Trở lại phòng làm việc, cô rót cho mình một ly nước rồi đi đến bên cửa sổ.
Ở bên ngoài là bầu trời quang đãng.
Vừa lúc có một chiếc máy bay bay ngang bầu trời.
Tô Ánh Nguyệt nhìn đồng hồ một chút, vừa vặn cũng là thời gian mà chuyến bay của Tô yến Nhi cất cánh.
Cô nhìn đến lúc chiếc máy bay kia biến mất không nhìn thấy gì nữa mới quay người trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc.
Đủ loại chuyện trước kia đều như khói mà tan đi.
...
Bởi vì chuyện lúc trước chuyển nhượng cổ phần cho Tô Thành đã khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có lẽ hiểu biết của cô về Phong Hải quá ít.
Cũng có thể nói sự tin tưởng của cô đối với Phong Hải có chút quá mức.
Phụ nữ có một điểm trí mạng, đó chính là dễ dàng xử lý theo cảm tính, sẽ đưa ra phán đoán sai lầm.
Bởi vì Phong Hải đã xuất hiện trong lúc cô cảm thấy bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, cho nên cô lại có loại tin tưởng khác thường đối với Phong Hải.
Thậm chí cô chưa từng nghi ngờ suy nghĩ của Phong Hải.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt mơ hồ cảm thấy dường như Phong Hải cũng không hề đơn giản.
Cô muốn bắt đầu điều tra chuyện của Phong Hải.
Từ lúc bắt đầu cô quen biết với Phong Hải, đây chẳng qua cũng chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, sau đó anh ta đưa ra báo cáo xét nghiệm DNA, đến chỗ này hình như cũng không có chút vấn đề gì...
Nên bắt đầu tra từ đâu đây?
Thôi kệ vậy, có thể điều tra được cái gì thì tính cái đó.
Tô Ánh Nguyệt mướn người bắt đầu điều tra chuyện của Phong Hải.
Đợi cô làm xong những chuyện này, lúc lấy lại tinh thần cũng đã sắp đến thời gian tan việc.
Tô Ánh Nguyệt dọn dẹp lại chút đồ vật trên bàn, chuẩn bị tiếp tục xử lý công việc.
Lê Bách Lạc gõ cửa phòng: "Tổng giám Tô."
Động tác của Tô Ánh Nguyệt hơi ngừng lại, cất giọng nói: "Có chuyện gì thì vào đây nói đi."
Lê Bách Lạc đẩy cửa bước vào, trong tay ôm tài liệu: "Tổng giám Tô, cuối tuần này chị phải đi nước ngoài công tác một tuần lễ, chuyện này chị không quên đó chứ?"
Tô Ánh Nguyệt khó có được lại ngơ ngơ trước mặt cấp dưới: "Hả?"
Đi công tác một tuần lễ, còn phải ở nước ngoài?
Ách, thật sự là cô đã quên rồi...
Lê Bách Lạc cũng nhìn ra được Tô Ánh Nguyệt đã quên bén đi chuyện này, thế nhưng cô ta lại rất thông minh làm bộ như không thấy.
Cô ta cười nói: "Vậy trước tiên tôi thông báo hành trình cho chị nghe một chút?"
Gần đây Tô Ánh Nguyệt đã bị trễ nãi rất nhiều thời gian, công việc bị lùi lại cũng không ít, nhưng người trợ lý này của cô cũng đã tận sức hoàn thành chức trách của mình.
"Ừm, đọc đi." Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu.
Lê Bách Lạc liền thông báo đại khái hành trình trong nửa tháng một lần, còn kỹ càng báo những công việc ngày mai.
Mà Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ nghe loáng thoáng, trong đầu cô đang suy nghĩ một chuyện khác.
Muốn ra nước ngoài đi công tác thì phải dùng hộ chiếu, nhưng mà hộ chiếu của mình vẫn còn trong biệt thự vịnh Vân Thượng.
Cho nên cô chắc chắn phải quay về một chuyến nhỉ?
"Tổng giám Tô?"
Lúc nghe thấy âm thanh của Lê Bách Lạc, cô mới lấy lại tinh thần: "Tôi biết rồi, cô đi làm việc của cô đi."
...
Tô Ánh Nguyệt do dự hai ngày, cuối cùng vẫn là quyết định trở về vịnh Vân Thượng để lấy hộ chiếu.
Nếu như Trần Minh Tân không có ở nhà thì sao nhỉ? Vậy thì cô có thể lấy hộ chiếu trực tiếp đi khỏi.
Cô cũng không biết tại sao chỉ là mình muốn về nhà một chuyến lại giống như tên trộm, sợ bị Trần Minh Tân phát hiện, có lẽ bởi vì mối quan hệ của cô và Trần Minh Tân đang trong giai đoạn căng thẳng, mà cô lại quay về trong lúc mấu chốt này...
Thôi kệ đi, nhất định phải lấy hộ chiếu, bởi vì công tác chắc chắn phải đi mà.
Mang một loại tâm lý không biết mình có may mắn hay không mà lái xe về biệt thự vịnh Vân Thượng.
Vết thương trên tay cô đã khép lại, để lại một vết sẹo màu hồng nhạt, bác sĩ nói qua một thời gian sau nó sẽ lặn đi.
Chạy một đường quen thuộc, ô tô lái vào vịnh Vân Thượng.
Dừng lại trước cổng biệt thự, Tô Ánh Nguyệt có một loại cảm giác như trải qua mấy đời rồi.
Cô hạ cửa sổ xe xuống nhìn ở bên ngoài một chút, nhìn thấy cổng đang đóng chặt, mi tâm hơi nhíu lại. Thật sự không có ở nhà à?
Tâm trạng không thể nói được vẫn có chút mất mát, cô mở cửa bước xuống xe.
Cổng không khóa.
Cô trực tiếp đẩy cổng bước vào.
Nhưng mà mới đi vào không bao xa, cô chỉ nghe thấy trong biệt thự vang lên tiếng ồn ào, là âm thanh của âm nhạc, còn có âm thanh nói chuyện của rất nhiều người...
Biệt thự cách âm rất tốt mà cô mới vừa bước vào liền nghe thấy, cũng có thể đoán được âm thanh này lớn tới cỡ nào.
Lúc này đã cuối mùa hè, cây xanh trong sân sum xuê, cô lượn quanh mấy vòng mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng khách thông qua cửa sổ sát đất.
Cảnh tượng đó khiến Tô Ánh Nguyệt biến sắc.
Cô nhìn thấy cái gì đây chứ?
Cô nhìn thấy một đám người mở tiệc ăn mừng ở trong nhà!
Đồng thời là một đám người mà cô không quen biết.
Cô giận đùng đùng mở cửa ra, kết quả mới bước vào liền bị âm thanh đinh tai nhức óc kia làm cho giật mình đến nỗi lui ra phía sau hai bước.
Một đám người ở bên trong cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Người trong phòng khách còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô, khoảng chừng hai mươi người, nam nữ tụm lại cùng một chỗ cười cười nói nói, ăn uống, nhảy múa...
Mấy người giúp việc vây ở xung quanh hầu hạ.
Mà tuổi nhìn cũng không lớn lắm.
Trong đó có một cô gái mặc váy hoa trang điểm lòe loẹt.
Cô gái kia chính là... Vân Tiên Tiên!
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt chợt tái đi. Các bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
Ngày hôm đó lúc Vân Tiên Tiên đi tìm cô, cô còn tưởng rằng Vân Tiên Tiên chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng mà cô không ngờ Vân Tiên Tiên lại thật sự ở trong biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình thật sự buồn cười đến cực điểm.
"Mợ chủ!"
Người đầu tiên phát hiện ra Tô Ánh Nguyệt vẫn là người giúp việc.
Lần trước Trần Minh Tân đã tìm rất nhiều người giúp việc đến biệt thự, mấy người giúp việc kia đều biết Tô Ánh Nguyệt.
Người giúp việc mà Trần Minh Tân tìm đến đương nhiên cũng không phải ngốc.
Mặc dù trong khoảng thời gian này đều là Vân Tiên Tiên ở trong biệt thự, nhưng Tô Ánh Nguyệt mới thật sự là nữ chủ nhân thật sự của biệt thự này, chuyện này mấy người giúp việc hiểu rất rõ ràng.
Sau khi người giúp việc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt liền đi về phía cô, có một người đi tới thì những người ở phía sau cũng đi theo.
Mà lúc này Vân Tiên Tiên cũng đã phát hiện ra Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt dặn dò một người giúp việc trong số đó: "Trước tiên tắt nhạc đi."
Người giúp việc rất nhanh liền đi qua tắt nhạc.
Lập tức có người trong đám bọn họ ồn ào nói: "Tiên Tiên, người phụ nữ là ai vậy?"
Tô Ánh Nguyệt căn bản cũng không có để ý đến người nói chuyện, cô mang theo gương mặt lạnh lùng đi tới, nhìn ở dưới đất rãi đầy quần áo, đồ ăn vặt và tàn thuốc lá, thậm chí còn có tinh...
Mặt cô lạnh lẽo, cắn răng nói: "Thanh Trường, ném bọn họ ra ngoài cho tôi."
"Ư ử..."
Lúc này không biết có một bóng dáng màu trắng nhảy ra từ nơi nào, nó chạy đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, cọ cọ trên chân của cô, bộ dáng tủi thân vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu mới nhìn rõ là Thịt Bò.
Có điều trên lông của Thịt Bò dính rất nhiều bơ, còn có một nhúm lông bị đốt cháy, trông rất thê thảm.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay sờ sờ đầu trấn an nó, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: "Từ từ, ai cũng không cho phép ra ngoài."
Nói xong cô lại chỉ vào Thịt Bò mà hỏi: "Ai làm?"
Vân Tiên Tiên bất mãn đi tới: "Tôi nói này, không phải là cô có bệnh gì đó chứ."