Beta: Thích Cháo Trắng
“Người đâu? Mau lại đây!” Thủ trưởng Triệu nghiến răng, nhìn văn bản trống không trong máy tính, tức giận đến độ mặt cũng xanh mét.
Nữ quân nhân đi tiễn “Mai Đức Cửu” vừa trở về, lập tức chạy vào. “Thủ trưởng, đã xảy ra chuyện gì?”
Thủ trưởng Triệu nhìn đến nữ quân nhân, dùng lực túm lấy cổ áo cô ta. “Mai Đức Cửu đâu? Hắn ở chỗ nào?”
Chết tiệt, tên kia lại dám lừa hắn. Những văn bản này đều trống trơn, không có một chữ nào. Còn nói đã sắp xếp ổn thỏa hết thảy, còn đặc biệt nhấn mạnh không được xem thông tin trong này. Nhưng nào có cái gì, căn bản là chẳng có cái gì cả!
Đánh chết hắn cũng không tin tên Mai Đức Cửu đó không biết chút xíu gì về chuyện này. Những văn bản này không cài đặt mật mã, cũng không có dấu vết bị phá hủy. Nói cách khác, thừa dịp hắn không để ý Mai Đức Cửu đã động tay động chân vào.
Nghĩ đến đây, đáy mắt của thủ trưởng Triệu lóe lên tia lạnh lẽo.
Lần đầu tiên thủ trưởng Triệu bị đùa cợt triệt để như vậy. Lần trước là hai bức tranh vẽ con rùa và mấy tập văn kiện bị khóa kia cũng đủ làm hắn tức giận rồi. Hôm nay còn bị hố như này, đúng là muốn hắn tức chết.
Hắn cũng không tin Thượng Quan Triệt không dính líu gì đến chuyện đuổi bắt kia, chỉ là đến tột cùng thì Mai Đức Cửu kia là ai? Chẳng lẽ là người Thượng Quan Triệt thuê về hay sao?
Nhớ lại vừa rồi nữ quân nhân kia nói, lúc tên Mai Đức Cửu kia đi xuống lầu dưới, thần thần bí bí tản bộ ở gần chỗ Thượng Quan Triệt. Thủ trưởng Triệu nhíu mày, hận không thể ngay lập tức xông ra bắt Thượng Quan Triệt lại giải quyết triệt để.
Thấy vẻ mặt tức giận của thủ trưởng đáng sợ như vậy, nữ quân nhân bị dọa run cả người, lắp ba lắp bắp nói: “Thủ, thủ trưởng, Mai… Mai tiên sinh, đã đi rồi…”
“Cái gì? Đi rồi?” Triệu thủ trượng trợn to mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Cô cứ để cho hắn đi như thế? Chết tiệt, mau, kêu người đuổi theo hắn!”
Nữ quân nhân không ngừng run lẩy bẩy, không hiểu vì sao thủ trưởng lại kích động như vậy. Vị Mai tiên sinh này đã sửa xong máy tính cho thủ trưởng rồi cơ mà, lúc nãy không phải còn rất vui mừng bảo cô đi trả công cho hắn hay sao? Cô tự mình tiễn hắn rời đi rồi, vậy mà chỉ trong chốc lát đã…
“Thủ, thủ trưởng, Mai tiên sinh đã đi ra khỏi Xa Ly. Với lại, toàn bộ năm trăm ngàn tiền thưởng cũng đã thanh toán cho hắn.” Nữ quân nhân nói thêm.
“Cái gì? Thanh toán? Ngay cả tiền thưởng cũng đã đưa hết cho hắn rồi?” Thủ trưởng Triệu gạt nữ quân nhân ra, giận dữ đi thẳng ra khỏi phòng, hạ lệnh xuống phải bắt cho bằng được Mai Đức Cửu.
Không lâu sau, mười mấy chiếc xe cảnh sát phát ra tiếng còi chói tai, lao ra khỏi quân khu tỏa đi khắp các hướng.
