“Ông chủ, là tôi.”
Trần Minh Tân lơ đãng nhìn qua.
Qua hai giây, anh mới nhìn chăm chú lần nữa, thấy rõ người đứng trước mặt thật sự là Nam Sơn mới thu lại tầm mắt.
Trần Minh Tân cúi đầu, đưa tay lấy hộp thuốc để trên bàn, lên tiếng hỏi anh ta: “Có chuyện gì sao?”
Mở hộp thuốc ra, phát hiện bên trong trống rỗng, hộp khác cũng là như thế.
Anh cũng không tức giận, nhìn Nam Sơn: “Thuốc lá.”
Nam Sơn do dự một lát, thấy ánh mắt Trần Minh Tân u ám, rõ ràng là tâm trạng rất tệ.
Anh ta không dám chọc Trần Minh Tân tức giận, chỉ có thể lấy thuốc lá trên người là đưa cho anh.
Anh ta vừa đưa thuốc lá cho Trần Minh Tân vừa nói: “Ông chủ, bác sĩ từng nói anh hạn chế hút thuốc uống rượu, có thể bỏ luôn thì tốt nhất, anh bây giờ…”
Trần Minh Tân châm một điếu thuốc, hút một hơi, giọng nói mơ hồ: “Không có chuyện gì thì ra ngoài đi.”
Trần Minh Tân lười nhác dựa vào nơi đó, âu phục màu đen trên người nhăn nhúm, cả người trông có hơi sa sút, nhưng anh vừa ra lệnh, Nam Sơn vẫn không thể không nghe.
Nam Sơn bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài.
Anh ta lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng bao, cảm thấy không thể để Trần Minh Tân tiếp tục như vậy được.
Đầu tiên không nói đến công ty có bao nhiêu chuyện cần anh xử lý, nếu anh mãi như vậy, thân thể của mình cũng sẽ không chịu được.
Nam Sơn ngẫm nghĩ một lát, gọi điện thoại cho An Hạ.
An Hạ đang sắp xếp đồ đạc, vì sắp tan tầm rồi.
Thấy là điện thoại Nam Sơn gọi tới, cô nghi ngờ lên tiếng: “Nam Sơn?”
“Ừm, là tôi, cô đang bận sao?”
“Chuẩn bị tan tầm, có chuyện gì hả?” Bình thường Nam Sơn sẽ không gọi điện thoại cho cô, cố ý gọi điện thoại chắc chắn là có chuyện.
“Chính là…” Nam Sơn có hơi bực bội gãi tóc, dứt khoát nói thẳng: “Cô có thể nói cho tôi biết số điện thoại của cô Tô không?”
Vừa nghe anh ta hỏi số điện thoại của Tô Ánh Nguyệt, An Hạ lập tức trở nên cảnh giác.
“Anh cần làm gì?” Cô cũng không tin Nam Sơn rảnh rỗi không có lý do gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt, nói không chừng là Trần Minh Tân sai khiến.
Trần Minh Tân đã có vợ chưa cưới còn cứ mãi quấn quýt lấy Tô Ánh Nguyệt, đúng là khiến người ta chán ghét!
Nam Sơn đắn đo nói: “Tôi tìm cô Tô có chút chuyện riêng.”
Sau đó giọng nói của Trần Minh Tân chợt xông vào tai: “Cậu tìm cô ấy có chuyện riêng gì?”
Anh ta quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trần Minh Tân đứng ở chỗ cách mình hai bước.
Nam Sơn thay đổi sắc mặt.
Nhưng Trần Minh Tân cũng không cho anh ta cơ hội giải thích đã đi tới giật lấy điện thoại trong tay anh ta.
Đúng lúc nghe thấy An Hạ nói: “Chuyện riêng? Anh tìm cậu ấy có thể có chuyện riêng gì, tôi nói này, dựa vào quan hệ của chúng ta, anh nói thật lòng đi, có phải liên quan đến ông chủ của anh không, tôi nói nhé, ông chủ kia của anh đúng là hơi tồi tệ đấy, mình đã có vợ chưa cưới rồi, còn quấn quýt lấy Ánh Nguyệt không buông, cái loại này…”
Trần Minh Tân nghe đến đây, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tồi tệ?”
An Hạ nghe vậy thì hơi sửng sốt: “Nam Sơn, sao anh đột nhiên thay đổi giọng nói thế, giọng nói thật là giống ông chủ của anh…”
Trần Minh Tân híp mắt, bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Minh Tân.”
“…” An Hạ nghi ngờ lỗ tai của mình bị bệnh.
Nhưng dựa vào hai năm cô làm thư ký bên cạnh Bùi Chính Thành, không ngừng bị anh ta ức hiếp, đã luyện ra năng lực thấy biến không sợ rồi.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Anh nói gì thế? Tôi không nghe thấy, tín hiệu bên này có vấn đề rồi, tôi cúp máy trước đây, hôm khác lại nói sau.”
An Hạ cúp máy, sự bình tĩnh lập tức sụp đổ.
Làm sao bây giờ! Người nghe máy là Trần Minh Tân!
