Mục lục
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Peiria

Beta: Peiria, Dung Cảnh, Sư Tử Cưỡi Gà

Giữa trưa, mặt trời gay gắt treo cao tít trên không trung, cơn gió cuối đông đầu xuân bí mật mang theo chút ấm áp, táp vào khuôn mặt hơi lạnh.

Dưới ánh nắng chói chang, cửa bang Huyễn Dạđã biến thành một đống hỗn độn, dấu vết đánh nhau lưu lại trên cỏ xanh, nhìn vô cùng rõ ràng.

Trên đất, năm người đàn ông mặc áo xanh vẫn không nhúc nhích, sống chết chưa rõ.

Đường Dịch Phong dựa vào lòng Kim Lan Nhược, vết thương trên ngực chảymáu đầm đìa, nhuộm đỏ tây trang trắng tinh của anh, cũng nhuộm đỏ áo màu trắng tinh của Kim Lan Nhược.

Vân Sở để Liên Thanh Ngôn dựa vào bên người cô, trên mặt chảy nước mắt, khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Cô nín khóc, mỉm cười nói: "Anh Liên, anh thật mất mặt, có năm người cũng đánh không lại."

"Đúng vậy, cuối cùng còn phải để Sở Sở tới bảo vệ anh... anh thật vô dụng." Liên Thanh Ngôn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng rất thỏa mãn. Cho dù thời gian quay lại lần nữa, anh vẫn lựa chọn như thế. Anh không hối hậnđã làm tất cả vì cô.

"Đau không?" Tay Vân Sở vuốt ve gương mặt chồng chất vết thương của Liên Thanh Ngôn, cười hỏi.

"Em nói xem?" Liên Thanh Ngôn cười trả lời, tuy mặt anh bị đánh đến nỗi rất khó coi nhưng nụ cười của anh vẫn xán lạn như cũ, mê người như cũ.

"Có sức đứng lên không?" Vân Sở đau lòng nhìn Liên Thanh Ngôn thương tích đầy mình, có chút không đành lòng bảo anh đứng lên. Nhưng cô không quên còn có Đường Dịch Phong, anh ta vẫn đang chờ Liên Thanh Ngôn tới cứu.

Liên Thanh Ngôn vừa chứng kiến Đường Dịch Phong đỡ đạn cho Vân Sở, trong lòng vô cùng bội phục Đường Dịch Phong, hiện tại, chỉ cần anh còn một hơi thở, cho dù bò cũng phảibò qua băng bó cho anh ta: "Yên tâm, anh không yếu ớt đến nông nỗi ấy."

Vân Sở và Thượng Quan Triệt cùng nhau đỡ Liên Thanh Ngôn dậy, đi tới cạnh Đường Dịch Phong, kiểm tra cho Đường Dịch Phong.

"Mất máu quá nhiều, phải đưavào bệnh viện ngay." Giọng Liên Thanh Ngôn lạnh nhạt mà nghiêm túc, Vân Sở nghe thấy, trong lòng rất sốt ruột.

Từ đầu đến cuối, Thượng Quan Triệt luôn ở bên cô, che chở cô, không để cô lo lắng sợ hãi.

Thượng Quan Duệ ở lại trói mấy người áo xanh lại, nếu không chết, lát nữa sẽ đưa họtới đồn cảnh sát.

Mộc Ngân đã gọi 120, lúc này đang đứng sau lưng Vân Sở, sắc mặt nặng nề.

Nhất thời, bầu không khí bỗng nhiên có chút hơi kỳ lạ, mọi người nhìn Đường Dịch Phong ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Kim Lan Nhược vẫn đang khóc, nước mắt của côấy giống như chảy mãi không hết, không ngừng, không ngừng chảy xuống, Vân Sở nhìn mà cũng muốn khóc. Hơn nữa nhớ đến Đường Dịch Phong vì cô mới biến thành như vậy, trong lòng cô khó chịu giống như bị một con dao hung hăng đâm vào.

"Nhóc con, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu." Thượng Quan Triệt ấn Vân Sở vào trong ngực, không để cô lại vì chuyện Đường Dịch Phong mà đau lòng khó chịu.

Kỳ thực, xảy ra chuyện như vậy, người khó chịu nhất không phải Vân Sở, mà là Thượng Quan Triệt.

Anh luôn miệng nói phải bảo vệ cô, kết quả là vào lúc quan trọng nhất lại rời khỏi cô, khoảnh khắc vừa nãy, nếu anhở bên cạnh cô, sao cô có thể trở nên chật vật như vậy, sao có thể đến phiên Đường Dịch Phong chạy tới đỡ đạn giúp cô chứ?

Nếu anh có ở đó, anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho người nọ cơ hội bắn ra viên đạn kia.

Dù Thượng Quan Triệt không thích Đường Dịch Phong nhưng cũng chưa từng coi anh ta như tình địch, trong suy nghĩ của anh, Đường Dịch Phong không đáng bận tâm, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với anh. Nhưng lúc này, nếu Đường Dịch Phong chết, chỉ sợ sẽ khiến Vân Sở nhớ thương cả đời. Đây không phải điều anh muốn.

Xe cứu thương đến rất nhanh, Vân Sở vốn định đi theo xe cứu thương rời đi, có điều bộ dạng muốn nói lại thôi của Vân Hàn lại làm cô dừng bước. Dặn dò đám người Mộc Ngân và Thượng Quan Duệ đưa Liên Thanh Ngôn và Đường Dịch Phong tới bệnh viện xong, bản thân cô vàThượng Quan Triệt đều ở lại.

Nhìn trước cửa hỗn loạn, Vân Sở khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Cô hỏi Vân Hàn: "Còn chuyện gì nữa?"

Vân Hàn cúi đầu, nói: "Đội trưởng Trịnh bị giam trong mật thấtcủa bang, cùng với thuộc hạ của anh ta không thoát ra được, trưởng lão Lưu bị người ta bắt cóc trên đường, tình hình trước mắt không rõ lắm, tôi đã tìm người để ý hình hình trưởng lão Lưu, tìm cơ hội cứu ông ấy ra ngoài. Mặt khác, vừa rồi Vân Cảnh và Âu Dương Tự đánh nhau một trận ở bên trong, Vân Cảnh bị Âu Dương Tự dẫn lên lầu..."

Liên tiếp nghe tin tức như vậy, Vân Sở chau mày.

Không ngờ, Âu Dương Linh cùng Âu Dương Tự vì đối phó mình mà chuẩn bị nhiều như thế, kế hoạch này thật đúng là hoàn mỹ, quả thực không chê vào đâu được.

Bọn họ nhất định đã tính toán tốt, hôm nay là sinh nhật Vân Sở, Vân Cảnh sẽđưacô tới nơi này, giao một thứ rất quan trọng cho cô. Mà Thượng Quan Triệt cũng nhất định đang bận chuẩn bị quà tặng cô mà không thể phân thân, không, cho dù Thượng Quan Triệt phân thân được, chỉ cần đụng tay động chân ở chỗ thủ trưởng Triệu, anh cũng không thể từng giờ từng phút ở cạnh Vân Sở.

Cho nên, bọn họ giải quyết hết tất cả những người có thể dùng được bên cạnh Vân Sở, để họ không có cách nào giúp cô, như vậy hôm nay cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng hắn trăm tính ngàn tính, lại tính sót Hàn Anh đột nhiên phản bội, cùng Liên Thanh Ngôn và Đường Dịch Phong xuất hiện.

Bọn họ không ngờ Hàn Anh là người trong bang mà An Linh Nguyệt phái ra ngoài, không ngờ rằng An Linh Nguyệt sẽ đưa chiếc nhẫn kia cho Vân Sở, lại càng không ngờ động tác của Vân Sở trong lúc vô tình khiến Hàn Anh nhìn thấy chiếc nhẫn kia. Nếu Hàn Anh không đột nhiên rời đi, Vân Sở thật sự không biết cô có thể chống được đến khi Thượng Quan Triệt xuất hiện hay không.

Mà gần đây, bởi vì chuyện lần trước, Vân Sở và Liên Thanh Ngôn vẫn chưa gặp mặt, càng không có hành vi thân thiết, cho nên chắc hẳn bọn họ cho là Liên Thanh Ngôn đối với Vân Sở không nóng không lạnh như trước. Nói như vậy, sinh nhật cô không có chút liên quan nào với anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không làm to chuyện chạy tới.

Mà Đường Dịch Phong đã bị bọn họ giam, bọn họ dù chết cũng sẽ không ngờ Kim Lan Nhược không nhẫn tâm trói Đường Dịch Phong, chỉ nhốt anh ta ở trong phòng, càng không nghĩ tới Đường Dịch Phong có thể vì Vân Sở làm được đến nước này.

Chẳng qua tất cả cũng là bởi vì bọn họ xem thường sức nặng tình cảm giữa người với người mà thôi.

Vân Sở trào phúng nhìn trò hay xảy ra hôm nay, bỗng nhiên trưởng thành rất nhiều. Có thứ tình cảm, không phải tình thân, lại thắng cả tình thân.

Vân Sở gọi Vân Hàn giam mấy người đàn ông áo xanh ngã xuống ở cửa và Âu Dương Linh lại, sau đó tìm nơi bọn Trịnh Tề bị nhốt cứu người ra ngoài. Còn mình thì dẫn theo Thượng Quan Triệt chạy đến chỗ Âu Dương Tự đang ở.

Trước khi đi, Vân Sở chợt nhớ ra cái gì đó, từ túi áo lấy hộp nhỏ lúc trước Vân Cảnh đưa cô, dùng chìa khóa trên cổ mở cái hộp kia ra, thấy bên trong quả nhiên đặt lệnh bài trợ giúp bang Huyễn Dạ, lệnh bài nho nhỏ giống như một miếng ngọc bội, trên mặt khắc hai chữ Huyễn Dạ, xung quanh khắc hoa văn phức tạp, thoạt nhìn vừa cổ xưa vừa thần bí.

Vân Sở thở dài, đưa lệnh bài cho Vân Hàn, nói: "Nếu như gặp phiền toái, hãy dùng lệnh bài kia, tin rằng khi thấy vật này, thuộc hạ của Vân Cảnh sẽ không làm khó anh, phải sớm cứu đám người đội trưởng Trịnh ra."

"Vâng." Vân Hàn không nghĩ trên tay Vân Sởlại có vật kia, sửng sốt hồi lâu mới nhận lấy, đáy mắt tràn đầy kiên định.

Vân Sở và Thượng Quan Triệt nhanh chóng chạy lên trên lầu, Vân Hàn nói, Âu Dương Tự dẫn Vân Cảnh tới căn phòng Vân Cảnh từng ởtrước đây, bọn họ liền ngựa không ngừng vó đuổi theo.

Dọc đường đều có người của Âu Dương Tự canh giữ, Vân Sở cho là bọn họ hẳnphải đánh một trận nữa, không ngờ Thượng Quan Triệt huýt sáo một cái đã thấy một nhóm người từ dưới lầu vọt lên, nhanh chóng mở đường thay bọn họ.

Vân Sở nhận ra những người kia là thành viên của Ám Sát.

Ám Sát vừa ra tay, thủ hạ của Âu Dương Tự lập tức không chịu nổi một kích, rất nhanh đã mở một đường máu giúp Thượng Quan Triệt và Vân Sở thuận lợi đi qua.

Trước đó Vân Sở tiêu hao quá nhiều sức lực, Thượng Quan Triệt ôm cô lên, quan tâm cười nói: "Nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa còn phải đi xem kịch vui."

Vân Sở cười cười, gật đầu, yên tâm nép vào trong ngực Thượng Quan Triệt.

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới chính là vào thời điểm bạn mệt mỏi, kiệt sức, sắp đứng không nổi có người cho bạn một cái ôm, để bạn không còn sợ hãi, không còn cô đơn nữa.

Mặc dù cả người đều đau nhức, Vân Sở lại cảm thấy rất hạnh phúc, Thượng Quan Triệt luôn có thể khiến cô hạnh phúc như vậy.

Hạnh phúc rất đơn giản, song không phải ai cũng có thể cho, ở bên cạnh Thượng Quan Triệt, Vân Sở mới hiểu được, có lúc, cho dù là một ánh mắt cũng sẽ làm người ta yên tâm, làm người ta hạnh phúc.

Trong phòng Vân Cảnh.

Âu Dương Tự ngồi ở trước giường, nhìn người đàn ông trên giường mặt mũi bầm dập mà vẫn vô cùng điển trai. Tay cầm khăn lông ướt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, lau đi bụi bặm trên mặt cho anh ta.

Động tác của hắn rất cẩn thận, mỗi một động tác đều ngập tràn quan tâm.

Giờ khắc này, trong ánh mắt hắn cũng mang theo dịu dàng vô bờ.

Người khác đều cho rằng hắn lạnh lùng tà ác nhưng không ai biết, chỉ ở trước mặt một người hắn sẽ trở nên dịu dàng, sẽ trở nên ôn hòa.

Âu Dương Tự vĩnh viễn không bao giờ quên, chính là đêm tuyết vào mười sáu năm trước, thiếu niên chỉ lớn hơn hắn bốn tuổi che một cái ô đen, đi tới bên cạnh hắn, dịu dàng hỏi: "Có lạnh không? Có đói không?"

Hắn lúc ấy mới ba tuổi chỉ biết dùng một con mắt sâu thẳm nhìn anh ta, có chút sợ hãi muốn né tránh anh ta.

Thế nhưng người này đã sưởi ấm hắn, khiến hắn dừng mọi động tác lại.

Âu Dương Tự cảm giác được bàn tay ấm áp lau gương mặt hắn, dùng giọng điệu xót xa tiếc hận nói: "Mắt thế nào? Sao lại biến thành như vậy? Có đau không? Anh dẫn em về nhà, có được hay không?"

Hắn sinh ra đã bị cha mẹ vứt ở ven đường, sau đó một bà lão tốt bụng thu dưỡng hắn, hắn mới có thể sống sót, nhưng hai tháng trước, người thân duy nhất của hắn cũng bỏ hắn đi.

Hắn lần nữa trở thành đứa trẻ bị vứt bỏ, chỉ có thể ở ven đường giành ăn cùng một đám mèo hoang, chó hoang. Ngày hôm qua bởi vì thật sự quá đói, hắn bất chấp tất cả nhào qua cướp miếng thịt béo với một con mèo hoang, cuối cùng, mắt hắn bị con mèo hoang này hung hăng cào một phát, hôm nay, hắn chỉ còn lại một con mắt nhìn mọi thứ.

Mà Vân Cảnh cũng vì thấy đứa trẻ kia bị thương nặng như vậy lại có thể không khóc không nháo trốn ở chỗ này, trên người chỉ mặc một cái áo khoác rất mỏng, cóng đến nỗi không ngừng run run mới chú ý tới hắn, mới muốn mang hắn về nhà.

Lúc ấy, anh ta cần nhất chính là người kiên cường giống như Âu Dương Tự.

Âu Dương Tự không né tránh tay Vân Cảnh, đôi tay dịu dàng này khiến hắn thấy được hy vọng, khoảnh khắc kia, hắn đã quyết định, muốn đi theo người đàn ông này, cùng anh về nhà.

Là anh giải cứu hắn từ trong địa ngục, không ngừng huấn luyện hắn, hơn nữa coi hắn như người thân của mình mà đối đãi.

Hắn nhớ mãi, hồi nhỏ Vân Cảnh từng lặp lại chuyện bản thân cần làm trong tương lai. Giết Vân Ngạo Thiên, đoạt lại bang Huyễn Dạ, trở thành lão đại duy nhất của bang Huyễn Dạ.

Chính bởi vì từ nhỏ hắn bắt đầu nghe lời thề son sắt của Vân Cảnh, nên đến nay khi Vân Cảnh từ bỏ, hắn vẫn không buông tha.

Thời thơ ấu, hắn không hiểu tại sao Vân Cảnh rõ ràng có mẹ, lại muốn đi theo một người đàn ông thoạt nhìn hung dữ, gọi người đàn ông kia là ba. Sau hắn mới biết, người đàn ông hung dữ kia chính là kẻ thù của Vân Cảnh.

Vì muốn giết chết Vân Ngạo Thiên, Vân Cảnh gần như huấn luyện cả ngày cả đêm, Âu Dương Tự cũng theo hắn tiếp nhận huấn luyện ma quỷ. Mỗi lần, nếu Vân Cảnh có chút buông lỏng, mẹ anh sẽ cầm roi hung hăng đánh anh. Khi đó, Âu Dương Tự đều chạy tới đỡ tất cả roi cho Vân Cảnh.

Đảo mắt đã là hơn mười năm sau, bọn họ đều trưởng thành, bọn họ đã sớm không còn bộ dạng nghèo túng như trước, Vân Cảnh lại nói anh muốn buông tay, sao Âu Dương Tự có thể cam tâm được?

Điều khiến hắn khó từ bỏ chính là, Vân Cảnh sinh ra tình cảm vượt qua tình anh em bình thường nên có với Vân Sở, mỗi lần thấy Vân Cảnh quan tâm Vân Sở từng li từng tí, cưng chiều có thừa, hắn sẽ cảm thấy rất ghen tỵ, rất tức giận.

Tình yêu thương của Vân Cảnh là của mình hắn, không có ai hiểu Vân Cảnh hơn hắn, Vân Cảnh  đau đớn hay vui vẻ, hắn là người rõ ràng nhất. Mà trước khi Vân Sở ra đời, tình thương và sự quan tâm của Vân Cảnh cũng chỉ dành cho mình hắn.

Hắn là đứa bé bị vứt bỏ, càng cần tình thương hơn bất cứ ai khác, cho nên đối với Vân Cảnh, hắn gần như có phần si mê.

Giờ phút này, thấy Vân Cảnh yếu ớt nằm trên giường, trong lòng hắn cũng rất khó chịu. Nhưng nghĩ tới anh bị thương vì Vân Sở, hắn lại trở nên vô cùng oán hận.

Đều là Vân Sở, tất cả đều là lỗi của Vân Sở, cô ta đáng chết.

Tưởng tượng Vân Sở có thể đã bị giết chết, khóe miệng Âu Dương Tự lại lộ ra một nụ cười điên cuồng: "Sau này không còn ai có thể đoạt anh đi, thiếu gia, anh là của em......"

Hắn cười, bàn tay mơn trớn gương mặt góc cạnh rõ ràng của Vân Cảnh, vẻ mặt đầy si mê.

Âu Dương Tự đứng dậy, bố trí mọi thứ bên ngoài hoàn hảo, lần nữa trở về phòng, nói với Vân Cảnh: "Thiếu gia, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ thay anh đi nhặt xác Vân Sở."

Dứt lời, hắn chuẩn bị rời khỏi, lại thấy Vân Cảnh đột nhiên mở mắt, bắt được tay Âu Dương Tự, kích động la lên: "Sở Sở......"

Nghe được cái tên này, sắc mặt Âu Dương Tự lập tức trở nên khó coi, hắn cúi đầu, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt mắt, nhìn qua trông hắn vô cùng dọa người.

Hắn quay đầu, cười u ám: "Thiếu gia, trên thế giới này đã không còn Vân Sở, anh đừng hy vọng nữa."

"A Tự, em muốn làm gì? Em đã làm gì với cô ấy?" Vân Cảnh không để ý đau đớn của bản thân, kéo chặt tay Âu Dương Tự, tức giận chất vấn.

"Em có thể làm gì với cô ta? Hừ, đến lúc này mà anh vẫn còn quan tâm tình cảnh của cô ta ư? Thiếu gia, anh tỉnh táo đi." Âu Dương Tự nhìn Vân Cảnh chằm chằm, đáy mắt tràn đầy tức giận.

Vân Cảnh cắn răng, lắc đầu, kích động nói: "Không, em không thể giết cô ấy."

Âu Dương Tự cười lạnh, cúi đầu đến gần Vân Cảnh, nhìn thấy đau đớn và lo lắng trong mắt anh ta, sắc mặt Âu Dương Tự càng khó coi: "Cô ta đã chết rồi, Vân Cảnh, anh hãy nghe cho kỹ, Vân Sở chết rồi, sau này trong thế giới của anh chỉ có phu nhân và A Tự, sẽ không bao giờ có Vân Sở nữa."

"Không, không...... Sở Sở sẽ không chết, cô ấy sẽ không chết." Vân Cảnh giãy giụa xuống giường, định chạy ra bên ngoài thì bị Âu Dương Tự bắt được, lần nữa ném lên giường.

"Cô ta chết rồi, cô ta phải chết, Vân Cảnh, anh chết tâm đi." Âu Dương Tự trừng mắt nhìn Vân Cảnh vẫn đang giãy giụa trên giường, tìm sợi dây trói tay anh ta ra sau lưng, cười nói: "Thiếu gia, anh là của em, cơ thể và trái tim anh chỉ có thể là của em."

Nghe được câu trả lời gần như điên cuồng của Âu Dương Tự, Vân Cảnh vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn vùng vẫy hét lên: "A Tự, thả anh ra, thả anh ra, tất cả đều không liên quan đến Sở Sở. Thả anh ra."

Hét xong, Vân Cảnh mới chợt hiểu hiểu ra gì đó, trợn trừng hai mắt, không thể tin được mà nhìn Âu Dương Tự ngồi mép giường đang mỉm cười nhìn mình, hoảng sợ nói: "A Tự, em nói cái gì?"

Âu Dương Tự nhếch miệng lên, cười tà ác, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Vân Cảnh lên, cười nói: "Cần em nhắc lại lần nữa không? Cảnh, em ở bên cạnh cạnh đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa rõ ràng sao? Anh chính là tất cả của em, hôm nay anh bị Vân Sở đoạt mất, anh thử nói xem em nên làm như thế nào?"

Hai mắt Vân Cảnh trừng thật lớn, lắc đầu một cái, vô cùng hoảng sợ nói: "Không, em... em làm sao sẽ..."

Tay Âu Dương Tự vuốt tới vuốt lui mặt Vân Cảnh, ánh mắt ấy chứa đầy thâm tình mà Vân Cảnh chưa từng thấy, thâm tình, nguy hiểm như vậy nhưng lại khiến người ta sợ hãi.

Hắn nói: "Tại sao không? Là anh cho em sinh mạng mới, là anh làm em sống lại lần nữa, trong mắt em, sự tồn tại của anh giống như một vị Thần, anh nói xem, em phải ôm ấp thứ tình cảm nào mới đúng đây? Em đã sớm coi anh là người duy nhất trong sinh mệnh của em......"

"Em... Em......" Nghe thấy lời nói thâm tình này của Âu Dương Tự, Vân Cảnh chỉ cảm thấy buồn nôn. Anh ta làm thế nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông anh coi như em trai nuôi lớn từ nhỏ lại có thể sinh ra tình cảm hèn hạ với mình.