Lúc này, Thủ trưởng Triệu mới phát hiện, toàn bộ thông tin của Mai Đức Cửu đều là giả. Bao gồm thẻ căn cước, họ tên, số điện thoại, ảnh, địa chỉ, ngoại trừ giới tính thì toàn bộ đều là giả.
Mặt Thủ trưởng Triệu đã đỏ ngầu, đấm liên tiếp lên mặt bàn, sau đó hất toàn bộ đồ đạc xuống đất.
“Mẹ kiếp, dám lừa gạt ông mày. Con bà nó, nếu ông biết thằng đó là ai, nó nhất định không được chết tử tế!”
…
Vân Sở đi một chuyến từ phòng làm việc của Thượng Quan Triệt về nhà, trong khoảng thời gian này, chuyện trong bang Huyễn Dạ cũng chấm dứt, trên cơ bản là mọi việc đang được ổn định lại. Bây giờ, ở trong bang cô không cần phải ra mặt nhiều lắm, chỉ cần ngồi hất tay chỉ bảo, đã có Vân Cảnh và Hàn Anh xử lí mọi chuyện hàng ngày rồi, báo cáo lên cho cô là được.
Về đến nhà, quả nhiên Vân Cảnh đã chuẩn bị xong một bữa tối toàn món ăn ngon, Vân Sở cười hì hì, ngồi vào chỗ cùng ăn với Vân Cảnh.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên ghế salon, vừa trò chuyện phiếm vừa xem tivi.
Lúc này, trên tivi đột nhiên phát ra lệnh truy nã.
Vân Sở nghe phát thanh viên kia giới thiệu, hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chăm vào màn hình tivi.
“Buổi chiều hôm nay, tại văn phòng thủ trưởng trong quân khu đã xuất hiện hành vi lừa gạt. Một người đàn ông tự xưng là Mai Đức Cửu đã cải trang thành nhân viên kỹ thuật trà trộn vào văn phòng của thủ trưởng, lấy lý do là sửa chữa máy tính và đã ăn cắp nhiều tài liệu quan trọng. Trước mắt người này đã rời khỏi quân khu, thủ trưởng Triệu đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ thị trấn, tất cả lực lượng tập trung vây bắt nghi phạm.”
“Theo điều tra, nghi phạm đã làm giả toàn bộ thông tin cá nhân, thích mặc quần áo màu xanh lục, tóc dài, giọng nói lanh lảnh. Trước mắt thủ trưởng đã hạ lệnh truy nã nghi phạm, nếu như nhìn thấy người khả nghi…”
Vân sở nhỏ giọng thì thầm: “Mai Đức Cửu? Không thể cứu*?!”
*Mai Đức Cửu - Không thể cứu: Hai cụm từ này phát âm gần giống nhau. Ý nói người này đặt tên theo kiểu chơi chữ.
Dứt lời, cô liền ôm bụng cười ha hả: “Ha ha ha ha… Thật là tài tình, không biết ai đáng yêu như vậy? Cái tên này thật sự rất hay! Quả thực là không thể cứu được thủ trưởng Triệu, ha ha ha ha…”
Cô nghĩ, nếu đã giúp Quan Triệt lấy được những tài liệu kia rồi thì chi bằng dứt khoát hủy luôn những bản chính trong tay thủ trưởng Triệu đi. Cái này không chỉ làm cho ông ta tức chết, khiến cho ông ta luống cuống, mà còn nhử ông ta ra tay. Nói không chừng Thượng Quan Triệt còn có cơ hội nắm thóp ông ta.
Thật không ngờ lại có người giúp cô ra tay, cũng không biết người kia là ai, thật là rất đáng yêu nha!
Thấy Vân Sở hoàn toàn không có hình tượng, dáng vẻ dương dương tự đắc, Vân Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Con bé này, lớn như vậy rồi vậy mà một chút hình tượng thục nữ cũng không có.”
Vân Sở chu cái miệng nhỏ: “Hắc hắc, ở trước mặt anh trai thì cần gì hình tượng chứ.”
Dứt lời, Vân Sở tựa vào ngực Vân Cảnh, cười hỏi: “Anh hai, anh nói xem tiếp theo lão Triệu sẽ làm cái gì?”
Hôm nay, tài liệu trong tay ông ta đã bị tiêu hủy hoàn toàn, e rằng muốn đối phó với Thượng Quan Triệt thì phải chuẩn bị cái khác. Ông ta sẽ lập tức hành động hay nhẫn nhịn một thời gian, nghỉ ngơi dưỡng thương đây?
Vân Cảnh nhìn Vân Sở đang đăm chiêu suy nghĩ, đáy mắt thoáng qua cảm xúc dịu dàng, bàn tay giữ lấy bả vai cô một cách tự nhiên, mắt lại nhìn tivi, cười nói: “Theo anh thấy, thủ trưởng Triệu bị chọc giận rồi. Tài liệu quan trọng như vậy bị mất, ngoài mặt ông ta truy nã người kia, nhưng khẳng định vẫn còn có biện pháp âm thầm tìm người về, rồi đối phó lại Thượng Quan Triệt.”
Mặc dù Vân Cảnh không phải quân nhân, nhưng bởi vì quan hệ giữa Vân Sở và Thượng Quan Triệt không bình thường nên đối với mấy chuyện trong quân khu cũng có chút hiểu biết. Nhất là Vân Sở rất hận thủ trưởng Triệu, lại còn có nhiều lần Triệu Nhược Nghiên ra tay với Vân Sở, Vân Cảnh đều biết hết.
Từ nhỏ Vân Cảnh đã được hưởng nền giáo dục tiên tiến nhất, trên phương diện quản lý bang phái hay điều hành công ty cũng có bản lĩnh và kinh nghiệm phong phú. Vân Sở hỏi hắn những điều này, là có mục đích. Vẫn nói người trong cuộc thì mơ hồ, cô không thể hí hửng đắc chí được, cho nên ý kiến của Vân Cảnh sẽ giúp cô có cái nhìn toàn diện hơn.
“Hả? Sao ông ta lại cho rằng chuyện này do A Triệt làm?”
Vân Cảnh nghe được cách xưng hô thân mật của Vân Sở, cười khổ nói: “Cũng có thể là không, em nghĩ rằng thủ trưởng Triệu không thể biến giả thành thật sao? Bằng thân phận của ông ta, không phải là rất dễ dàng gán cho Thượng Quan Triệt một tội danh nào đó sao?”
Vân Sở nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, gật đầu nói: “Đúng thế, ông ta là loại người hèn hạ nhất, không việc gì là không dám làm.”
“Sở Sở, em thật sự muốn lội xuống vũng nước đục này cùng với hắn ta sao?” Thật ra Vân Cảnh còn muốn nói, cô còn nhỏ, không dính vào chuyện này thì tốt hơn. Hắn không hy vọng cô bị thương.
Nhưng trong khoảng thời gian này Vân Sở thay đổi hẳn so với trước đây, hắn cũng không nói được điều gì. Lúc này Vân Sở đã đặt toàn bộ tâm trí vào Thượng Quan Triệt, sao có thể bỏ mặc anh ta được?
Giống như lúc trước, rõ ràng là hận người anh trai này, nhưng vì tài năng mà vẫn giữ hắn lại. Vân Cảnh hiểu rất rõ, Vân Sở không còn nhiều tình cảm với hắn, cho dù còn thì cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Nếu không phải lúc đó hắn đối xử tốt với cô, giúp đỡ cô khắp nơi thì đã bị cô đá văng đi từ lâu rồi.
Chính vì hắn đối xử tốt với cô, yêu thương cô như em gái ruột, cô mới từ từ nhận ra con người hắn, đồng thời vì bản lãnh và tài năng của hắn mới có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, chấp nhận hắn.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở chung này, hắn phát hiện Vân Sở rất bao che khuyết điểm, háo thắng. Tính cách của cô như vậy thì làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm đến Thượng Quan Triệt đây? Mặc dù bản thân Thượng Quan Triệt cũng rất lợi hại, cô cũng sẽ vẫn đứng bên cạnh hắn, cùng kề vai chiến đấu.
Nghĩ tới đây, Vân Cảnh không khỏi có chút thương cảm. Nếu ban đầu hắn có thể nhận ra sớm, cảm thấy Vân Sở không bình thường, sớm bày tỏ tâm ý của mình thì có lẽ, người ở bên cạnh cô bây giờ chính là mình rồi.
Chỉ có điều, bây giờ những giả thiết kia cũng không thể thành sự thật, e rằng cả đời này hắn chỉ có thể lấy thân phận anh trai để ở bên cô mà thôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vân Cảnh, Vân Sở nhếch miệng cười: “Tất nhiên rồi! Lão Triệu đó tội ác tày trời, con gái của lão là Triệu Nhược Nghiên lại càng ỷ thế ức hiếp người khác, đã nhiều lần muốn giết em. Bây giờ còn tiếp tục nhịn thì chẳng phải sẽ bị coi là con mèo bệnh hay sao?”
Vân sở nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác: “Anh hai, anh nói xem, bọn họ bắt nạt mình như vậy, mình phải đánh lại mạnh hơn mới không làm bọn họ thất vọng, phải không?”
Vân Cảnh bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ cần là việc em làm, anh sẽ ủng hộ. Nhưng em phải đồng ý với anh một điều, nhất định không được đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm. Anh không muốn em gặp chuyện gì.”
“Anh yên tâm đi. Thủ trưởng Triệu đã là người cùng đường, không cần phải lo. Em và A Triệt liên thủ, đối phó ông ta cũng không phải là chuyện khó.” Vân Sở nói xong, miễn cưỡng nhìn đồng hồ: “Anh, tối nay em có hẹn với một người bạn, phải ra ngoài một chuyến, tối muộn sẽ về.”
Vân Cảnh cau mày: “Đã muộn thế này, em còn phải đi đâu” Ở ngoài không an toàn…”
Chó cùng dứt giậu, thỏ cuống lên cũng cắn người huống chi là lão Triệu vốn chẳng khác gì sói hoang kia? Ông ta bị ép đến mức này, nhỡ ông ta ra tay với Vân Sở để uy hiếp Thượng Quan Triệt, Vân Sở sẽ gặp nguy hiểm...
Vân Sở tặng cho hắn một ánh mắt an tâm, cười nói: “Anh không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì, tối nay em sẽ về sớm.”
Dứt lời, Vân Sở đi lên lầu, thay quần áo, lúc này mới lái xe ra ngoài.
Mặc dù không biết Lam Băng Khê tìm mình có chuyện gì nhưng trực giác nói cho cô biết hiện tại là cơ hội tốt để lôi kéo hắn, chứ không phải chọc giận hắn.
Nếu hợp tác được với Lam Băng Khê, cùng nhau đối phó với thủ trưởng Triệu thì mới là tốt nhất. Tuy nhiên, rất có thể Lam Băng Tuyền sẽ không đồng ý.
Tám giờ tối, Vân Sở dừng xe, chậm rãi ung dung đỗ trước cổng trường học. Ở đó đã có sẵn một chiếc xe màu xanh dương. Thấy xe của Vân Sở, người trên xe mới hạ cửa kính xuống, vẫy tay với cô.
Vân Sở bất đắc dĩ xuống xe, đi đến chỗ chiếc xe kia. Cửa xe tự động mở, cô trực tiếp ngồi xuống, thấy vẻ mặt âm u của Lam Băng Khê thì khóe miệng giật giật: “Không biết Lam lão đại tìm tôi có việc gì?”
Lam Băng Khê lái xe, miễng cưỡng dựa vào ghế lái: “Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?”
“Dĩ nhiên là có thể, chỉ là không ngờ Lam lão đại cũng có lúc rảnh rỗi như vậy, hẹn tôi ra ngoài hóng gió sao?” Vân Sở nhoẻn miệng cười, trong giọng nói lại có chút châm chọc.
Lam Băng Khê hơi xấu hổ, trong mắt xoẹt qua tia không vui: “Không biết nha đầu này có gì tốt đẹp, em trai mình coi trọng cô thì sao chứ? Rõ là…”
Thấy vẻ mặt Lam Băng Khê đầy khinh bỉ, còn không ngừng lắc đầu tỏ vẻ bất mãn, nụ cười của Vân Sở càng thêm rực rỡ.
“Đúng vậy, người như tôi, rất khó làm cho người khác yêu thích, cho nên không thể nào có chuyện tôi vừa mắt em trai anh.”
Nghĩ đến Lam Băng Tuyền, trong lòng Vân Sở vẫn hơi không được tự nhiên. Cô chẳng có một xu quan hệ nào với hắn, một người là thầy giáo, một người là học sinh trong cùng một lớp học, giữa hai người không thể có gì được.
Cứ nghĩ đến nụ hôn với Lam Băng Tuyền lúc trước là cô lại không thoải mái.
Lam Băng Tuyền cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với cô, chỉ là, hắn thích cô ở điểm nào chứ? Cô quen biết Lam Băng Tuyền lâu như vậy, chưa bao giờ chống đối hắn, cũng chẳng bao giờ khiến hắn hài lòng, làm sao hắn có thể thích cô được?”
Chẳng lẽ tên này thích bị ngược đãi?
Vân Sở xấu hổ nhìn Lam Băng Khê, liếc mắt, nói: “Cho nên, Lam lão đại, từ nay về sau, tốt nhất đừng nói ra mấy lời kiểu như em trai ngài thích tôi gì đó nữa.”
Nghe vậy, rõ ràng Lam Băng Khê đã tức giận, hắn nhíu mày, giọng âm u nói: “Cô chú ý lời nói của mình đi! Vân Sở, cô không thích em trai tôi thì cũng đừng chà đạp lên tình cảm của nó.”
Vân Sở cau mày không đồng tình, lại nghe Lam Băng Khê nói tiếp: “Cô cũng biết em tôi đã làm những chuyện gì vì cô? Tại sao thủ tướng Triệu lại tức giận như vậy, hạ lệnh phong tỏa cả một thị trấn chỉ để truy nã một người tên Mai Đức Cửu?”
Vân Sở nhíu mày, nghĩ tới tin tức lúc nãy xem được, lạnh nhạt nhìn Lam Băng Khê, “Có ý gì?”
Chẳng lẽ cái người tên Mai Đức Cửu đó chính là Lam Băng Tuyền?
Vân Sở nhớ lại người bị truy nã trên tivi, mặc dù hắn ta đeo kính, thế nhưng ánh mắt quả thực rất giống hai anh em nhà họ Lam này, chẳng lẽ…
Cô cắn môi, nhìn Lam Băng Khê.
Hắn cười lạnh: “Nhìn ánh mắt này của cô, chắc là đã xem tin tức rồi, rất vui vẻ đúng không? Cô cho rằng lúc này sẽ có người vô duyên vô cớ đi chống đối ông ta sao?”
Vân Sở chợt hiểu ra điều gì, nhàn nhạt hỏi: “Là anh?”
Lam Băng Khê cười châm chọc: “Cô cũng không đến nỗi không thể cứu được.”
Vân Sở giật giật khóe miệng, cái tên Mai Đức Cửu này, đúng thật chỉ có nhân tài như Lam Băng Khê mới nghĩ ra được. Một chiêu này đúng là rất hay!
Giống như lời Vân Cảnh nói, Lam Băng Khê ra tay với thủ trưởng Triệu cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, bởi vì ông ta sẽ tính toàn bộ lên người Thượng Quan Triệt…
“Là Lam Băng Tuyền bảo anh đi?” Vân Sở tiếp tục hỏi, lộ ra vẻ mặt khác thường, mỗi khi cô nhắc đến hắn đều cảm thấy không tự nhiên.
Lam Băng Khê miễn cưỡng nói: “Cô cho rằng bản đại gia không có chuyện gì lại vô cớ đi giúp cô sao? Hừ! Chỉ tiếc cho em trai tôi ngu ngốc, biết rõ là đang giúp tình địch mà còn bắt tôi phải đi.”
Nhớ lại giọng nói lạnh băng cùng dáng vẻ ra lệnh rất dương dương tự đắc của Lam Băng Tuyền, Lam Băng Khê cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nếu đây không phải là em trai của hắn, hắn đã cho lên chầu diêm vương rồi. Nói đi nói lại đều là tại con bé Vân Sở đáng ghét này, làm hại bây giờ hắn bị truy nã khắp nơi, bị gắn mác tội phạm, cảm giác này không tốt chút nào.
Vân Sở cúi đầu, cười lạnh, vẻ mặt khinh thường: “Xen vào việc của người khác.”
Nghe vậy, Lam băng Khê ngẩn người, sau đó cả giận nói: “Cô nói cái gì? Con bé chết tiệt này, thử nói lại một lần nữa xem?
Chết tiệt, con bé không biết phân biệt phải trái, lại dám nói hắn xen vào việc của người khác? Vì cô mà em trai hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, không cảm kích thì thôi, lại còn…
Vân Sở ngẩng đầu, chống lại cơn tức của Lam Băng Khê: “Tôi nói, các anh xen vào việc của người khác.”
“Két!”
Chiếc xe thắng gấp, để lại những vệt đen dài trên đường.
Lam Băng Khê nheo mắt đầy nguy hiểm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vân Sở, cắn răng nghiến lợi nói: “Được! Rất tốt! Tôi thích xen vào việc của người khác! Vân Sở, con mẹ nó có bản lãnh thì sau này đừng có đến cầu xin tôi!”
Tiếp theo chính là đuổi Vân Sở xuống xe.
Vân Sở cũng miễng cười cười, nói: “Lam lão đại, anh kích động như vậy làm gì? Tôi còn chưa nói xong đâu đấy.” Cô còn kết hợp vỗ vỗ lên bả vai Lam Băng Khê: “Tôi nói. Đúng vậy, chuyện các người đã xen vào thì nhiều lắm, nhưng mà tôi thích.”
Khóe miệng Lam Băng Khê giật giật, mặc dù cô nói thích nhưng trước sau đều là đùa bỡn hắn, hắn cực kỳ khó chịu. Cho nên, Lam Băng Khê nghiêng đầu, không thèm để ý tới Vân Sở.
Vân Sở thấy hắn như vậy, cười trộm nói: “Tức giận à? Tôi còn chưa nói, phải suy nghĩ một chút xem cảm ơn hai người như thế nào? Có muốn tôi mời đi ăn khuya cái gì hay không? Anh còn không để ý đến tôi, như vậy coi như đã xong nhé!”
Vân Sở nói xong định mở cửa xe chạy đi, nhưng lại bị Lam Băng Khê kéo lại.
“Nói nghe một chút, định cảm ơn như thế nào?”
Vân Sở giảo hoạt cười một tiếng, nói thầm bên tai hắn: “Mời anh đi ăn cơm nha. Thế nào, không muốn đi sao?”
Lam Băng Khê cũng cười rất chi là giảo hoạt, một tay nắm cằm của cô, áp lại gần, mập mờ nói: “Muốn, chỉ là, tôi không phải là người đi với cô.”
Hết chương 94