Mục lục
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: trangemy, Sunlia

Beta: trang bubble, Lavender - Blue

Tối nay bóng đêm rất âm u, ngoài cửa sổ đừng nói là trăng sáng, đến sao còn không trông thấy một ngôi sao nào nữa. Buổi trưa trời vẫn còn đẹp, nhưng bây giờ lại có cảm giác sắp mưa, mây đen đầy trời bị đè thấp như sắp rớt xuống đến nơi vậy. 

Trong phòng Vân Sở mở đèn lờ mờ, bởi vì đang nghỉ ngơi, cô không thích mở đèn quá sáng, tuy nơi này không thể so sánh với ở nhà, nhưng lúc ở bên ngoài, Vân Sở đều quen để lại một ngọn đèn. 

Hiện giờ, cô đang ở trong một căn phòng, ba mặt là vách tường, một mặt khác là cửa sổ lớn sát đất, ngoài cửa sổ là một ban công cực lớn. 

Lúc này, không ngờ ngoài cửa sổ lại có bóng dáng một người đàn ông đang ngồi, Vân Sở chau mày. 

Cô xốc chăn lên, có chút cảnh giác nhìn người đàn ông đang thở dốc ngồi chồm hổm ngoài cửa sổ, khi thấy ngực anh ta bị thương, đang chảy máu, Vân Sở vội vàng mở cửa sổ ra. 

Cửa sổ vừa mở ra, người đàn ông lập tức cảnh giác nhìn lại, một đôi mắt lạnh lẽo mang theo sát khí nồng đậm, khi nhìn thấy Vân Sở, vẻ mặt hơi ngẩn ra, rồi lại chau mày lên. 

Vân Sở đi tới bên cạnh anh ta, nhíu mày hỏi, "Thầy Lam, anh bị làm sao vậy?"

Không sai, người này không phải là ai khác, chính là người cô vừa gặp buổi trưa - Lam Băng Tuyền.

Lúc này, anh ta vẫn mặc bộ quần áo màu xanh đen như cũ, biểu cảm trên mặt có chút đau đớn, ngồi dưới đất, dường như không còn sức mà đứng lên.  

Nghe thấy câu hỏi của Vân Sở, anh ta đưa một tay bịt miệng cô lại, kéo cô ngồi xổm xuống cạnh anh, nhỏ giọng nói, “Đừng lên tiếng.” 

Vân Sở cau mày, nhìn theo ánh mắt của Lam Băng Tuyền mới phát hiện ra một máy bay trực thăng đang từ từ cất cánh ở trên mái nhà, cửa máy bay kia mở ra, thả một sợi dây thừng xuống từ trên máy bay, sau đó, từ trên nóc tòa nhà có người nắm lấy sợi dây này, hình như muốn tìm gì đó trên tầng này.  

Nhìn thấy vậy, Vân Sở đã hiểu ra, lập tức lôi kéo Lam Băng Tuyền, cúi thấp người xuống quay trở lại trong phòng, lo lắng nói, “Trốn trước đã.” 

Lam Băng Tuyền nhìn ánh đèn mờ tối trong phòng, khẽ cau mày, ngực anh vẫn còn đang chảy máu, may mà không chảy quá nhanh, máu không bị nhỏ xuống từ trên người anh. 

Lúc này, ngoài cửa sổ có ánh sáng đèn pin chiếu đến, Vân Sở bất chấp tất cả, một tay nhét Lam Băng Tuyền vào tủ quần áo thật lớn bên cạnh, đưa cho anh một cái khăn lông, nói: “Bọc lại, đừng làm bẩn tủ của tôi.” 

Khóe miệng Lam Băng Tuyền giật giật, còn chưa kịp nói gì, đã thấy trước mặt tối sầm, Vân Sở đã đóng cánh cửa tủ quần áo lại. 

Cô chạy như bay về giường, kéo chăn ra chui vào, nhắm mắt lại giả vờ như đã ngủ, lặng lẽ chờ đợi nguy hiểm có thể tới sau đó. 

Tòa nhà này tổng cộng chỉ có chín tầng, nơi này là tầng bảy, rất dễ nhận ra Lam Băng Tuyền nhảy xuống đây từ tầng trên cùng. Bởi vì hầu như phòng ốc ở đây đều dành cho khách ở, cả tòa nhà này cũng chỉ có phòng ở tầng bảy và tầng dưới dành cho khách quý, tầng sáu với tầng năm là có thiết kế ban công, trong đó, lầu bảy này lại là lớn nhất, xa hoa nhất. 

Nếu những người ở bên ngoài muốn tìm Lam Băng Tuyền, cũng chỉ có thể tìm ở mấy tầng này. Có điều, nếu bọn họ đã có thể đi vào nơi này, thậm chí còn xem thường cô và Thượng Quan Triệu mà thản nhiên ra tay đánh người khác bị thương, chắc chắn đã hiểu rõ nơi này, nhất định cũng biết người ở mấy tầng này không phải người giàu có thì cũng là quý tộc. Cho nên, Vân Sở dám khẳng định, người bên ngoài chỉ có thể kiểm tra ở ngoài, chắc chắn sẽ không tự tiện xông vào. 

Chỉ là, sau này nơi đây chính là địa bàn của cô, thế mà những người này lại dám muốn làm gì thì làm, thật sự xem Vân Sở cô đây đều ngồi không sao?

Xem ra, mấy ngày này cần phải tăng cường quản lý khu nghỉ mát, nếu không chó mèo gì đó cũng có thể đi vào, gây ra chuyện phiền toái thì tìm ai mà tính chứ?  

Đột nhiên, một luồng sáng mạnh chiếu lên mặt Vân Sở, Vân Sở vẫn nhắm mắt lại như cũ, nhưng bởi vì ánh sáng này quá mức mạnh mẽ, cô khẽ nhíu mày theo bản năng. 

Ánh sáng này dừng lại trên người cô mười mấy giây, Vân Sở bĩu môi, xoay người lại. 

Luồng sáng như sợ quấy rầy đến cô, cuống quýt chuyển sang chỗ khác. 

Cho tới khi quét một lượt hết cả căn phòng mà không có phát hiện gì, người bên ngoài mới không cam lòng tắt đèn pin trên tay, lại tiếp tục lục soát lầu dưới. 

Qua chừng khoảng mười phút đồng hồ, nghe thấy tiếng động cơ trực thăng xa dần, Vân Sở mới ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm theo hướng máy bay rời khỏi. 

Cô đứng dậy mở cửa tủ treo quần áo ra, phát hiện Lam Băng Tuyền đã nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, tay vẫn siết chặt che trước ngực, một cái khăn lông trắng noãn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn rất đáng sợ. 

Vân Sở bị bộ dạng này của anh ta dọa cho hết hồn, vội đưa tay vỗ lên mặt anh, gọi: “Thầy Lam, anh sao rồi?” 

Cảm nhận được bàn tay nhè nhẹ lướt trên mặt, ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc, gần như che đi mùi máu tươi trên người anh, thần kinh Lam Băng Tuyền rung lên, cặp mắt lạnh lẽo kia của anh cũng mở ra. 

"Tôi không sao." Anh nhỏ giọng trả lời, đôi môi tái nhợt không có một chút hồng hào. 

"Lúc nào cũng như vậy, không có việc gì sao? Chết tiệt, tôi đưa anh đi bệnh viện." Vân Sở đưa tay ra đỡ anh, lại bị Lam Băng Tuyền kéo tay.

"Không, không cần, khụ khụ...... Tôi không sao." Anh nói xong, bởi vì kích động mà đụng tới vết thương, không khỏi ho khan mấy tiếng. 

Vân Sở cau mày, nhìn bộ dạng tỏ ra mạnh mẽ của anh, lắc đầu một cái rồi nói, “Không được, đã chảy máu nhiều như vậy, sao có thể không có việc gì. Mau dậy đi, những người kia đã đi rồi, anh phải lập tức tới bệnh viện.”

Lam Băng Tuyền lại kiên quyết lắc đầu, "Không thể đi, bọn họ sẽ còn trở lại."

Dứt lời, hình như nghĩ tới điều gì, Lam Băng Tuyền chau mày, nói: “Tôi phải lập tức rời khỏi đây.” 

Vân Sở ngẩn người, biết anh sợ làm liên lụy đến mình, cô cắn răng tức giận nói: "Đã là lúc nào rồi, anh ngoan ngoãn nghe lời một chút. Không đi bệnh viện cũng được, anh ở lại đây, tôi đi lấy thuốc cho anh.” 

Nghe thấy lời của Vân Sở, Lam Băng Tuyền phản đối ngay lập tức, "Không được, tôi không thể liên lụy đến cô, để cho tôi đi."

Vân Sở liếc anh một cái, nói: "Vân Sở tôi là người không có tình nghĩa như vậy sao? Ngoan ngoãn ở lại đây, đừng động đậy.” Vân Sở cô không có gì khác, chỉ có nghĩa khí là không thiếu. Nếu cô đã quen Lam Băng Tuyền, hôm nay Lam Băng Tuyền lại gặp phải phiền phức, dĩ nhiên cô sẽ không mặc kệ. 

"Cô không hỏi vì sao tôi lại bị đuổi giết sao?” Lam Băng Tuyền cau mày, đôi mắt sắc bén sâu hun hút chăm chú nhìn Vân Sở. 

Vân Sở với anh nhìn nhau, rồi sau đó khẽ nhếch môi, nghiêm túc nói, "Anh là thầy giáo của tôi, lý do đó còn chưa đủ sao?” Thật ra thì, vốn là cứu người cũng không cần quá nhiều lý do. Nếu đổi lại là những người khác, Vân Sở cũng sẽ cứu giúp, điều kiện tiên quyết là cô biết, hơn nữa là người đáng tin cậy. 

Ngược lại nếu là loại người như Triệu Nhược Nghiên hay Âu Dương Tự, không cần bàn những thứ khác, cô không mượn gió bẻ măng thêm đã là không tệ rồi, còn cứu người, không đời nào. 

Nói xong, Vân Sở lại cười cười một cách xảo trá, nói: "Nhớ lấy, tôi không nợ ơn anh nữa."

Nói xong, Vân Sở đóng cửa tủ treo quần áo lại, kéo hết rèm cửa sổ, chốt cửa sổ vào, rồi mới đẩy cửa ra vào, rón rén muốn vòng qua Thượng Quan Triệt đang bận rộn ở phòng bếp để đi ra ngoài mua thuốc băng bó vết thương cho Lam Băng Tuyền. 

Lúc tới đây vào lần trước, Thượng Quan Triệt bị vài vết thương nhỏ, Vân Sở cũng biết nơi này không có chuẩn bị hòm thuốc, cho nên cô cũng chẳng muốn tìm, bèn trực tiếp chuẩn bị ra ngoài. 

Có điều, cô vừa mở cửa phòng thì Thượng Quan Triệt đã nghe thấy tiếng. Thấy cô đi ra từ trong phòng, anh cau mày hỏi, "Sao còn chưa ngủ?"

Vân Sở lập tức làm động tác duỗi lưng, ngáp một cái, rồi mơ màng nói: "Tỉnh dậy rồi, ra xem có cái gì có thể giúp đỡ không.” 

Nói xong, thấy trong phòng chỉ có một mình Thượng Quan Triệt, bèn hỏi, “Tiểu Ngân với tổng giám đốc Niên đâu?”  

Nghe vậy, khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, nói: "A Hạo cắt vào ngón tay nên hai người đi xuống lầu băng bó, đã đi hơn nửa giờ rồi, hóa ra là bọn họ đi bồi dưỡng tình cảm, cứ vậy mà bỏ một mình anh bận rộn ở phòng bếp.” 

Nghe thấy giọng nói đầy uất ức của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cười, đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng cọ cọ, ôm eo anh, lại ngửa đầu hôn một cái lên mặt anh, “Tình yêu, anh cực khổ rồi.”  

Lúc này, Thượng Quan Triệt mới hài lòng cúi đầu hôn một cái lên môi Vân Sở, cười nói, "Đi ra ngoài đợi đi, trong phòng bếp bẩn lắm."

Vân Sở cười hì hì chạy ra khỏi phòng bếp, trở về trong phòng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Mộc Ngân, bảo Mộc Ngân tới phòng y tế lấy thuốc đưa tới phòng cô, cũng đặc biệt nhắc nhở Mộc Ngân đừng nói cho Thượng Quan Triệt, cũng đừng cho Niên Cẩm Hạo biết. 

Mặc dù Mộc Ngân không biết tại sao Vân Sở lại thần bí như vậy, nhưng nghe thấy vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Vân Sở, cô gật đầu một cái rồi nhìn Niên Cẩm Hạo bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Tổng giám đốc Niên, tôi vào toilet một chút.” 

Niên Cẩm Hạo gật đầu, nhìn Mộc Ngân rời đi, mới cau mày, vuốt đôi môi đỏ của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Nhớ tới dáng vẻ khẩn trương đến không biết làm sao của Mộc Ngân anh bị thương lúc nãy, trong lòng Niên Cẩm Hạo lại cảm thấy ngọt ngào. Xem ra, Mộc Ngân cũng không phải là không có cảm giác gì với anh, chỉ là vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận anh mà thôi. 

Không sao, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian, anh cũng không sốt ruột. Vốn là chuyện tình cảm không thể vội vàng được, không thể bởi vì nóng lòng mà hù dọa cô.

Tầm mười phút sau, Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo cùng nhanh về lại phòng của Vân Sở, Niên Cẩm Hạo vừa trở lại thì bị Thượng Quan Triệt kéo vào phòng bếp giúp một tay, còn Mộc Ngân thì bước nhanh tới phòng Vân Sở, gõ một cái lên cửa phòng.

Vân Sở mở cửa, thấy Mộc Ngân thì cuống quýt lôi cô vào, lo lắng ngó ra ngoài nhìn một chút, thấy Thượng Quan Triệt với Niên Cẩm Hạo không chú ý phía bên này mới yên tâm đóng cửa lại, hỏi: “Đồ đâu?” 

Mộc Ngân đưa cho Vân Sở đồ cô cần, tò mò hỏi, “Sở Sở, cô bị thương à? Cần mấy thứ này làm gì?"

Vân Sở thở dài, chỉ chỉ vào ghế sa lon cách đó không xa, đáp: "Ừ... "

Lúc này mới thấy cơ thể yếu đuối của Lam Băng Tuyền ngồi dựa vào ghế sa lon trong phòng Vân Sở, Mộc Ngân trợn to hai mắt, thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng. 

Đùa à, sao Lam Băng Tuyền lại ở trong phòng Vân Sở, Vân Sở và Lam Băng Tuyền, bọn họ, bọn họ......

Thấy vẻ mặt kia của Mộc Ngân, Vân Sở cũng đoán được cô nhóc này lại hiểu lầm rồi, bèn gõ vào đầu cô một cái, bảo: “Anh ta bị thương, lại nghĩ bậy bạ cái gì vậy?” 

Lúc này Mộc Ngân mới ngậm miệng lại, cười gượng với hai người, nhìn Lam Băng Tuyền khép hờ hai mắt, sắc mặt thì tái nhợt, có chút sốt sắng hỏi: “Vết thương rất nghiêm trọng sao? Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại không đến bệnh viện?” 

"Tôi cũng không biết, cô đừng hỏi, ra ngoài cửa coi chừng đi, đừng để cho Thượng Quan Triệt vào." Nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Chuyện ngày hôm nay, cũng đừng nhắc tới với Thượng Quan Triệt.” 

Theo tính tình của Thượng Quan Triệt, nếu biết trong phòng cô có giấu đàn ông, cho dù cô không có quan hệ gì với người đàn ông đó thì nhất định Thượng Quan Triệt cũng sẽ ghen. Anh mà đã ghen, đoán chừng tối nay Vân Sở cũng không cần ngủ nữa. 

Than ôi, đột nhiên Vân Sở lại thấy hơi hối hận vì đã sớm để cho Thượng Quan Triệt được như ý, nếu là trước kia, khi anh tức giận nhiều nhất cũng chỉ hung hăng với cô một chút, cùng lắm thì hôn cô đến choáng váng đầu óc, nhưng bây giờ thì… 

Mặt Vân Sở đỏ lên, thấy Mộc Ngân gật đầu rồi đi ra ngoài, cô nhanh chóng đi đến cạnh Lam Băng Tuyền, nhỏ giọng nói, "Thầy Lam, để tôi đỡ anh."

Lam Băng Tuyền yếu ớt mở mắt, mượn sức của Vân Sở để ngồi dậy, dựa vào trên ghế sa lon.

Vân Sở cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp cởi luôn áo Lam Băng Tuyền, làm lộ ra bộ ngực vững chãi của anh. Trên ngực trái của anh có một vết thương cắt sâu lộ cả xương, dưới ánh đèn sáng trưng, nhìn rất chói mắt.

Vân Sở cắn môi, nhìn vết dao dài tới năm phân trên lồng ngực anh, đến thịt bên trong cũng bị lật ra rồi, có thể nói là hết sức đáng sợ. 

Hơn nữa, bởi vì vết thương ở bên ngực trái, vị trí gần trái tim, nếu một dao kia lệch đi một chút, chỉ sợ rằng sẽ trực tiếp đoạt luôn mạng của Lam Băng Tuyền. Cũng không biết anh ta đắc tội gì, tại sao những người đó lại muốn đuổi giết anh ta như vậy? 

Vân Sở mở túi thuốc mà Mộc Ngân vừa mang tới, dùng một chiếc khăn lông mới lau sạch sẽ ngực anh ta rồi mới phun thuốc khử trùng lên.

"Có lẽ sẽ hơi đau, anh cố nhịn một chút." Vân Sở nói xong, cầm lấy một cái khăn lông đưa tới trước mặt anh, hỏi, "Có muốn cắn không?"

Khóe miệng Lam Băng Tuyền lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tuy giờ này anh đã rất suy yếu, nhưng nụ cười vẫn hết sức tươi tắn, anh chưa bao giờ cười, so với Vân Hàn, dáng vẻ anh ta khi cười còn làm người khác thấy kinh ngạc hơn. 

"Không có việc gì, xử lý nhanh lên một chút." Nụ cười anh chợt xuất hiện rồi mất đi, ngay sau đó lại nhắm mắt lại, yên lặng chờ động tác Vân Sở xử lý vết thương cho mình. 

Vân Sở ngơ ngác nhìn Lam Băng Tuyền đã khôi phục lại bộ mặt lạnh lẽo, hô hấp hơi chậm lại, chỉ cảm thấy khi người đàn ông này cười lên lại đẹp trai như vậy. Thật sự cô không hiểu, khi người này cười lên nhìn đẹp mắt hơn dáng vẻ lạnh lẽo hàng ngày bao nhiêu, tại sao bình thường không chịu cười nhiều hơn một chút chứ? 

Chẳng lẽ là sợ cười lên sẽ mê hoặc hết trái tim các thiếu nữ sao? Khụ khụ...... Sau này cô có nên không cho Thượng Quan Triệt cười trước mặt người khác không nhỉ? Thượng Quan Triệt cười lên yêu nghiệt như vậy, ngộ nhỡ lại kéo tới thêm một Triệu Nhược Nghiên nữa, làm sao mà cô chống đỡ nổi.

Bởi vì vừa ngẩn người, động tác rửa vết thương của Vân Sở khó tránh khỏi có chút mạnh tay, làm đụng đến vết thương, hại Lam Băng Tuyền đau đến cắn răng chịu đựng, không nhịn được nhỏ giọng mắng, "Cô đang muốn cứu người hay giết người đấy?"

Vân Sở vội rụt tay lại, xấu hổ cười cười, ngay sau đó lại tập trung tinh thần cầm máu cho anh, bôi thuốc lên, rồi mới cẩn thận băng bó lại. 

Xử lý xong đâu đấy, Vân Sở gói băng gạc và khăn lông nhuốm máu vào trong túi rồi mới ném vào thùng rác. Trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ, lát nữa phải làm thế nào để thần không biết quỷ không hay mà đưa Lam Băng Tuyền ra ngoài.

Vết thương được xử lý xong, ý thức của Lam Băng Tuyền cũng bắt đầu có chút rã rời, anh vừa mới đánh nhau một trận trên lầu chót, kết quả một mình yếu thế không địch được mạnh mà bị thương nặng, nên phải chạy trốn. 

Không ngờ lại trùng hợp thế, nhảy xuống từ lầu chót, lại đúng vào ban công phòng của Vân Sở.

Mệt mỏi mở mắt ra, nhìn Vân Sở xử lý xong vết thương cho anh thì đang ngồi suy tư, đột nhiên không hiểu sao trong lòng Lam Băng Tuyền lại có một loại cảm giác khác thường.

Lúc này, Vân Sở cắn môi, nói: "Anh có mang theo điện thoại di động không?” 

Lam Băng Tuyền lấy điện thoại trong người, không hỏi gì mà trực tiếp đưa luôn cho cô.

Vân Sở cầm điện thoại của anh, bấm lên dãy số của Lam Băng Khê. Thời gian mấy phút ngắn ngủi, cô đã nghĩ ra được phương pháp tốt nhất để xử lý Lam Băng Tuyền, đó chính là gọi Lam Băng Khê tới.

Điện thoại Lam Băng Khê hiện lên tín hiệu kết nối rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Lam Băng Khê: “Tuyền, em đang ở đâu? Có bị thương không?"

Vân Sở nhàn nhạt trả lời, "Là tôi, anh ta bị thương rồi, bây giờ anh đến lầu bảy của khách sạn đón anh ta đi.” 

"Cái gì?" Lam Băng Khê nghe vậy, kích động hỏi, "Vết thương có nặng không? Tôi tới đó ngay lập tức."

"Nhớ này, lát nữa đến nơi, đừng nói là tới tìm… Tút tút tút” Vân Sở  bĩu môi, còn chưa nói hết, bên kia điện thoại đã cúp máy rồi, chỉ còn lại tiếng tút tút của đường dây bị ngắt kết nối. 

Làm ơn đi, người này có thể đừng gấp gáp như vậy được không? Cô còn chưa nói hết mà…

Bi kịch rồi, lát nữa Lam Băng Khê tới, chẳng phải Thượng Quan Triệt sẽ biết chuyện Lam Băng Tuyền ở chỗ cô sao?

Vân Sở nhức đầu vuốt vuốt trán, thở dài, lại nhìn qua Lam Băng Tuyền đã nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ xem một lát nữa làm sao giải thích với Thượng Quan Triệt cho phải. 

Nếu giải thích không xong, đoán chừng cô sẽ chết rất thê thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK