Đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, trong mắt lướt qua tia sáng lạnh lùng.
Anh chỉ nhìn thật sâu rồi thu hồi ánh mắt, cũng không để Tô Ánh Nguyệt phát hiện.
…
Khi Trần Minh Tân đến mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi anh thật sự đứng trong “phòng tắm” thì lông mày vẫn nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ.
Nói là phòng tắm, thật ra chỉ là một lều cỏ tranh giản dị, bên trên còn bị thủng vài lỗ, bên cạnh là một… hố xí.
Hơn nữa độ cao của lều cỏ tranh này còn thấp hơn chiều cao của anh.
Anh quay người liếc qua, còn có thể thấy trong hố xí có những vệt xanh xanh vàng vàng…
Anh cắn răng, sắc mặt tái mét, nhấc thùng lên, múc nước trong đó giội từ trên đầu xuống xong mặc quần áo ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt đang nói chuyện với chủ nhà ở ngoài, đang nói chuyện vui vẻ, thấy Trần Minh Tân đi ra thì cười nhìn anh hỏi: “Tắm xong rồi?”
Trần Minh Tân sững sờ một chút rồi mới “ừm” một tiếng.
Lâu lắm rồi anh không thấy cô cười vui vẻ đến vậy, còn là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nhìn lên đầu anh rồi bỗng bật cười.
Cô đi tới, đưa tay lấy mấy cọng cỏ dính trên đầu anh xuống: “Trên đầu anh có cái này.”
Nói xong cô giơ tới trước mặt Trần Minh Tân.
Cô đi giày thể thao chỉ cao tới vai Trần Minh Tân, lại vì vừa nãy cô lấy thứ đồ trên đầu anh xuống nên cách anh rất gần.
Nên khi Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô dường như muốn hôn cô.
“Cô gái, bạn trai em à?”
Chủ nhà bỗng nhiên hỏi.
“Không phải đâu chị Trương, là tổng… ông chủ của bên hợp tác.” Cô vốn định nói là Tổng Giám đốc nhưng nghĩ lại, có lẽ chị chủ nhà sẽ không hiểu nên đổi thành ông chủ.
Chị chủ nhà là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, họ Trang, chồng chị mấy năm trước lên núi đốn củi gặp phải đá trôi nên đã qua đời, một mình chị nuôi nấng hai con.
Vì lao động thời gian dài nên mặt chị trông rất già nhưng con người lại ngay thẳng, chị cười nói: “Cậu này dáng người cao ráo lại đoan chính, cô gái cũng xinh đẹp, hai người thật xứng đôi, hợp tác nhân tiện cũng có thể yêu đương luôn!”
Nụ cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt hơi cứng lại: “Chị Trương, chị cứ nói đùa.”
Nói xong Tô Ánh Nguyệt ra hiệu bằng ánh mắt cho Trần Minh Tân rồi ra ngoài trước.
Trần Minh Tân nhíu mày sau đó theo cô ra ngoài.
Vừa ra ngoài Tô Ánh Nguyệt đã nói: “Chị Trương nói đùa thôi anh đừng để bụng.”
“Tôi thấy mắt nhìn của chị ấy rất tốt.” Trần Minh Tân nói, anh dựa vào tảng đá lớn bên cạnh rồi ngồi xuống, dáng như muốn nói chuyện phiếm với cô.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, quay đầu đi nơi khác coi như chưa nghe thấy.
Quỷ mới biết rốt cuộc vì sao anh lại chạy tới đây.
Tô Ánh Nguyệt bỗng nghĩ tới điều gì, cô hỏi anh: “Quần áo anh thay ra đâu?”
Trần Minh Tân nghĩ đến “phòng tắm” lúc nãy, sắc mặt thay đổi.
“Không cầm ra.” Thật sự là anh muốn vứt đi.
“Ở đây không có máy giặt, cũng không có tiệm giặt khô, mọi người đều giặt quần áo ở con sông nhỏ.” Tô Ánh Nguyệt chỉ muốn nói cho anh biết nơi giặt đồ, còn về có muốn giặt hay không thì phải xem bản thân anh rồi.
Có điều dường như cô chưa từng thấy Trần Minh Tân giặt quần áo, hơn nữa âu phục được đặt riêng cao cấp của anh hình như đều phải giặt khô…
Trần Minh Tân nâng mí mắt, hờ hững nói: “Sẽ không giặt.”
“Vậy mang về giặt đi.” Tô Ánh Nguyệt nói xong thì thấy người trong công ty trở về ở phía xa xa.
Cô sợ ở chung với Trần Minh Tân sẽ lại khiến mọi người hiểu lầm.
Cô chỉ bỏ lại một câu “tôi đi xem xem” rồi rời đi.
Trần Minh Tân nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
…
Buổi trưa ăn cơm xong Tô Ánh nguyệt và Lê Bách Lạc về phòng nghỉ trưa.
Tô Ánh Nguyệt đi tới cửa thì bỗng dừng lại.
Có lẽ vì chuyện tối qua nên cô không muốn vào, quyết định đi xem Trần Minh Tân.
Cô đến đây mấy ngày đã quen cuộc sống ba bữa khoai lang khoai tây, khi họ tới cũng tự mang theo ít đồ ăn, nhưng đến cùng cũng không được như khi ở thành phố Vân Châu, muốn ăn gì là có cái đó.
Cô đi vào đã thấy Trần Minh Tân mặt không cảm xúc ngồi méo giường, vẻ mặt lạnh lùng, sắc bén.
Căn phòng đơn sơ cùng với Trần Minh Tân ăn mặc đồ hàng hiệu tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Tô Ánh Nguyệt đi vào, mấy cấp dưới đi theo anh cũng rất tự giác đi ra.
Tô Ánh Nguyệt có chút không tự nhiên, cô hỏi anh: “Ở đây không quen phải không? Anh về sớm đi.”
Nói cô tự cho là đúng cũng được, cô luôn cảm thấy sở dĩ Trần Minh Tân đến đây là có liên quan đến cô.
Trần Minh Tân nghe vậy cũng không trả lời mà đưa cái túi sau lưng mình tới trước mặt cô: “Giúp tôi giặt quần áo.”
“Sao cơ?” Tô Ánh Nguyệt cho rằng mình nghe nhầm.
“Dù sao tôi không biết giặt cũng không mang theo quần áo để thay.” Trên mặt Trần Minh Tân mang vẻ đàng hoàng nhưng Tô Ánh Nguyệt nghe ra được vài phần vô lại trong giọng nói của anh.
Sau đó anh lại bổ sung một câu: “Tôi tin là Tổng giám Tô sẽ không để ý chuyện nhỏ này.”
Ánh nói rồi nhét cái túi vào tay Tô Ánh Nguyệt.
Hay cho một câu Tổng giám Tô.
Tô Ánh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười trả túi lại cho anh: “Nhưng chúng ta chỉ là đối tác công việc.”
Nói cô mẫn cảm cũng được.
Chuyện giặt quần áo này quá riêng tư.
Nếu hai người đã không thể ở bên nhau thì đừng quấn quýt lấy nhau không cần thiết nữa.
Sắc mặt Trần Minh Tân không đổi: “Tổng giám Tô muốn để tôi đi nhờ chị Trương hay là trợ lý của cô.”
Chị Trương chắc chắn sẽ đồng ý giúp Trần Minh Tân, chỉ là họ đến đây để quay phim, làm hạng mục công ích chứ không phải đến để thêm phiền phức cho người khác.
Mà Lê Bách Lạc mặc dù là trợ lý của cô, nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng không thể để cô ấy đi giặt đồ cho người đàn ông khác được.
Nói đi nói lại hình như cũng chỉ còn cô.
…
Tô Ánh Nguyệt cầm quần áo anh đi tới bên sông, “bộp” một tiếng ném thùng lên mặt đất, cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân: “Anh đi theo làm gì?”
“Ở đây khép kín như thế, rừng cây lại dày đặc, nói không chừng còn có động vật hoang dã khổng lồ, tôi đi theo bảo vệ em.” Trần Minh Tân nói xong thì xoay người nhặt thân cây ở ven đường lên.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lời anh nghe không hề có đạo lý nhưng cũng không phản bác.
Cô hừ một tiếng rồi ngồi xổm ven sông giặt quần áo, bỗng nhiên bên cạnh toé lên bọt nước, làm ướt quần áo cô.
Quay đầu nhìn thấy Trần Mộ Tân đang đứng sau cô, khom nửa người xuống, trong tay cầm thân cây khô vừa rồi, đang ném xuống nước.
Tô Ánh Nguyệt giũ nước trên quần áo mình, tức giận thở hổn hển hỏi anh: “Anh làm gì đấy?”
Sau khi Trần Minh Tân thu lại thân cây trong tay mới nói với cô hai chữ: “Bắt cá.”
Nói xong anh cầm con cá mắc vào thân cây đưa tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt, ngữ điệu hơi khoe khoang: “Em xem, bắt được rồi, tối nay sẽ ăn nó.”
“Nhàm chán, anh vẫn là trẻ con à?!” Tô Ánh Nguyệt vắt nước ở góc áo mình, rất rõ ràng cô vẫn chưa nguôi giận.