng Quan Triệt hô nhỏ một tiếng, chạy vội mà đến.

Triệu Nhược Nghiên đứng ở bên người Vân Sở, đang định nhìn Vân Sở mất mặt, không ngờ đúng lúc này Thượng Quan Triệt lại xuất hiện, chỉ có thể ngẩn người, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Còn Thượng Quan Triệt đang chạy đến rất nhanh hoàn toàn không nhìn thấy đến Triệu Nhược Nghiên, vọt đến bên người Vân Sở, đỡ được Vân Sở sắp sửa ngã xuống, ôm vào trong ngực.

HẾT CHƯƠNG 39

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK