Tô Ánh Nguyệt nhịn không được, cười một tiếng.
An Hạ bất mãn nhăn mũi: "Anh ta không muốn uống rượu thì ai có thể ép? Tự anh ta uống, lại còn uống say, tớ cõng không nổi, chính anh ta nói muốn ở công viên ngắm trăng sao, sau đó lại còn muốn làm thơ, tớ còn phải quản anh ta sao? Tớ cũng đâu có bị ngu!”
Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Cậu thật sự để Bùi Chính Thành ngủ ở công viên cả một đêm?”
"Đúng vậy." An Hạ trả lời rất thẳng thắn.
Sau đó, cô lại bổ sung một câu: "Bây giờ đang là mùa hè, ngủ ở công viên một giấc thì sao chứ? Huống hồ mỗi ngày anh ta còn ăn nhiều cơm như vậy, không phải chỉ để tiêu cơm thôi sao? Người bình thường ngủ ở công viên một đêm thì thế nào…?”
An Hạ vẫn còn đang lẩm bẩm.
Tô Ánh Nguyệt lại nghĩ đến Trần Minh Tân.
Nếu Trần Minh Tân uống say, cô để anh ngủ một đêm trong công viên, Trần Minh Tân liệu có phế bỏ cô luôn không?
"Cậu nói xem anh ta là một người đàn ông sao lại nhỏ mọn như vậy, tự anh ta uống say, lại còn nhất định phải đi công viên, tớ cũng không cõng nổi anh ta, để anh ta ngủ ở công viên một đêm, không phải lỗi cho anh ta nhiều hơn sao? Vậy mà cả ngày hôm nay anh ta tìm tớ gây sự cậu có biết không?” An Hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Ánh Nguyệt có chút lơ đãng: "Ừm, đàn ông đều hẹp hòi."
Trần Minh Tân càng keo kiệt hơn.
An Hạ đẩy ghế ra hiệu cho Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, và đi pha cho cô một tách trà.
Sau đó, cô cũng kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, đến gần tai cô nhỏ giọng nói: "Đây là đại hồng bào mà tên quỷ hẹp hòi Bùi Chính Thành kia dùng để tiếp đón khách quý, nói cái gì mà cực phẩm đại hồng bào, có tiền cũng không mua được, quý trọng vô cùng, ngày thường anh ta cũng không đám bỏ ra uống!”
Tô Ánh Nguyệt hỏi: "Vậy cậu còn pha cho tớ uống?”
Cô mở nắp nhìn thoáng qua, màu vàng cam của lá trà sáng lên, lại còn có mùi thơm xông lên mũi.
Có lẽ vì Trần Minh Tân sống lâu ngày ở nước ngoài nên thích uống cà phê, mặc dù anh không thích uống trà nhưng trong nhà lại có khá nhiều trà ngon.
Để so sánh, thì Bùi Chính Thành lại để ý hơn một chút so Trần Minh Tân, đại hồng bào này, có lẽ thật sự là cực phẩm.
Chỉ có điều, để An Hạ pha cho cô uống, giống như thật có chút lãng phí…
An Hạ cười giảo hoạt: "Kệ anh ta, ai bảo anh ta keo kiệt!”
Tô Ánh Nguyệt bật cười.
Bùi Chính Thành đối với An Hạ, thật đúng là vô cùng kiên nhẫn, mặc dù hai người chưa hề nói gì, vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ, nhưng cô cũng có thể nhận ra, Bùi Chính Thành rất để ý đến An Hạ, cũng rất nuông chiều cô.
Nếu thật sự quý lá trà đến mức không nỡ như vậy, Bùi Chính Thành cũng sẽ không đặt ở chỗ của An Hạ.
Bùi Chính Thành rõ ràng là cố ý để ở đây, để An Hạ tùy ý "Chà đạp".
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt nhịn không được vì Bùi Chính Thành nói một câu: "Thật ra, con người Bùi Chính Thành rất tốt!”
Nói xong, cô nhìn về phía An Hạ với ánh mắt sâu xa.
Sắc mặt An Hạ trì trệ, sau đó nhanh chóng dời mắt: "Cái gì, anh ta tốt ở chỗ nào, hoa tâm, hẹp hòi, thích sai khiến người khác, lại còn lười…Tớ thật sự không thể tìm nổi một điểm tốt nào trên người anh ta!”
Tô Ánh Nguyệt chỉ cười, cũng không nói gì thêm.
An Hạ lúc này mới yên tĩnh trở lại, chống cằm nhìn Tô Ánh Nguyệt uống trà, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cô lấy điện thoại ra, mở album ảnh đưa một tấm hình đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, đứa bé này từ đâu tới?”
Cô đưa cho Tô Ánh Nguyệt nhìn, đó chính là bức ảnh ngày đó Tô Ánh Nguyệt gửi cho bạn bè, bức ảnh chụp Lâm Mộc Tây và Thịt Bò.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tối sầm lại, rũ mắt nói: "Nhà bọn họ trước đó ở khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu, cũng coi như là hàng xóm!”
"Có thể đến ở khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu, trong nhà chắc chắn cũng rất giàu có." An Hạ phóng to bức ảnh lại một chút, nói: “Nhưng tớ nói thật, thật sự trông rất giống Trần BOSS, càng nhìn càng giống!”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì nhìn lại lần nữa, thật sự rất giống!
Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn, bờ môi hơi mỏng…
Thật sự rất giống, giống như từ một khuôn đúc ra.
Ban đầu, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng thích trẻ nhỏ, huống chi là một đứa trẻ hướng nội, liền có thêm một phần thương xót.
Sau này, khi cô gửi ảnh chụp cho bạn bè, An Hạ và Bùi Chính Thành đều nói rất giống, cô mới phát hiện ra, thật sự là giống như vậy.
Một sự kiện, khi không có người nào nhắc đến, không có người nào nói ra thì bạn cũng sẽ không cảm thấy gì.
Nên sau khi có người đề cập tới, thật giống như một sự ám chỉ rõ ràng, bạn sẽ lại càng cảm thấy thật sự rất giống.
An Hạ nói đùa: "Tớ còn tưởng rằng đây là con riêng của Tần BOSS!”
Tô Ánh Nguyệt mở miệng yếu ớt: "Ngộ nhỡ là thật thì sao?”
"Làm sao có thể!" An Hạ lườm cô một cái, còn ‘cắt’ một tiếng, rõ ràng là không đồng ý với những lời Tô Ánh Nguyệt nói.
Tô Ánh Nguyệt mở miệng, thấp giọng nói: "Là thật."
Giọng nói của cô quá nhỏ, An Hạ không nghe rõ, hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”
"Không có gì." Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Cậu đang bận, tớ không làm phiền cậu nữa!”
"Đi cái gì mà đi, rất lâu đã không gặp mặt, tớ sắp tan ca rồi, cùng nhau đi ăn cơm đi!”
An Hạ nói xong, liền trượt chiếc ghế đến bàn làm việc và bắt đầu công việc, ngón tay soạn thảo văn kiện trên máy tính, vừa nói với Tô Ánh Nguyệt: “Nhanh thôi, đợi tớ!”
Tô Ánh Nguyệt cũng biết rằng đúng là thật sự đã rất lâu không ăn cơm cùng cô bạn thân này, vì vậy cô ngồi ở một bên đợi An Hạ.
...
Hai người phụ nữ ở cùng nhau, không phải mua sắm thì chính là ăn uống.
An Hạ vừa tan ca liền lôi kéo Tô Ánh Nguyệt đến trung tâm thương mại, nói là muốn mua quần áo.
Thử liên tiếp mấy bộ quần áo đều hỏi đi hỏi lại Tô Ánh Nguyệt: “Có đẹp không?”
Tô Ánh Nguyệt yên lặng chờ cô thử quần áo, sau đó lại đánh giá một cách khách quan giúp cô.
Phụ nữ thường chăm chút cho ngoại hình vì người mình thích!
An Hạ đang yêu, mặc dù chính cô ấy cũng không nghĩ tới.
Thật tiện nghi cho cái tên hoa hoa công tử Bùi Danh Chính kia.
Mua xong quần áo, An Hạ có chút xin lỗi nói: "Đều là một mình tớ mua, cậu cũng cần phải mua!”
"Tớ không thích, đi ăn cơm đi!” Tô Ánh Nguyệt không có tâm tình mua quần áo, nhìn An Hạ mua đến vui vẻ, cô cũng thật vui.
An Hạ suy nghĩ một lát, gật đầu: "Vậy được rồi."
Hai người đi đến phố ăn vặt.
Đang là lúc ăn cơm, phố ăn vặt có rất nhiều người.
Những cặp tình nhân, nữ sinh trẻ tuổi, náo nhiệt và tràn đầy sức sống.
Tô Ánh Nguyệt bị lây nhiễm bởi bầu không khí náo nhiệt này, cô gọi một bàn lớn đồ ăn.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thật ra hầu hết thời gian đều là An Hạ nói.
Có thể là do đã rất lâu không ăn cùng nhau, An Hạ có rất nhiều điều để nói, ngay cả chuyện trên đường gặp một chú mèo hoang đi lạc cũng nói cùng Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt vẫn bình tĩnh lắng nghe, cũng không hề cảm thấy khó chịu, ngẫu nhiên sẽ đáp lại một câu.
Thật ra cô cũng không cảm thấy phiền, loại cảm giác này rất chân thực, chân thực hơn so với cảm giác ở bên cạnh Trần Minh Tân.
"Ông chủ, tôi muốn một phần thịt bò khô! Và thêm một…”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của một cô gái trẻ, xuất hiện ở trong khu vực ồn nào náo nhiệt này vô cùng bất ngờ, Tô Ánh Nguyệt vô thức nhìn sang, liền sững sờ ngay tại chỗ.
Ngoại hình của cô gái trẻ, cô không nhìn rõ lắm.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại nhìn thấy rõ và chính xác bóng lưng đang đứng bên cạnh cô ta.
Cô gái hỏi người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Anh muốn ăn gì?”
Tay của cô ta nắm chặt cánh tay của người đàn ông, còn lắc hai cái, giống như đang làm nũng.
Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, thế nhưng không biết cô gái nói điều gì với người đàn ông, anh ta lại ngồi xuống.
Cô gái cười cười, vừa lớn tiếng nói: "Ông chủ, thêm một món canh thịt viên, không cay!”
Người đàn ông mặc bộ đồ cao cấp trên người, ngồi giữa đám người hoàn toàn không phù hợp, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, đó là người mà cô rất quen thuộc… Trần Minh Tân.