Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CÔ CÒN MUỐN NGỦ KHÔNG CÔNG?

CHƯƠNG 12: TÔ ÁNH NGUYỆT, KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM

CÔ CÒN MUỐN NGỦ KHÔNG CÔNG?

Trần Minh Tân để đồ trong tay xuống, ngồi thẳng người, con ngươi sâu lắng như vòng xoáy bình tĩnh nhìn cô, cực kỳ chăm chú: “Tô Ánh Nguyệt, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Tô Ánh Nguyệt bị anh nghiêm túc nhìn chằm chằm như thế, cô không nhịn được học theo anh, đứng thẳng tắp nói: “Hai mươi hai tuổi.”

Đáy mắt Trần Minh Tân xẹt qua vẻ hài lòng, giọng nói như nước chảy cực kỳ dễ nghe, nhưng vẫn có thể nghe được sự nghiêm túc trong đó: “Là một người trưởng thành, cô phải có trách nhiệm với mỗi một hành vi của mình, Tô Ánh Nguyệt, cô không chịu trách nhiệm còn muốn ngủ không công?”

“Anh, anh nói cái gì?” Tô Ánh Nguyệt bị kinh sợ trước những lời nói thẳng thừng của anh.

Nhưng mà Trần Minh Tân đã không chuẩn bị để ý đến cô, anh đứng dậy đi về phòng ngủ.

Tô Ánh Nguyệt treo quần áo xong, từ trong phòng ngủ bước ra.

Cô rón rén đi tới cửa phòng bếp.

Ngay lúc cô cho rằng mình không hề kinh động đến người đàn ông ở trong phòng bếp thì đột nhiên Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không biết nấu món Việt, buổi tối chúng ta ăn cơm Tây đi.”

Người đàn ông này cũng có mắt sau lưng sao?

“Cũng được.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu lia lịa, người không biết nấu cơm sẽ không có quyền kén ăn!

Trần Minh Tân hài lòng gật đầu.

Tô Ánh Nguyệt vịn vào cạnh cửa, thò đầu vào trong xem.

Vẻn vẹn chỉ một ngày ở chung, cô đã cảm thấy Trần Minh Tân này rất kỳ lạ.

Lúc treo quần áo cô đã đặc biệt chú ý, tuy rằng nhãn mác đã bị xé đi, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy được nhãn hiệu của những bộ quần áo đó. Anh mua những thứ đó nếu tính gộp lại cũng tốn hơn ba trăm triệu.

Cô cho rằng anh không có tiền, nhưng lúc chi xài cũng không tính là quá keo kiệt.

Tuy rằng anh không phải là con nhà giàu, nhưng thoạt nhìn cũng là địa vị tôn quý, khí tràng rất mạnh, hoàn toàn không giống như người chỉ biết nấu cơm.

Động tác của anh cũng rất thành thạo, chắc chắn là thường xuyên nấu cơm rồi.

Mấy người con nhà giàu mà cô quen biết kia không một ai biết nấu cơm.

Vừa nghĩ tới đây cô liền cảm thấy có thể Trần Minh Tân thuộc loại thành phần trí thức.

Tài nghệ nấu ăn của Trần Minh Tân rất tốt, Tô Ánh Nguyệt đã ăn cơm của người ta làm, nên sau khi cơm nước xong cô vội giành dọn dẹp bát đũa đem vào phòng bếp, tỏ vẻ mình muốn rửa bát.

Trần Minh Tân nghe trong phòng bếp vang lên tiếng “leng keng leng keng”, anh nhíu mày bước đến cửa phòng bếp hỏi: “Cô rửa bát được không?’

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy giả vờ ngoài mặt tươi cười nói: “Anh cho rằng chỉ có anh mới được sao? Chẳng phải chỉ là rửa bát thôi sao?”

Nói xong lời này, Tô Ánh Nguyệt hơi chột dạ, tuy rằng cô ở nhà họ Tô sống không suôn sẻ lắm nhưng cũng không đến nỗi cần phải nấu cơm rửa chén, mấy năm ra nước ngoài cô cũng vẫn không học nấu cơm bởi vì việc học tập quá bận rộn.

Chân mày của Trần Minh Tân nhẹ nhàng giãn ra, anh giống như tin là thật, gật đầu nói: “Ừm, cảm ơn cô Tô đã đồng thuận với tôi.”

Sau đó, anh xoay người nhanh chân rời đi.

Đồng thuận? Cô đã đồng thuận với anh cái gì rồi?

Tô Ánh Nguyệt rửa chén xong, lại chăm chỉ dọn dẹp nhà bếp.

Việc đề cập đến vấn đề ly hôn trước đó đã bị anh làm gián đoạn, cô lại ngại nhắc đến một lần nữa, cô không phải là người không biết xấu hổ giống anh.

Ngủ không công? Rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt chứ?

Buổi tối hôm đó, cô và Trần Minh Tân hai người hoàn toàn không quen biết nhau đã xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Mà bây giờ hai người hoàn toàn tỉnh táo, hôm nay lại đi lãnh giấy kết hôn rồi, lúc này bọn họ đã vợ chồng hợp pháp.

Nếu không cô ngủ ở phòng khách vậy. Tô Ánh Nguyệt lướt nhìn phòng khách, trong lòng không bằng lòng lắm, cô nhón chân đi vào phòng ngủ giống như kẻ trộm.

Cô đưa tay đẩy nhẹ, cửa phòng liền mở ra.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn vàng nhạt, Trần Minh Tân mặc áo tắm rộng rãi đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại, dưới ánh đèn bao phủ, cả người anh như có thêm một tầng ánh sáng dìu dịu, hơi thở lạnh lẽo trên người anh cũng giảm đi.

Nhìn thấy cô đứng ở cửa, Trần Minh Tân đứng lên cầm điện thoại đi tới trước mặt cô, trên mặt anh không có tâm trạng gì, hoàn toàn không lo lắng thấp thỏm như Tô Ánh Nguyệt.

Tiếng nói của anh vẫn trong trẻo êm tai: “Tôi đi nhận điện thoại một lát, cô tắm xong rồi ngủ trước đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK