Mục lục
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi ở trên sàn lành lạnh, Vân Sở cố gắng duy trì sự tỉnh táo của bản thân.

Nhìn Vân Hàn đang cố gắng đánh nhau với bốn người kia, trong lòng cô một chút cảm xúc không rõ ràng. Nếu không phải cô không có việc gì mang theo bọn họ ra ngoài, nếu không phải cô không có việc gì lại đi giáo huấn Kim Lan Nhược kia thì hiện tại bọn họ sẽ không phải vất vả như vậy.

Cô chỉ biết tự trách mình vô dụng, hiện tại quan trọng là phải nghĩ ra cách để thoát khỏi đám người này, rời khỏi chỗ này rồi sau đó sẽ tính sau.

Vân Sở hiểu rõ, nếu Kim Lan Nhược kia muốn giết bản thân thì chắc chắn cô ta cũng hiểu rất rõ khả năng của Vân Hàn và Mộc Ngân, cho nên mới phái toàn cao thủ đến đây. Giết cô, chẳng những Kim Lan Nhược có thể hoàn toàn giữ được Đường Dịch Phong, hơn nữa sẽ không bị Vân Cảnh trách cứ, ngược lại, cô ta còn có thể kể công với Vân Cảnh, đây chính là một công đôi việc, cô ta không biết như vậy rất ngu ngốc sao.

Tuy nhiên, Kim Lan Nhược, cô cứ chờ xem, chỉ cần hôm nay Vân Sở tôi có thể sống sót rời khỏi đây thì ngày mai chính là ngày chết của cô.

Ý thức của Vân Sở từ từ mất đi, dựa vào cạnh tường, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Rất mệt, cảm giác này, thật con mẹ nó khó chịu. Cô là quân nhân nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng phải chịu cảnh chật vật như ngày hôm nay.

Vân Hàn bị bốn người này dây dưa, đánh mãi cũng chưa có cách để dứt ra, một lúc đã thấy năm phút đã đi qua, anh không biết Vân Sở còn có thể chống đỡ trong bao lâu, bởi vì lo lắng nên động tác của anh cũng nhanh hơn rất nhiều.

Vân Sở dùng tay cố gắng cấu thật mạnh vào đùi mình, cô gắng duy trì sự tỉnh táo của bản thân.

Nhưng mà, có đôi khi tỉnh táo cũng không phải là một chuyện tốt, cô không thể không nhìn thân thể gầy nhỏ của Vân Hàn bị những người đàn ông áo đen kia đánh lên từng quyền từng quyền, không thể không nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia vì cô mà bất chấp tất cả để chiến đấu.

Tuy rằng cô mới biết Vân Hàn và Mộc Ngân, nhưng mà, bởi vì thân thể này vẫn còn giữ lại trí nhớ nên cô cũng có cảm tình với bọn họ, cũng trở nên rất lâu, rất sâu rồi. Nhìn thấy bọn họ cố gắng vì bản thân, cô vừa cảm động cũng đồng thời càng thêm kiên định hơn với quyết tâm trở nên lớn mạnh hơn.

Chỉ khi bản thân đủ mạnh thì mới không bị người khác bắt nạt.......

Vân Sở lại cắn nát môi, máu đỏ tươi chảy ra ngoài, nhưng dường như cô không còn cảm giác gì nữa, chỉ ngồi ở đó chờ Vân Hàn giải quyết xong đám người kia, chờ Mộc Ngân đi ra.

Nhưng mà, người cô chờ không phải là Mộc Ngân mà chính là hai người đàn ông áo đen đi đến từ cửa trước.

Vân Sở mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, cô có thể cảm giác được rõ ràng có người đang đến gần mình, nhưng mà cô không nhúc nhích được, thân thể của cô rất mệt, thật sự mệt mỏi.

Cô rất muốn lớn tiếng gọi Vân Hàn, bảo anh cẩn thận, bảo anh cứ chạy trốn trước mà không cần lo cho cô. Nhưng mà cô không thể nói ra được cái gì.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhịp tim của Vân sở cũng càng lúc càng nhanh hơn, tay cô vẫn đang cố gắng cấu mạnh vào đùi mình, nhưng cuối cùng thân thể này cũng không thể động đậy được nữa.

Hơi thở xa lạ không ngừng xông vào đầu óc cô, cô không kịp kháng cự thì đã bị người ta cầm lấy cổ áo xách lên.

Tiếp theo, cô nghe thấy một giọng nói đáng khinh thường xa lạ truyền ra từ trên đỉnh đầu bản thân: "Tiểu tử phía trước, nếu không dừng tay thì tiểu thư nhà ngươi chắc chắn sẽ mất mạng đó."

Nghe thấy như vậy, Vân Sở biết bản thân đã bị người ta bắt được, nhưng mặc dù vậy cô không có cách nào để tỉnh táo lại. Cô nghe thấy tiếng đánh nhau phía trước dừng lại, sau đó cô nghe thấy tiếng hô hấp vội vàng cùng với âm thanh run rẩy của Vân Hàn: "Buông cô ấy ra, tiểu nhân đê tiện, có bản lĩnh thì qua đây so tài cao thấp với ta."

Người đàn ông cười lạnh: "Đánh, đương nhiên là phải đánh ngươi, nhưng đó không phải là chuyện của một mình ta. Hừ!" Hắn nói xong, chỉ về phía người đàn ông đi theo phía sau nói: "Nếu hắn ta đã muốn đánh nhau như vậy, ngươi và bốn người bọn họ giáo huấn hắn thật tốt vào."

Người đàn ông phía sau gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khát máu: "Vâng, đại ca."

"Sở Sở. . . . . ." Vân Hàn nhìn cô bị người đàn ông đó bắt lấy, lại đang hôn mê bất tỉnh, Vân Sở không động đậy một chút nào, lo lắng gọi lên thành tiếng.

Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi của Vân Hàn, cười to: "Ha ha, ngươi yên tâm đi, ta sẽ đưa Vân đại tiểu thư về, bảo các huynh đệ chiêu đãi cô ấy thật tốt, về phần ngươi, cứ đánh bại huynh đệ của ta rồi hẵng nói."

Người đàn ông đó nói xong đưa Vân Sở lên vai rồi đi nhanh ra ngoài.

"Sở Sở, Sở Sở. . . . . . Chờ tôi, tôi sẽ lập tức đến cứu cô." Vân Hàn lớn tiếng gọi, nhưng không có cách nào bước lên nửa bước bởi vì năm người đàn ông bao vây anh đã bắt đầu ra tay rồi.

Vân Sở mơ mơ màng mang nghe thấy tiếng gọi của Vân Hàn, tay nắm chặt lại thành nắm tay, nhưng cho dù có cố gắng đến đây nhưng vẫn không có một chút tác dụng nào cả, cuối cùng thì hoàn toàn ngất đi.

Cũng không biết là trải qua bao lâu, bên người truyền đến tiếng cười thô bỉ, ý thức của Vân Sở dần dần hồi phục.

Tay cô vẫn đang nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì lòng bàn tay nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt truyền đến đau đớn nhè nhẹ, giúp Vân Sở càng hiểu rõ được tình cảnh lúc này của bản thân hơn.

Mắt còn chưa mở ra nhưng ý thức của cô đã tỉnh táo hơn. Nhưng mà khi cô còn chưa kịp mở mắt thì cằm đã bị người ta nắm lấy, sau đó thì nghe thấy một tiếng cười tà ác: "Hắc hắc, hẳn cũng đến lúc tỉnh lại rồi, trước tiên cho cô ta một thứ tốt đã, sau một lúc thì chơi đùa mới vui vẻ được."

Vân Sở sợ run một cái, ngay lập tức đã hiểu rõ "thứ tốt" trong miệng người đó là cái gì, đột nhiên cô mở mắt ra, thân thể nhanh chóng xê dịch ra sau, duy trì khoảng cách với người đàn ông phía trước, động tác này cũng đồng thời khiến cô tránh được bàn tay đang nắm lấy cằm của mình.

Dường như thật sự không ngờ cô tỉnh lại nhanh như vậy, người đàn ông chớp chớp mặt, ngạc nhiên một chút sau đó giương gương mặt mọc đầy râu ra cười khinh bỉ: "Ôi. tỉnh rồi sao? Ha ha .............."

Ánh mắt Vân Sở trở nên vô cùng sắc bén, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, cả người đều căng thẳng.

Người đàn ông này cao khoảng 1m7, cằm mọc đầy râu, ước chừng trên bốn mươi tuổi, dáng người có phần mập mạp, mặt nhọn mắt chuột, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì.

Vân Sở nhíu màu, nhớ lại chuyện xảy ra ở cửa sau câu lạc bộ Đào Nguyên, hiểu ra người đàn ông này là người của Kim Lan Nhược, còn mình thì đã bị người đàn ông này bắt được.

Cô không chút lo sợ đánh giá xung quanh một lần, phát hiện ra đây là một kho hàng bỏ hoang, bốn phía là một vài cái bàn cũ nát, bụi bặm tích đầy khắp nơi. Giờ phút này cô đang ngồi trên mặt đất lạnh như băng, tay bị người ta trói về phía sau, ngược lại miệng và hai chân vẫn được tự do.

Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, không gian bên ngoài đen kịt, đã là đêm khuya........

Kiểm tra xong hoàn cảnh xung quanh cũng chỉ mất vài giây, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào cặp mắt chuột của người đàn ông trước mắt.

Người đàn ông cười gian, nói với mấy tên phía sau: "Các huynh đệ, cô gái này tỉnh rồi, lão tử đến trước, ai rồi cũng sẽ có phần."

"Được rồi, đại ca, ở đây tiểu đệ còn có thuốc........" Phía sau người đàn ông kia có một người đàn ông nhỏ gầy đang tươi cười đưa lên một cái chai nho nhỏ.

Tên mắt chuột gật đầu vừa lòng, nhận lấy cái chai, vỗ vỗ lên bả vai người kia như một tên trộm rồi nở nụ cười: "Không tệ không tệ, huynh đệ tốt, ngươi thứ hai."

Hai mắt người đàn ông nhỏ gầy sáng lên, kích động gật đầu: "Cám ơn đại ca."

Mặt Vân Sở càng đen đi, nghe thấy lời đối thoại của hai người đàn ông này thì hiểu luôn ra mục đích của bọn họ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên rồi tái đi, hận không thể dùng mộ đao xử lý mấy tên đáng khinh bỉ này.

HẾT CHƯƠNG 14

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK