Mục lục
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Cảnh vừa thấy Liên Thanh Ngôn đi đến, ngay lập tức rất không nghĩa khí mà chạy mất.

Hôm nay Vân Sở có chút kì lạ, không đúng, chính xác là gần đây Vân Sở đều có chút kì lạ. Rõ ràng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi nhưng mỗi lần cô đến gần anh, anh đều cảm thấy có chút khẩn trương.

Cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô chạm vào rất mềm mại, trên người tản mát ra hương thơm ngát nhàn nhạt, hơn nữa khi cô làm nũng đều khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi cái gì? Đương nhiên là sợ hãi bản thân sẽ có những suy nghĩ không an phận như những người đàn ông bình thường.

Đây không chỉ là em gái của anh mà còn là kẻ địch của anh, nếu như anh đánh mất trái tìm thì kết cục sau này hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.

Vân Cảnh lý trí rời khỏi, để lại Liên Thanh Ngôn ở đó xử lý vết thương cho Vân Sở.

Da thịt Vân Sở mềm mịn, chỉ cần vấp ngã một chút thì đầu gối có thể bị rớt một lớp da, máu không ngừng chảy ra, khiến người xem phải đau lòng.

Liên Thanh Ngôn không có thiện cảm gì với Vân Sở, y thuật của anh lại rất giỏi, nên không hề để ý đến cảm nhận của tiểu cô nương này. Bôi thuốc tiêu viêm lên trên đầu gối, cho dù Vân Sở có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn không nhịn được kêu lên thành tiếng.

"A, a! Đau quá, này, anh nhẹ một chút........." Trong trí nhớ, mỗi lần người đàn ông này trị bệnh hoặc băng bó vết thương cho cô đều giương ra gương mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì, cũng không chút thủ hạ lưu tình nào.

Vân Sở nghĩ nghĩ, không biết là người đàn ông này có thù với cô hay không? Nếu không vì sao lại mạnh tay như vậy? Anh không biết cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ hay sao? Cô gái nhỏ mà anh cũng có thể chà đạp vậy sao?

Vân Sở cắn răng, cố gắng chịu đựng đau đớn truyền đến từ trên đùi. Còn Liên Thanh Ngôn thì cúi đầu, tự nhiên cầm máu cho cô, tiêu viêm, băng bó, động tác thành thạo, vô cùng lưu loát, mặc dù vậy vẫn khiến Vân Sở đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Băng xong chân, anh đặt đùi cô lên đầu gối mình, nhưng bởi vì Vân Sở mặc váy nên khi hắn giúp cô băng bó, váy của cô bị vén lên, động tác này của anh khiến cảnh xuân dưới váy..........

Một màu hồng mê người hiện ra, Liên Thanh Ngôn ngẩn người, rồi sau đó đỏ mặt, cuống quít bỏ đùi cô ra, trừng mắt nhìn Vân Sở: "Đưa tay ra."

Vân Sở cắn răng, không biết vì sao đột nhiên người đàn ông này lại trở nên thô lỗ như vậy, trợn mắt nhìn anh, vì không để tay mình có vết sẹo nên cô vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Liên Thanh Ngôn lật tay cô lên, nhìn mặt trên bị trầy da, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.

Lúc này bởi vì là tay nên Vân Sở kêu càng to hơn: "A. . . . . . Đau quá, này, anh đến cứu người hay là giết người vậy............."

Đáng chết, trước kia khi cô là bộ đội đặc chủng, cũng thường xuyên bị thương, nhưng lúc đó động tác của các tỷ tỷ y tá trong quân đội vô cùng dịu dàng, nào có ai băng bó vết thương như anh đang làm cho người ta vậy.

"Tôi mà không cứu cô thì cô đã sớm chết rồi." Liên Thanh Ngôn nói.

Anh không nói nhiều, nhưng mỗi một câu đều nói đến điểm quan trọng, mỗi một câu đều vô cùng độc ác, chung quy vẫn khiến cho người ta không thể phản bác được.

Nhưng mà, hôm nay Vân Sở cũng không phải là đại tiểu thư ngày xưa nữa. Cô cắn răng mắng: "Có bác sĩ như anh tôi mới chết nhanh hơn."

Liên Thanh Ngôn quay đầu, nhìn Vân Sở đau đến mức nhe răng trợn mắt, cười lạnh: "Một khi đã như vậy, chỗ còn lại tự cô xử lý đi." Anh nói xong, quăng tay cô đang băng một nửa ra, đứng dậy thu dọn đồ đạc rời đi.

Vân Sở biết anh tức giận, nếu không bởi vì anh là bạn tốt của Vân Cảnh thì chắc chắn người này sẽ không trở thành "bác sĩ tư" cho bản thân, hơn nữa, phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố I này cũng rất khó để tìm được một bác sĩ tốt như anh. Nếu đổi lại mà nói thì người đàn ông này rất đặc biệt hơn nữa còn là nét đặc biệt riêng.

Hảo hán không để ý thiệt thòi trước mắt, Vân Sở nhìn vết thương còn đang đổ máu trên tay kia, lập tức nở nụ cười, bổ nhào vào ôm chặt lấy eo Liên Thanh Ngôn, khiến máu trên tay dính vào quần áo trắng noãn trên người hắn, cười nói: "Liên ca ca, em sai rồi, em sai rồi, anh đừng đi, anh không băng bó cho em, em sẽ chết............."

Liên Thanh Ngôn dùng một tay đẩy cô ra, nhìn chiếc áo sơmi trắng noãn của bản thân có hình bàn tay máu do móng vuốt cô in lại, quay đầu, lạnh lùng nhìn Vân Sở: "Đây là lần cuối cùng, lần sau nếu cô còn dám làm bẩn quần áo của tôi thì đừng trách tôi không khách khí.........

Éc.............

Vân sở sửng sốt, khó hiểu nhìn Liên Thanh Ngôn nổi giận. Được rồi, cô biết anh thích sạch sẽ nhưng mà lại không ngờ đến sẽ nghiêm trọng đến mức như vậy, tức giận thế sao?

Cô vừa định nói thêm chút gì đó thì nghe thấy Liên Thanh Ngôn hừ lạnh một tiếng, cầm lấy hòm thuốc của bản thân bước nhanh ra ngoài.

Vân Sở há hốc mồm, nhìn bóng lưng lạnh như băng của Liên Thanh Ngôn, khóe miệng giật giật, trợn trừng mắt nói: "Quỷ hẹp hòi."

Cúi đầu, nhìn vết máu còn dính lại trên tay bản thân, Vân đại tiểu thư đành phải nhịn đau, lấy hòm thuốc của bản thân ra, tự bôi thuốc cho bản thân.

Bôi thuốc thì dễ dàng nhưng mà lúc muốn băng bó lại thì cô cảm thấy rất buồn bực, bởi vì miệng vết thương nằm bên tay phải, cô đành phải dùng tay trái để tự băng bó cho bản thân, cố gắng cả nửa ngày cũng băng được khá tốt, nhưng mà tay bên phải cũng đã biến thành cái bánh tét rồi.

Mười phút sau, khi Liên Thanh Ngôn trở lại phòng Vân Sở là lúc vẻ mặt cô như đưa đám, dùng một cánh tay và một cánh tay giống hệt cái bánh tét liều mạng cầm lấy một quả quýt, muốn bóc lại không thể bóc được, mồ hôi cô ra đầy đầu.

Cô vừa làm đi làm lại nhiều lần vừa mắng: "Liên Thanh Ngôn đáng chết, Vân Cảnh đáng chết, các người đều bắt nạt tôi, hu hu....... Quả quýt đáng chết, ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta."

"Phốc. . . . . ." Dù Liên Thanh Ngôn có là người nghiêm túc đến đâu thì cũng không thể nhịn được mà bật cười.

"Hả?" Nghe được tiếng cười, Vân Sở ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Liên Thanh Ngôn, lại đúng lúc nhìn thấy nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt anh, nhìn đến mức ngây ngốc ngây ngẩn cả người.

Cái quái gì thế này, một người đàn ông độc miệng lạnh lùng khi cười rộ lên thật đúng là rất được. Một chữ thôi, đẹp..........

Được rồi, thứ lỗi cho cô lúc này mà vẫn còn tâm tư đánh giá Liên Thanh Ngôn. Thật ra, người ta cũng là một mỹ nam tử mà, nhưng mà ban đầu khi anh xuất hiện trong lòng cô đang buồn bực nên không có tâm tình mà nhìn.

Hiện tại nhìn lại mới cảm thấy làn da anh trắng nõn như ngọc, tóc ngắn nhỏ, gặp gió thì hơi hơi lay động, một đôi mắt lạnh nhạt mà lạnh như băng mang theo ánh sáng màu hổ phách, thân trên mặc áo sơmi trắng noãn, dáng cao 1m80, dáng người cân đối càng tôn lên biểu cảm lạnh nhạt của anh, một chữ thôi, đẹp trai.

Vân Sở ngây ngốc nhìn Liên Thanh Ngôn, cảm thấy thế quái nào mà người đàn ông này càng nhìn càng thấy đẹp trai, khiến cô lại nhớ đến cái lúc gặp được cảnh sát thúc thúc yêu nghiệt kia, phải nói là sau khi cô biến thành Vân đại tiểu thư thì thật có nhiều diễm phúc, được nhìn thấy nhiều đại soái ca nhất đẳng như vậy.

Vân Cảnh thì bên ngoài dịu dàng nội tâm phúc hắc, Thượng Quan Triệt thì là yêu nghiệt lạnh lùng, còn Liên Thanh Ngôn lại là một mỹ nam băng sơn độc miệng. Tưởng tượng một chút, nếu cô có thể chinh phục được tất cả đám đàn ông này thì thật sự cô sẽ là nữ vương rồi, ha ha.........

"Háo sắc, nước miếng chảy ra rồi kìa." Nụ cười trên mặt Liên Thanh Ngôn được thu lại rất nhanh, khinh thường nhìn chất lỏng trong suốt ở khóe miệng Vân Sở, khóe miệng giật giật, rồi vẫn đi vào phòng lấy một chiếc khăn tay ném đến trên người cô: "Lau đi, dọa người quá!"

HẾT CHƯƠNG 8

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK