Không biết Triệu Nhược Nghiên đi Lưu Tinh bang, rốt cuộc có chủ ý gì.
Chỉ là mặc kệ cô ta có ý định gì, lần này, cô cũng sẽ phản kích lại.
Vân Sở ở trên mạng xem một chút tư liệu về Lưu Tinh bang. Sau đó liền bắt đầu lấy thứ khác.
Không bao lâu, Vân Sở liền tìm được trang web mình cần, khóe miệng khẽ nhếch bắt đầu theo trình tự. Chỉ là, đột nhiên phát hiện ra cái gì, cầm điện thoại di động lên gọi cho Thượng Quan Triệt.
"Cô nhóc, thế nào?" Thượng Quan Triệt mới vừa trở lại biệt thự, đang xem một chút tài liệu của mấy ngày này. Thấy Vân Sở gọi điện thoại tới, chân mày đang nhíu chặt cũng liền buông ra, cười hỏi.
Vân Sở vừa gọi điện thoại, vừa tiếp tục gõ bàn phím: "Chú, trong bộ đội của anh có tài liệu gì quan trọng không thể lấy ra không?"
Thượng Quan Triệt ngẩn người, không hiểu hỏi: "Không có, sao vậy? Tư liệu anh cần cũng cầm về rồi."
"Ừ, ok, đúng rồi, anh đem máy tính nhà của thủ trưởng xuống cho em." Giọng nói Vân Sở nhàn nhạt, Thượng Quan Triệt nghe không ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại hiểu cô đang làm gì.
Mặc dù không hiểu rõ ràng Vân Sở sẽ làm sao, nhưng anh cũng không hỏi, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Em ở đâu?"
Vân Sở sững sờ, chợt như hiểu ra cái gì, le lưỡi một cái, ngừng công việc trong tay: "Tại nhà em, em biết rõ á..., anh trước gửi mail qua cho em, em hiện tại đi ra ngoài một lát."
Thượng Quan Triệt cười khẽ nói: "Đi đâu? Anh đi cùng em."
Vân Sở cười gian, lắc đầu một cái nói: "Không cần, em đi lên trên lầu, mượn máy tính của an hem dùng một chút, bai bai đi nghỉ ngơi đi, nhớ đem đồ gửi qua cho em, thân ái ngủ ngon."
Tắt điện thoại, mặt Vân Sở mang theo nụ cười đi lên trên lầu, thấy Vân Cảnh không có ở trong thư phòng, liền gõ một cái lên cửa phòng của hắn.
"Anh, có trong phòng không?"
Vân Cảnh mới vừa tắm xong, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm thật mỏng, nghe được giọng nói của Vân Sở, cuống cuồng vứt khăn lông đang lau tóc qua một bên, chạy tới mở cửa.
"Sở Sở? Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?" Vân Cảnh khẩn trương nhìn Vân Sở, trong mắt có chút mừng rỡ.
Cô đi ra ngoài một ngày, tối hôm qua lại cả một buổi tối không có trở lại, trong lòng hắn rất là lo lắng, gọi cho cô hai lần, cô đều nói không có việc gì, bảo hắn đừng lo lắng, hắn lại không muốn nói quá nhiều, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.
Tối nay lúc cô trở lại, hắn không phải là không biết, chỉ là không dám đi tìm cô, sợ thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô. Không ngờ hắn không có đi tìm cô, cô lại chủ động tới tìm mình.
Vân Cảnh mừng rỡ nhìn Vân Sở, trên khuôn mặt trắng nõn đẹp trai không cách nào che giấu được nụ cười.
Vân Sở mở to hai mắt, nhìn Vân Cảnh trước mắt, hô hấp cứng lại, nhất thời cảm thấy nhịp tim có chút không theo quy luật.
Chỉ thấy Vân Cảnh mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, áo khoác thật dài, chỉ dài đến đầu gối hắn, bên hông tùy ý buộc lại, khiến áo choàng to lớn trở nên rộng lùng thùng, tùy ý và mê người. Nhất là, bộ ngực hắn hơi khẽ mở rộng, da thịt trắng nõn phơi ở trong không khí, bởi vì nguyên nhân mới vừa tắm xong, trên người hắn mang theo một mùi thơm ngát nồng nặc, khiến Vân Sở trong lúc nhất thời, lại có một loại kích động muốn chảy nước miếng.(TK:A Triệt ơi chị Sở Sở đang lén anh nhìn trai ẹp đến chảy nước miếng kìa *Sở Sở:cưng đang nói giề hả*TK: ha ha em không nói gì hết á hehe)
Cô nuốt nước miếng một cái, cúi đầu không nhìn Vân Cảnh, cười nói: "Anh, là như vầy, máy vi tính của em xảy ra chút vấn đề, em muốn anh cho em mượn máy dùng một chút, có được không?"
Vân Sở dùng cặp mắt long lanh như nước, khao khát nhìn Vân Cảnh, khát vọng trong mắt, không cho người khác cự tuyệt.
Vân Cảnh ngẩn người, đang muốn đồng ý, lại nghĩ tới chuyện lần trước Vân Sở phá hủy tư liệu trong máy vi tính của hắn, liền có chút do dự.
Vân Sở biết hắn đang nghĩ cái gì, lôi kéo tay của hắn, làm nũng: "Có được hay không vậy, anh, em nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như lần trước nữa."
Vân Cảnh sao có thể chống đỡ Vân Sở làm nũng như vậy, lập tức liền thỏa hiệp. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu của cô, bất đắc dĩ cười: "Được, anh đi mở cửa cho em."
Vân Cảnh nói xong, nhẹ nhàng lôi kéo tay của Vân Sở liền đi ra cửa.
Trong lòng Vân Sở đang vui vẻ, cũng không có cự tuyệt, mặc cho hắn dắt mình đi vào thư phòng.
Vân Cảnh giúp cô mở máy, cười nói: "Đừng đùa quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được, anh trở về phòng trước đi, bên ngoài rất lạnh. Em dùng một lát rồi sẽ đi tìm anh." Vân Sở đẩy Vân Cảnh ra khỏi thư phòng, liền mở ra hộp thư, tra xét tài liệu Thượng Quan Triệt gửi tới cho cô.
Thượng Quan Triệt không hổ là Thượng Quan Triệt, cô chỉ là nói một câu, anh liền hiểu phải làm gì. Trong email, không chỉ có ip máy vi tính trong phòng làm việc của Triệu thủ trưởng, vài phần còn lại là hộp thư của Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên.
Vân Sở vỗ tay phát ra tiếng, hai mắt liền bắt đầu sáng lên tiếp tục dày vò máy vi tính.
Làm xong những chuyện cô cần làm, vẫn không quên xử lý tốt máy vi tính của Vân Cảnh, chắc chắn sẽ không bị tìm ra bất cứ dấu vết gì, đồng thời cũng sửa đổi rất nhiều trình tự bảo vệ trong máy vi tính của Vân Cảnh....
Làm xong những thứ này, trời cũng đã gần sáng, cô lấy hai giờ mới chuẩn bị xong. Xem ra, quá lâu không có chơi những thứ này, đều xuống dốc hết rồi.
Vân Sở lắc lắc đầu, có chút mệt mỏi tắt máy vi tính, khóa kỹ cửa thư phòng, trở lại phòng của chính mình, nằm xuống ngủ.
Ngày thứ hai Vân Sở rời giường, tinh thần sảng khoái rửa mặt xong, liền mở máy vi tính ra, bắt đầu tra xét thành quả làm xong. Thấy cô làm cái gì cũng đã thuận lợi truyền ra ngoài, mới đi ra khỏi phòng, đi tới đại sảnh ăn điểm tâm.
Lúc này, Vân Cảnh mang theo một đôi mắt gấu mèo 0.0 xuống lầu, thấy dáng vẻ tinh thần sảng khoái của Vân Sở, bất đắc dĩ cười cười: "Sở Sở, Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng anh." Vân Sở vừa nói, vừa cầm bánh bao trên bàn bắt đầu gặm.
Vân Cảnh ngồi xuống đối diện cô, cười hỏi: "Tối hôm qua em không quên cái gì chứ?"
"À?" Vân Sở mở trừng hai mắt, không hiểu nhìn Vân Cảnh.
Vân Cảnh buồn cười nhìn cô, nói: "Tối hôm qua giống như có ai nói qua, sau khi làm xong tới tìm anh, kết quả chính là anh ở trong phòng đợi cả đêm, lo lắng cả đêm, người đó thì tốt hơn, làm xong đi trở về ngủ. . . . . ."
Vân sở đang uống đậu nành, nghe được lời nói tràn đầy oán trách của Vân Cảnh, lập tức bị sặc, ho khan không ngừng.
"Khụ khụ khục, khục khụ. . . . . ." Vân Sở để ly đậu nành xuống, ho khan không ngừng, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Vân Cảnh khẩn trương đứng lên, vỗ nhè nhẹ lưng cô: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Khụ khụ. . . . . ." Vân Sở ho một hồi lâu mới tốt hơn, mặt áy náy nhìn Vân Cảnh: "Thật xin lỗi anh, tối hôm qua em quên mất." Khi chứng kiến quầng thâm trên mắt của Vân Sở, Vân Sở càng thêm tự trách. Cô tối hôm qua vừa mở tâm, chỉ nhớ chuyện cùng Thượng Quan Triệt ngủ ngon, làm sao nhớ đến Vân Cảnh là nhân vật nào? Dùng máy vi tính của hắn làm xong chuyện xấu liền ngủ mất rồi. . . . . .
Vân Cảnh lắc đầu một cái, nhẹ nhàng gõ lên cái trán của cô: "Cái cô nhóc này, anh trêu em thôi, tối hôm qua đi về anh liền ngủ."
Mặc dù cô đi về hắn liền đi ngủ, tuy nhiên anh vẫn luôn không ngủ được, trong lòng một mực nghĩ về chuyện của cô.
Ngày này, Vân Sở đi tới trường học thật sớm tính toán trong lòng một chút, Thượng Quan Triệt lúc nào sẽ gọi điện thoại cho cô.
Kết quả, cô còn chưa lên khóa, điện thoại di động liền vang lên.
Vân Sở lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, quả nhiên là Thượng Quan Triệt, lập tức mặt mày hớn hở cầm điện thoại di động đi tới cửa phòng học: "Chú, chào buổi sáng nè."
Bên kia, Thượng Quan Triệt ngồi ở trong phòng làm việc, nhàn nhã phe phẩy cái ghế, cười trả lời: "Không còn sớm, cũng hơn mười giờ rồi."
Được rồi, khóa học của Vân Sở là hơn mười giờ bắt đầu, cô nếu nói sớm một chút đi tới trường học, cũng chỉ là tới trước khi vào học mười phút mà thôi.
"Hì hì, Anh đang đi làm?" Vân Sở cười hỏi.
"Em cho anh một sự ngạc nhiên lớn như vậy, anh có thể không đến sao?" Thượng Quan Triệt nhíu mày, tiếp tục nói: "Không ngờ cái cô nhóc này cư nhiên có bản lãnh như vậy."
Vân Sở đắc ý hất cằm lên: "Đó là đương nhiên á..., anh cho rằng thân ái của nhà anh là cái bình hoa di động sao. Đắc tội bản tiểu thư, giết không tha."
"Thật là cho em một chút màu sắc liền khai mở phường nhuộm, tốt lắm, bên này hiện tại có chút loạn, tan việc anh đi đón em." Nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Vân Sở nhìn điện thoại, thầm nói: "Dám cúp máy trước bản tiểu thư, hừ, thích ăn đòn."
Quay người lại, chuẩn bị vào phòng học, lại thiếu chút nữa đụng phải Lam Băng Tuyền vừa lúc đi ngang qua. Vân Sở cuống quít lui về phía sau một bước, cười hì hì nhìn Lam Băng Tuyền: "Thầy, tốt. . . . . ."
Lam Băng Tuyền nhàn nhạt liếc cô một cái: "Còn không trở về phòng học?"