Anh ta luôn biết rõ Âu Dương Tự một lòng trung thành với anh ta, gần như mỗi chuyện của anh ta, Âu Dương Tự đều sẽ rất để ý, rất quan tâm. Nhiều khi, chỉ một ánh mắt của anh ta, Âu Dương Tự đã có thể hiểu anh ta đang nghĩ gì. Đối với anh ta mà nói, Âu Dương Tự là em trai, và là người bạn quan trọng nhất trong sinh mệnh anh ta.

Vì vậy, anh ta làm gì cũng sẽ nói với Âu Dương Tự, đối xử với hắn, coi hắn như tri kỷ của mình. Cho đến một lần tình cờ, anh ta gặp được Liên Thanh Ngôn, trong sinh mệnh của anh ta mới lại có thêm một người bạn tốt.

Về tình cảm với Vân Sở, anh ta chưa từng nhắc tới với bất kỳ ai, kể cả Liên Thanh Ngôn hay là Âu Dương Tự, anh ta đều không nói. Không chỉ bởi đây là tình cảm không được công nhận mà vì trong lòng anh ta cũng rất mâu thuẫn, anh ta không biết tình cảm của mình với Vân Sở được coi là gì.

Nếu là ngày trước, anh ta dám khẳng định, anh ta đối với Vân Sở chỉ là tình cảm anh em, không hơn. Thế nhưng bây giờ anh ta lại chẳng thể nói cây ngay không sợ chết đứng, bởi vì trên thực tế anh ta không nghĩ như vậy.

Anh ta không nhớ rõ nó bắt đầu từ lúc nào, nhưng đã trở thành sự thật, anh ta rất quan tâm Vân Sở, anh ta tình nguyện bị thương, cũng không muốn tổn thương Vân Sở, tuyệt đối không muốn.

Cho nên trong khoảng thời gian này anh ta mới có thểxử lý tốt chuyện trong bang, dặn dò một số sắp xếp của bản thân, cũng nhân dịp sinh nhật Vân Sở, trả lại bang Huyễn Dạ cho cô. Tất cả những thứ này vốn là của cô, chỉ cần là thứ cô muốn, anh ta tuyệt đối sẽ không tranh giành.

Anh ta chỉ biết tình cảm của mình dành cho Vân Sở từ từ biến chất nhưng không ngờ Âu Dương Tự cũng sẽ có loại tình cảm này với mình.

"Cảnh, em hiểu rõ anh rất khó chấp nhận em nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian để hòa hợp dần dần. Đúng không? Vân Sở đã chết, không còn ai có thể đoạt anh từ bên cạnh em đi." Hắn cười hả hê, bàn tay từ gò má của Vân Cảnh dần trượt xuống, sau đó thản nhiên thăm dò vào trong quần áo của anh ta, nhẹ nhàng xoa nắn lồng ngực rắn chắc của anh ta.

"A Tự, buông ra, cậu, bỏ tay ra." Vân Cảnh giận đến đỏ bừng mặt, cảm giác bàn tay Âu Dương Tự luồn vào quần áo mình, anh ta chỉ thấy ghê tởm không nói nên lời.

Âu Dương Tự tà ác cười, không buông Vân Cảnh ra, cũng không vội vã tiến thêm một bước chỉ là không ngừng dùng tay vuốt ve người Vân Cảnh.

"Âu Dương Tự, cậu có nghe thấy không, tôi ra lệnh cho cậu buông tôi ra." Mặc kệ thế nào, Âu Dương Tự cũng là người anh ta nhìn lớn lên, đối với Âu Dương Tự, anh ta cũng không phải không có tình cảm, nhưng nhiều nhất chỉ là tình bạn hoặc tình thân.

Anh ta có chết cũng không nghĩ Âu Dương Tự sẽ biến thành như vậy, tuyệt đối cũng không muốn thấy Âu Dương Tự tiếp tục sa đọa như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK