Tô Ánh Nguyệt đang làm beefsteak.
Mái tóc xoăn dài buộc đơn giản theo kiểu đuôi ngựa ở sau đầu để lộ vành tai nhỏ nhắn trắng ngần, cô đeo tạp dề, cả người toát lên vẻ ấm áp lạ thường, dáng vẻ như một người phụ nữ của gia đình.
Trần Minh Tân lặng lẽ bước đến phía sau cô, đang định giơ tay ôm lấy cô, mà cô dường như cũng cảm nhận được, đột ngột xoay người lại.
Thấy bóng dáng cao lớn của Trần Minh Tân đứng ngay phía sau, Tô Ánh Nguyệt bỗng chốc giật mình.
“Hết hồn, sao anh lại không có tiếng động gì thế!” Tô Ánh Nguyệt thở hắt ra, hẳn là bị dọa sợ.
Trần Minh Tân nhướng mày, chớp chớp mắt, không biết nên bày ra biểu cảm gì, hoàn toàn tỏ vẻ vô tội.
Tô Ánh Nguyệt cong môi, cô đúng là gặp phải quỷ rồi nên mới cho rằng Trần Minh Tân vô tội.
“Xong bữa trưa chưa?” Trần Minh Tân cúi đầu quan sát một hồi, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: “Beefsteak chín già rồi kìa”
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện beefsteak chín mất rồi, liền hốt hoảng la lên: “A! beefsteak của em!”
Sau đó liền vội vàng gắp miếng beefsteak ra.
“Chín quá rồi, miếng beefsteak này để cho anh vậy” Tô Ánh Nguyệt vừa gắp miếng beefsteak ra vừa hậm hực nói với Trần Minh Tân.
Nam Kha sống ở đây đã lâu, khẩu vị cũng khác đi, thích ăn beefsteak chín 5 phần, nên Tô Ánh Nguyệt đã căn chuẩn thời gian nấu nướng, cuối cùng lại bị sự xuất hiện của Trần Minh Tân phá hoại, beefsteak lúc này chín quá mất rồi.
Tô Ánh Nguyệt định làm một phần khác cho Nam Kha, rồi lại thấy Trần Minh Tân im lặng đứng một bên không nói không rằng liền hỏi: “Mọi người bàn xong chuyện rồi chứ?”
“Ừm” Trần Minh Tân đơn giản ừ một tiếng, rồi lại không có động tĩnh gì.
“Em muốn đến bệnh viện thăm Trần Vu” Tô Ánh Nguyệt bày tỏ suy nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, Trần Minh Tân không phản đối, chỉ hỏi lại cô một câu: “Khi nào thì đi?”
“Khi nào thì anh rảnh mà đi cùng em được?” Tô Ánh Nguyệt hỏi ngược lại anh.
“Lúc nào cũng được”
“Được”
.....
Đến giờ ăn trưa, Trần Minh Tân thản nhiên đẩy phần beefsteak ở trước mặt sang cho Nam Sơn: “ Tôi nghe bác sĩ nói gần đây dạ dày của cậu không khỏe, cần phải ăn đồ chín mới tốt”
Nam Sơn thấy Trần Minh Tân đẩy đĩa beefsteak đã chín hoàn toàn đến trước mặt mình, sau đó nhường phần beefsteak chín 7 phần sang cho Trần Minh Tân: “Cảm ơn sếp đã quan tâm”
Beefsteak chín 7 phần là ngon nhất! Làm gì có chỗ nào là còn sống đâu?
Beefsteak chín mới gọi là khó ăn! Chả khác gì nhai rơm cả.
Hơn nữa, dạ dày của anh ta không khỏe khi nào? Bác sĩ nào nói?
Tuy nhiên, những lời này, Nam Sơn chỉ có thể gào thét trong lòng chứ không dám nói ra.
Sống dưới sự áp bức của Trần Minh Tân đã lâu, anh ta đã không dám phản kháng nữa.
“Nam Sơn, dạo gần đây dạ dày của cậu không tốt hả?” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, vô cùng quan tâm nhìn Nam Sơn.
Nam Sơn đang định trả lời thì Trần Minh Tân đã chen ngang: “Có Mạc Tây Du ở đây thì chút bệnh vặt vãnh ấy đáng là gì”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hợp lí, gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Nam Sơn cay đắng cúi đầu cắn miếng beefsteak.
Anh ta cũng muốn nhận được sự đồng tình thương xót của phu nhân mà?
Nhưng Trần Minh Tân lại không cho anh ta cơ hội đó.
Còn có cấp dưới nào khổ hơn anh ta không!
.....
Buổi trưa, Tô Ánh Nguyệt nói với Trần Minh Tân là muốn đến bệnh viện thăm Trần Vu, vậy nên Trần Minh Tân liền ghi nhớ chuyện này, đến buổi chiều liền cùng cô đến bệnh viện.
Trần Vu đã ở bên làm bác sĩ cá nhân cho Trần Úc Xuyên hơn nửa đời người mà không hề lập gia đình, Trần Úc Xuyên luôn rất biết ơn cô ta.
Bởi thế cho nên, khi Trần Vu xảy ra chuyện, Trần Úc Xuyên liền sắp xếp một phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện tư nhân cho cô ta.
Xe dừng ở cửa bệnh viện, Tô Ánh Nguyệt ngước nhìn tòa nhà to lớn khang trang kia liền cảm thán từ đáy lòng: “Ông ngoại quả thật vô cùng yêu mến bác sĩ Trần”
Trần Minh Tân đứng sau cô, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, khẽ nói: “Ừm”
Ông ngoại yêu quý của anh, quả thật là vô cùng yêu mến cấp dưới của mình.
Hai người đi thẳng đến phòng bệnh của Trần Vu.
Ở ngoài cửa có hai vệ sĩ đang canh gác.
Vệ sĩ là do Trần Úc Xuyên sắp xếp, vậy nên đương nhiên biết mặt Tô Ánh Nguyệt cùng Trần Minh Tân.
Thấy hai người đi về phía này, vệ sĩ nhanh chóng cúi người: “Cậu Minh Tân, cô Tô.”
Tô Ánh Nguyệt buông cánh tay đang khoác lấy Trần Minh Tân ra, bước về phía trước một bước, mỉm cười: “Chúng tôi muốn vào trong thăm bác sĩ Trần một lát”
Vệ sĩ nghe xong liền cung kính mở cửa phòng bệnh ra.
“Cảm ơn” Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó liền kéo Trần Minh Tân đi vào bên trong.
Căn phòng vô cùng rộng rãi sáng sủa.
Tô Ánh Nguyệt bước đến bên giường bệnh liền trông thấy Trần Vu với vô số dây ống trên người.
Sắc mặt cô ta trắng bệch không có chút máu nào, dáng vẻ gầy gò ốm yếu nằm đó dường như đang mất dần đi sự sống.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút run sợ.
Lúc nỗi uất hận sục sôi nhất, cô cũng đã từng nghĩ, tại sao người này không chết đi cho rồi?
Dù ngày hôm ấy cô đã nói những lời như vậy với Trần Vu, nhưng suy cho cùng, cô chưa từng nghĩ sẽ báo thù Trần Vu.
Kể từ khi Trần Mộc Tây quay trở về bên cạnh họ, cô đã vô cùng cảm tạ ông trời rồi.
Trần Mộc Tây có thể quay về bên họ, đối với cô mà nói, là món quà trời ban, cô vô cùng cảm kích, vậy nên cũng không còn quan tâm đến việc sẽ xử trí Trần Vu ra sao.
Nhưng trên thực tế, cô cũng không có cơ hội làm chuyện đó rồi.
Giờ Trần Vu đang hấp hối trên giường bệnh, cô không thể nào ra tay với một bệnh nhân được.
Tô Ánh Nguyệt cùng Trần Minh Tân ở trong phòng bệnh chưa đầy 5 phút thì bác sĩ chữa trị cho Trần Vu đã tới rồi.
Đó là một nữ bác sĩ trung niên đeo kính.
Vị bác sĩ này có đường nét gương mặt sắc sảo, một người nước J điển hình.
Tóc bà ta được búi gọn gàng, trên sống mũi cao cao là một cặp kính gọng vàng, màu kính giống như pha lê, vì lí do tuổi tác mà đôi mắt mất đi sự trong trẻo sáng ngời, bà ta mặc một chiếc áo blouse trắng, vẻ mặt lãnh đạm thản nhiên không có chút thân thiện. Nhưng, khi nhìn thấy Trần Minh Tân, vẻ mặt lãnh đạm ấy lại lộ ra tia kinh ngạc: “Ngài Randy”
Tô Ánh Nguyệt rất ít khi nghe thấy người khác gọi tên tiếng anh của Trần Minh Tân, nhất thời có chút không quen.
Vị bác sĩ này chắc chắn là có quen biết Trần Minh Tân.
Vẻ mặt bà ta mừng rỡ nói: “Thật sự là ngài sao? Tôi quả thật quá may mắn rồi”
Vị bác sĩ nói toàn tiếng Anh, cứ hễ mở miệng là lại không kiềm chế được vẻ kinh ngạc, thậm chí còn ấp úng.
Tô Ánh Nguyệt thầm than, cô quên mất Trần Minh Tân là người quý ông đắt giá như thế nào, thân phân cùng với địa vị là những thứ khiến người khác phải ngưỡng mộ kính nể.
Sắc mặt của Trần Minh Tân không hề dao đông, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Bác sĩ, chúng tôi tới đây là để thăm bệnh nhân”
“Xin lỗi, lần đầu tiên tôi gặp ngài ngoài đời, thật là quá mức xúc động rồi” Vẻ mặt của bác sĩ khẽ tỏ ý xin lỗi.
Bà ta bước đến giường bệnh, theo dõi tình trạng của Trần Vu một hồi rồi nói: “Tình trạng của bác sĩ Trần rất nguy cấp, đến hiện tại mới tỉnh lại được một lần, hơn nữa thần trí còn mơ hồ”
Nữ bác sĩ nói mà giọng đầy tiếc nuối.