Lời cô nói anh đều nghe thấy rồi!
Thất sách mà!
Cho dù là Nam Sơn, cô cũng không thể nói Trần Minh Tân như vậy trước mặt anh ta chứ.
Hối hận muốn chết.
Không biết Bùi Chính Thành đã đến từ lúc nào, anh tựa trên khung cửa nhìn An Hạ cắn ngón tay nôn nóng đi tới đi lui.
Mãi đến khi nhìn chán rồi, anh mới nói: “Sao tôi lại không biết tín hiệu công ty xảy ra vấn đề chứ?”
“Đừng nói chuyện với tôi, tôi xong rồi.”
Cô mắng boss Trần là tồi tệ thì thôi đi, còn bị Trần Minh Tân chính tai nghe thấy nữa.
Làm sao bây giờ?
“Sao em lại xong rồi? Tiết lộ bí mật của công ty hả?” Bùi Chính Thành không để ý.
Thật ra lúc An Hạ làm việc rất nghiêm túc, nhưng trong cuộc sống hằng ngày lại hơi cẩu thả.
An Hạ ngẫm nghĩ, vẫn quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành: “Anh có từng mắng boss Trần không?”
Bùi Chính Thành rất biết suy một ra ba, hỏi thẳng cô: “Em mắng cậu ta?”
“Không có… nhưng cũng không khác mấy, tôi chỉ nói anh ta tồi tệ thôi…” An Hạ cười gượng gạo.
Cô cũng đâu có cố ý.
“Có can đảm đấy, kêu một tiếng ông đi, nói không chừng tôi có thể phù hộ cho em.” Bùi Chính Thành cười hớn hở.
An Hạ ném cho anh một ánh mắt xem thường: “Phù hộ tôi? Đợi anh chết rồi lại nói sau.”
Bùi Chính Thành cũng không tức giận, ngược lại còn có hứng thú hỏi cô: “Sao em lại cảm thấy Minh Tân tồi tệ?”
“Năm đó, lúc anh ta và Cố Hàm Yên lên video trực tiếp, tôi gọi điện thoại cho Ánh Nguyệt bị anh ta nghe máy, rồi Ánh Nguyệt cũng không gọi điện thoại lại cho tôi, chắc chắn là anh ta không nói với Ánh Nguyệt tôi gọi điện thoại, sau đó, tin tức anh ta đính hôn với Cố Hàm Yên lập tức truyền ra, tôi không liên lạc được với Ánh Nguyệt nữa, Ánh Nguyệt biến mất thoáng cái đã suốt hai năm trời!”
An Hạ bĩu môi: “Lúc đó anh ta nói đó là chuyện của anh ta và Ánh Nguyệt, không cho tôi quan tâm, tôi thấy anh ta là sợ tôi nói gì đó với Ánh Nguyệt, tôi đoán lúc đó Ánh Nguyệt hoàn toàn không biết gì về chuyện anh ta lên video trực tiếp với Cố Hàm Yên, cái này không phải đàn ông tồi thì là gì? Đầu tiên che giấu cùng lên video trực tiếp với người phụ nữ khác, sau đó thì đính hôn với cô ta, làm Ánh Nguyệt tức giận bỏ đi suốt hai năm!”
Bùi Chính Thành nghe xong lời của cô, vẻ mặt hiếm khi bình tĩnh hơn.
Sau một lát, anh mới nói: “Lúc đó ông ngoại của Minh Tân bị bệnh nặng, cậu ta và Hàm Yên…”
“Cố Hàm Yên và Trần Minh Tân đều là bạn của anh, đương nhiên anh sẽ không cho rằng bọn họ có lỗi! Chẳng lẽ Ánh Nguyệt bị giấu diếm là đáng đời, có chuyện gì cũng không thể nói rõ ràng sao? Hơn nữa, người như Trần Minh Tân, nếu không phải tự anh ta đồng ý, ai có thể ép anh ta được chứ! Điều này, tôi tin anh hiểu rõ hơn tôi!”
An Hạ nói xong, mới cảm thấy hình như mình nói quá nhiều.
Dường như cô không nên nổi giận với Bùi Chính Thành.
Tuy bình thường đùa giỡn ầm ĩ với Bùi Chính Thành, anh ta cũng không giận thật, nhưng cô vẫn rất rõ khoảng cách giữa anh ta và cô.
“Xin lỗi, tôi chỉ thấy uất ức thay Ánh Nguyệt thôi.”
An Hạ nói xong, xách túi của mình lại, bỏ lại một câu “Tôi về trước” rồi đi ra ngoài.
Để lại một mình Bùi Chính Thành trong phòng làm việc, vỗ trán buồn phiền.
Anh không biết vì sao mình lại cứ rước phiền vào người.
Vốn chỉ là chuyện của hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt, bây giờ ngay cả anh cũng bị ảnh hưởng.
Anh đã ăn chay hai năm rồi, cho rằng lại thêm chút lửa sẽ có thể ăn thịt.
Bây giờ thì hay rồi, nói không chừng ngay cả anh An Hạ cũng giận luôn.
Phụ nữ là không nói đạo lý như thế đấy!