Quả nhiên, nghe được lời Vân Sở nói, nhìn thức ăn được cô gắp vào trong chén cho mình, sắc mặt Vân Cảnh lập tức hòa hoãn rất nhiều, cũng không thèm để tâm chuyện của Thượng Quan Triệt, chỉ là gật đầu, mỉm cười: "Ừ, chỉ có Sở Sở là thương anh hai."
Vân Sở tiếp tục ăn cơm, Thượng Quan Triệt cũng không nói gì, chỉ là không ngừng gắp thức ăn cho Vân Sở.
Bầu không khí có chút quái dị, khiến người khác không thở nổi.
Rất nhanh, Mộc Ngân cùng Vân Hàn không chịu nổi áp lực, liền buông đũa xuống.
Vân Sở cũng ăn không vô, ăn một chút rồi cũng buông đũa xuống, kêu thím Chung rót cho Thượng Quan Triệt cùng Vân Cảnh mỗi người một cốc nước, bản thân thì ngồi ở một bên nhàn nhã chờ hai người ăn xong.
Ăn cơm xong, Thượng Quan Triệt ngồi bên trái của Vân Sở, đưa tay ôm eo của cô, ở bên tai cô nói: "Nhóc con, cơm cũng ăn rồi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Vân Sở trừng mắt, hỏi: "Được, đi đâu?"
Thượng Quan Triệt xoa xoa đầu của cô, cười nói: "Đi thì biết. Có muốn đi về phòng lấy đồ gì không?"
Vân Sở lắc đầu một cái, tiện tay cầm lên ba lô nhỏ ở bên cạnh, đứng dậy nhìn Vân Cảnh nói: "Anh hai, em cùng anh ấy đi ra ngoài một lát."
Tuy rằng Vân Cảnh rất bất mãn với Thượng Quan Triệt, nhưng nhìn Vân Sở cười vui vẻ như vậy, cũng không muốn cự tuyệt, liền gật đầu một cái: "Về sớm một chút."
"Dạ, anh hai hẹn gặp lại."
Nói xong, liền bị Thượng Quan Triệt kéo đi, hai người cùng đi ra khỏi biệt thự Vân gia. Vân Hàn cùng Mộc Ngân biết hai người bọn họ đi ra ngoài không thích bị người khác đi theo, rất tự giác không đi cùng.
Chỉ là, ở trong phòng nhàm chán, Mộc Ngân liền hỏi Vân Hàn: "Tiểu Hàn tử, chiều nay anh định đi đâu?"
Vân Hàn lạnh lùng nhìn cô một cái, không có bất kỳ cảm xúc nào trả lời: "Huấn luyện."
Khóe miệng Mộc Ngân giật giật, nghĩ thầm, tên này chính là một tên cuồng huấn luyện, cả ngày cũng chỉ biết huấn luyện với huấn luyện. Thôi, nếu không ai đi cùng cô, cô liền tự mình ra ngoài đi dạo vậy.
Lại nói, tối nay hình như là đêm Giáng sinh, quảng trường bên kia hình như có hoạt động gì đó, mấy năm trước đều đi theo sau lưng Vân Sở cùng Đường Dịch Phong ra ngoài, năm nay cô một mình cũng không muốn buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo.
Ngồi ở trên xe của Thượng Quan Triệt, Vân Sở hết nhìn đông lại nhìn tây, không biết đột nhiên Thượng Quan Triệt chạy trở về tìm cô, là có chuyện gì. Chỉ là, nhớ tới chuyện lần trước Thượng Quan Triệt mang cô đi sân chơi, cô vẫn rất mong đợi với nơi mình sắp đến.
Sống hai đời, số lần cô đi chơi rất ít, không chỉ bởi vì không có thời gian, cũng vì không ai mang cô cùng đi ra ngoài. Thượng Quan Triệt là người đầu tiên.
Mùa đông, ánh mặt trời buổi chiều chiếu rực rỡ, chiếu vào trên mặt, ấm áp, hết sức thoải mái.
Vân Sở rất hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này, đột nhiên cảm thấy bình yên như vậy thật rất khó có được. Cô cùng Thượng Quan Triệt đều rất háo hức, giống như chuyện đi chơi như thế này là lần đầu tiên.
Xe chạy ở trên đường lớn, khoảng hai giờ sau, mới dừng lại ở một tòa biệt thự vô cùng lớn ở vùng ngoại ô.
Vân Sở ngẩng đầu, nhìn biệt thự kia, liền thấy bên trên còn có một tấm biển thật to, lại là ——khu du lịch Ôn Tuyền. . . . . .
Hai mắt Vân Sở tỏa sáng, mừng rỡ nhảy xuống xe, lần nữa chăm chú nhìn tấm biển kia, xác định mình không có nhìn lầm, mới kích động lôi kéo Thượng Quan Triệt hỏi: "Chú, chúng ta tới đây ngâm suối nước nóng sao?"
Thượng Quan Triệt nhếch miệng cười một tiếng, lập tức làm cho người khác cảm thấy vô cùng tao nhã, màu vàng của ánh mặt trời, rơi vào trên người của anh, nhìn anh đứng đó giống như là thần linh, cao quý không thể xâm phạm.
Trong lúc nhất thời Vân Sở nhìn đến ngây người, tiếp theo Thượng Quan Triệt nói cái gì cô cũng đều không nghe thấy, chỉ là cảm giác được Thượng Quan Triệt lôi kéo tay của mình, mang theo cô đi vào bên trong.
Sau khi Vân Sở lấy lại tinh thần, cúi đầu, đỏ mặt, không ngừng ở trong lòng tự trách mình háo sắc. Mỗi lần thấy tên yêu nghiệt này cười một tiếng, cô liền không cưỡng được bị mê hoặc, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao đây?
Vào khu du lịch, Thượng Quan Triệt lôi kéo Vân Sở đi đến phòng của mình.
Gian phòng kia bố trí rất ấm áp, giường màu tím đậm, màn lụa màu trắng, tường màu trắng gạo, mỗi một chỗ bố trí tất cả đều cho người ta cảm giác thoải mái, so với khách sạn năm sao còn cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần.
Vân Sở không biết tại sao Thượng Quan Triệt muốn mang cô tới nơi này, chỉ là trong lòng cô hiểu Thượng Quan Triệt sẽ không tổn thương cô, cho nên trong lòng cũng không lo lắng.
Thượng Quan triệt nhìn gian phòng này, hỏi: "Thích không?"
Vân Sở gật đầu trả lời: "Ừ, rất đẹp. Anh dẫn em tới nhìn cái này à?"
Thượng Quan Triệt xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cười nói: "Đúng vậy, làm thế nào để anh nhẫn nhịn khiến mình không ăn hết em."
Vân Sở xấu hổ đẩy anh ra, liếc anh một cái: "Không nghiêm chỉnh."
Thượng Quan Triệt chỉ cười cười, sau đó đưa tay lôi kéo cô ra khỏi phòng. Xuống lầu, dẫn cô đi lên núi.
Không biết có phải bởi vì tối nay là đêm Giáng sinh, khu du lịch Ôn Tuyền khách rất nhiều. Chỉ là, đại đa số đều ở Ôn Tuyền ngâm suối nước nóng, hoặc là ở một bên ngắm phong cảnh, ngược lại không có ai đi lên núi giống như Thượng Quan Triệt và Vân Sở.
Vân Sở không hiểu Thượng Quan Triệt đang giở trò quỷ gì, cũng không hỏi. Được anh nắm tay, thật ấm áp, rất an tâm, giờ khắc này, Vân Sở cảm thấy chỉ cần đi cùng với anh, mặc kệ là làm gì, đều rất hạnh phúc.
Hai người đi hơn một tiếng, rốt cuộc leo đến đỉnh núi. Gió lạnh thổi qua, Vân Sở giang hai tay, hít không khí trong lành vùng ngoại ô cười nói: "Chú, anh không phải anh muốn dẫn em tới nơi vắng vẻ này để làm thịt em đấy chứ."
Thượng Quan Triệt bật cười, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của cô, đưa tay nhéo, vuốt vuốt, sau đó lôi kéo cô nói: "Trời đông giá rét, ở nơi dã ngoại này cũng không có hứng thú. Chỉ là, nếu em thích, anh ngược lại cũng không ngại."
"Anh nghĩ hay lắm!”
Ở trên đỉnh núi đi cùng Thượng Quan Triệt một lát, mới đi đến nơi cuối cùng của ngọn núi nhỏ này.
Ngọn núi này không cao, cũng không phải là rất lớn, nhưng mà, khi Vân Sở đứng trên đỉnh núi nhỏ nhìn mây mù lượn quanh dưới vách núi mây, lại kêu to ra tiếng.
"Oa. . . . . ."
Cô kích động đi về phía trước muốn nhìn rõ hơn, Thượng Quan Triệt liền kéo cô lại, khẩn trương kêu lên: "Cẩn thận một chút, đây không phải là cảnh giả."
Vân Sở liền lui lại bên cạnh Thượng Quan Triệt, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện, núi này vốn là ở trên bãi đất, sau lưng là một hang động, địa thế rất thấp, vì vậy, nơi này liền tạo thành sườn đồi.
Nhìn dưới vách núi mây bay nhàn nhạt, Vân Sở nhỏ giọng cảm thán: "Thật đẹp."
Đứng trên vách núi nhìn xuống mây mù lượn quanh, nhìn về phía trước lại là những dãy núi chập chùng nối tiếp nhau, cao thấp, trùng trùng điệp điệp đến tận chân trời, không thấy điểm tận cùng. Tuy rằng nơi này không cao lắm, nhưng đứng ở chỗ này nhìn xuống, lại có cảm giác như đang đứng trên một ngọn núi cao. Trong lòng có một loại cảm giác không thể diễn tả được.
Bên phải hai người là thành thị, bọn họ ở thành phố L. Tòa nhà cao tầng Lâm Lập thuộc thành phố L, trước mặt là núi non liên tiếp cùng thôn trang nhỏ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, rõ ràng là thua kém, khiến cho nội tâm người ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mà bên trái.
Vân Sở nhìn về phía bên trái, trước mắt càng thêm sáng ngời không cách nào nói rõ được.
"Tại sao nơi này có thể có vườn hoa hồng?" Vân Sở đi về bên trái mấy bước, mới phát hiện bên trái núi dốc thoải, lại có một vườn hoa hồng to lớn.
Vườn Hoa hồng này khác với những nơi khác, nó được xây trên sườn núi, giống như ruộng bậc thang, trồng đầy hoa hồng màu sắc khác nhau. Nhìn từ xa, giống như đang xem một dải cầu vồng hùng vĩ.
"Thích không?" Thượng Quan Triệt ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, giọng nói nhu hòa, còn mang theo vẻ mong đợi.
"Thích! Chú, nơi này là của anh?" Vân sở nghiêng đầu, cánh môi nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt trắng nõn của Thượng Quan Triệt, liền ngẩn ra.
Nụ cười trên khóe môi Thượng Quan Triệt càng thêm xinh đẹp, khẽ cắn lấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, thâm tình nói: "Không, đây là quà tặng anh muốn tặng cho em."
Vân Sở trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Thượng Quan Triệt. Anh vừa nói gì?
Tặng cho cô? Nơi này. . . . . .
"Ha ha, không sai, nơi này, bao gồm khu du lịch kia, sau này tất cả đều là của em. Thích không?" Giọng nói Thượng Quan Triệt rất nhẹ, có chút khàn khàn, rất là êm tai.
"Anh nghĩ là em sẽ thích, cho nên muốn tặng cho em." Thượng Quan Triệt nói xong, khẽ nhíu mày rồi nói: "Coi như đây là tín vật đính ước của chúng ta."
Nhịp tim Vân Sở đập rất nhanh, hô hấp dồn dập nhìn Thượng Quan Triệt, đầu ngửa ra sau, né tránh nụ hôn của anh, đỏ mặt hỏi: "Vì sao lại muốn tặng cho em?"
Vân Sở cau mày, bất mãn nói: “Người khác đều là tặng nhẫn kim cương làm tín vật đính ước, vì sao anh lại tặng em cái này, cái này em lại không thể mang đi được, chẳng phải là không thể nhìn thấy sao?"
Thượng Quan Triệt cười cười: "Cô nhóc chỉ cần mỗi ngày luôn nhìn anh là được, về phần tín vật, chỉ cần em thích là tốt rồi, không thích, anh liền cho em tặng đi. Nếu em thích nhẫn kim cương. . . . . ."
Thượng Quan Triệt còn chưa nói hết, Vân Sở liền đưa tay đặt lên môi đỏ mọng của anh, ngăn cản anh nói tiếp.
"Thích, Thượng Quan Triệt, em thích." Vân Sở chăm chú nhìn anh, trong lòng cảm động, làm cô muốn khóc lên. Cô cũng không phải là chưa từng thấy qua nhẫn kim cương, mặc dù những thứ đó làm cho tất cả phụ nữ si mê, nhưng so với những thứ Thượng Quan Triệt làm cho mình cô càng vui mừng cùng cảm động hơn.
So với ngồi tỉ mỉ chuẩn bị khu du lịch, những chiếc nhẫn kim cương kia hoàn toàn không tính là gì.
Vân Sở chưa bao giờ biết, thì ra một người có thể hạnh phúc đến mức này. Giờ khắc này, cô cảm thấy, mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
"Thích gì?" lo lắng trong mắt Thượng Quan Triệt tản đi, ngược lại có chút đùa giỡn, trong mắt cũng tràn đầy hạnh phúc.
Chỉ cần cô vui vẻ, so với thứ gì cũng quan trọng hơn.
Vân Sở le lưỡi cười nói: "Đương nhiên là thích quà tặng rồi."
"Cũng không thích người tặng quà cho em sao?" Thượng Quan Triệt vẻ mặt mong đợi nhìn cô.
Nhịp tim Vân Sở đập lỡ một nhịp, nhìn mặt Thượng Quan Triệt gần trong gang tấc, cô chợt phát hiện, cô hình như chưa từng nói cô thích anh. . . . . .
Thấy Vân Sở do dự, mong đợi trong mắt Thượng Quan Triệt tản đi, sau đó bị ưu thương nhàn nhạt thay thế. Thật ra thì anh không muốn ép buộc cô, anh hiểu được, trong lòng cô cũng có mình. Nhưng có lúc con người cũng là sinh vật rất kì lạ, rất cố chấp, rất muốn biết rõ đáp án thực sự.
Dù chỉ là lời nói vô cùng đơn giản.
"Đi thôi, anh dẫn em đi xem hoa trong vườn một chút, nơi này gần như tụ tập tất cả các giống hoa hồng trên thế giới, chỉ có thể nghĩ đến cũng chưa từng được thấy qua."
Vì che giấu mất mác trong mắt mình, Thượng Quan Triệt lôi kéo Vân Sở, cười cười dẫn cô đi xuống núi, Vân Sở thật ra không phải là không nhìn thấy mất mác trên mặt của Thượng Quan Triệt, ban đầu cô chỉ muốn thử dò xét anh, nếu cô không trả lời, anh sẽ có phản ứng gì, hôm nay cô thật sự vừa ý khi nhìn thấy bộ dạng đau lòng như vậy của Thượng Quan Triệt, nhưng cũng có chút hối hận.
Nhưng, đề tài kia đã kết thúc, cô đột nhiên nói ra những lời đó, có thể rất kỳ lạ hay không?
Trong lòng Vân sở lo lắng, cúi đầu, nhưng lại không nhìn đường dưới chân, sơ ý một chút, chân đã vấp vào một cục đá nhỏ, thân thể nhất thời mất thăng bằng.
"A ——" Vân Sở kêu lên một tiếng, vừa mới ổn định thân thể của mình, cũng đã rơi vào cái ôm ấm áp của Thượng Quan Triệt.
"Tại sao lại không cẩn thận như vậy?" Thượng Quan Triệt ôm chặt cô, khẩn trương nhìn cô, khẩn trương và lo lắng trên mặt còn chưa kịp tản ra.
Vân Sở đưa tay ôm lấy eo của anh, đối với lo lắng trong mắt của Thượng Quan Triệt, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch, giọng nói êm ái nhưng đầy sức lực của cô vang lên:
"Thượng Quan triệt, em thích anh."
Thượng Quan Triệt ngơ ngác đứng bất động, hai mắt trừng lớn, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, không thể tin được hỏi: "Em vừa nói cái gì?"
Vân Sở lần đầu tiên thấy biểu hiện ngây ngô như vậy của Thượng Quan Triệt, nhếch miệng lên, nở nụ cười xinh đẹp ghé vào lỗ tai anh, lớn tiếng nói lại: "Em nói, em thích anh, Triệt!"