Tô Ánh Nguyệt giống như không nghe thấy, cô nhẹ nhàng giải thích: “Sáng cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái cho nên kêu tài xế đưa đến chỗ của bác sĩ Mạc khám thử.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng lại quen thuộc, Trần Minh Tân chưa nói xong thì trực tiếp bị nghẹn lại trong cổ họng.
Anh buồn bực đưa tay gõ mấy cái vào mặt bàn, mới lạnh lùng lên tiếng: “Tô Ánh Nguyệt, anh hôm qua mới nói với em, kêu em khoảng thời gian này không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, em coi lời anh nói như gió thoảng qua tai phải không?”
Giọng nói của anh rất không vui, mang theo sự chất vấn và trách móc.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không có tức giận một chút nào.
Lúc vợ của Trần Úc Xuyên qua đời, còn chưa đến 40 tuổi.
Trần Minh Tân bây giờ sắp 30 tuổi rồi.
Nếu như thật sự là di truyền, thế thì, Trần Minh Tân có thể sẽ chết trẻ giống như bà ngoại của anh.
Tô Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, ổn định lại hơi thở của mình, không để Trần Minh Tân nghe ra cô đang không ổn.
“Không có, tôi chỉ là thấy cơ thể không được thoải mái, đến tìm bác sĩ Mạc khám thôi, cũng không được sao?” Tô Ánh Nguyệt hỏi rất nghiêm túc, dường như nếu thật sự Trần Minh Tân nói không được thì cô có thể lập tức cúi đầu nhận sai.
Trong lòng Trần Minh Tân giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến anh không bình tĩnh lại được, khiến anh muốn nổi giận, khiến anh muốn tìm cớ mà trút ra.
Nhưng giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng của Tô Ánh Nguyệt, lại khiến ngọn lửa trong lòng anh dần dần được bình ổn lại.
Anh nhíu mày nhìn vào mặt bàn, mấy giây sau, anh mới nhớ ra Tô Ánh Nguyệt bây giờ không nhìn thấy biểu tình của anh.
“Em đến đây, 20 phút... không, 10 phút nữa anh muốn thấy em.”
Vừa dứt lời, điện thoại ‘bốp’ một tiếng bị ném đi.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng ‘tút’ từ trong điện thoại truyền đến thì hơi ngây người, lúc này mới trả lại điện thoại cho tài xế.
“Mợ chủ, chúng ta bây giờ đi đâu?” Tài xế vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt.
Ông ta thấy Tô Ánh Nguyệt mặt mày bình tĩnh, trong lòng nghĩ lần này chắc không có chuyện gì.
Kết quả, một câu tiếp theo của Tô Ánh Nguyệt lại đánh tan ảo tưởng trong lòng của ông ta.
“Anh ấy nói, 10 phút nữa muốn nhìn thấy tôi.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ mỉm cười nói xong, cô hài lòng nhìn bác tài xế đang trợn mắt khó tin.
“Sao... Sao có thể... 10 phút...” Người tài xế bị dọa thành ra nói lắp.
Ông ta đương nhiên biết, 10 phút không thể đến kịp tập đoàn LK được, ít nhất cũng phải một tiếng, không tắc đường còn có thể nhanh hơn một chút.
Nhưng đoạn đường đến trụ sở của LK không tắc đường là chuyện không thể nào.
Mà Trần Minh Tân lại là người nói một không nói hai.
Tô Ánh Nguyệt khẽ mỉm cười: “Không sao, chúng ta bây giờ đi đến đó, không cần vội, an toàn quan trọng hơn.”
Người tài xế nghe thấy cô nói vậy, nhưng không có yên tâm, vẫn có chút lo lắng.
Trên đường, ông ta sốt ruột đến mức không dám thở mạnh.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở đằng sau cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của bác tài xế.
Trần Minh Tân ở trong lòng mấy người làm thủ hạ, rốt cuộc là người như thế nào vậy?
Tùy tiện có thể giống như ác ma mà nổi giận?
Đại khái là như thế.
Nhưng, ác ma này lại là người cô yêu nhất, mặc kệ anh biến thành như thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ anh.
...
Khi đến dưới tòa nhà của tập đoàn LK, đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Đương nhiên, trên đường, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt luôn bị khủng bố, cô sắp bị Trần Minh Tân làm cho nổi điên rồi.
Tô Ánh Nguyệt không phải lần nào cũng nghe, cách hơn 10 phút thì nghe một lần.
Thật là hành động ấu trĩ còn hơn cả trẻ con, may mắn, Trần Minh Tân chỉ gọi cho cô, không có gọi cho tài xế.
Nếu không, bác tài xế chắc chắn sẽ nghi ngờ gì đó.
Tô Ánh Nguyệt không có để tâm với mấy lời nói của Trần Minh Tân, một tiếng không nhất định có thể đến, anh bắt người ta đi trong 10 phút phải đến.
Cô đâu phải Tôn Ngộ Không, có Cân Đẩu Vân bay một phát được 18000 dặm chứ.
Cô mặc dù không để tâm, nhưng tài xế lại không dám không để tâm.
“Mợ chủ, đến rồi.”
Người tài xế giúp cô mở cửa xe, cô từ trong xe bước xuống, vô tình nhìn thấy trán của người tài xế toát đầy mồ hôi lạnh.
Trong xe có mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải, cô một chút cũng không cảm thấy nóng.
Mà bác tài xế trán lại toát mồ hôi hột, căn bản không phải nóng, là vì sợ.
Tô Ánh Nguyệt ý thức được, Trần Minh Tân là người quyết sách của công ty, mỗi ngày đều hạ rất nhiều mệnh lệnh, dưới trướng cho hàng trăm hàng nghìn nhân viên muốn nghe theo sự chỉ huy của anh, một câu anh tùy tiện nói ra, có thể sẽ khiến người khác cảm thấy áp lực trong lòng, còn lo lắng sợ hãi nữa.
Mặc dù cô không để tâm Trần Minh Tân những lúc tức giận và giận hờn vô lý, nhưng không đại biểu người khác phải chấp nhận vô điều kiện những cảm từ cá nhân của anh.
Anh vốn là vô ý, nhưng lại khiến cuộc sống của người khác mang theo gánh nặng và bất an.
Tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt càng lúc càng nặng nề.
Đợi khi cô đến văn phòng của Trần Minh Tân, sự nặng nề trên mặt của cô cũng giảm đi vài phần.
Trên bàn làm việc của Trần Minh Tân chất đầy văn kiện, nhưng anh lại không có xử lý văn kiện, mà đi qua đi lại trong văn phòng, thỉnh thoảng thì nhìn giờ, giống như đang đợi người.
Tô Ánh Nguyệt biết, anh chắc chắn đang đợi cô.
Anh vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đi đến chỗ Tô Ánh Nguyệt, anh kéo cô vào: “Sao bây giờ mới đến, anh không phải nói trong 10 phút phải thấy được em sao?”
“Nhưng mà trong 10 phút em không đến được, chỗ này cách phòng khám của bác sĩ Mạc quá xa.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng nói, dẩu môi, muốn lộ ra một nụ cười tự nhiên.
Nhưng, bởi vì tâm trạng của cô quá kém, ý cười lại rất cứng nhắc.
Trần Minh Tân bây giờ rất nghi ngờ, vừa thấy dáng vẻ này của cô, mắt anh lập tức nheo lại, xoay người khóa cửa lại, ánh mắt đánh giá một vòng trên người cô, mới lên tiếng một lần nữa: “Em đến chỗ Mạc Tây Du để làm gì?”
“Đi kiểm tra sức khỏe.” Tô Ánh Nguyệt trả lời rất nghiêm túc.
Trần Minh Tân hiển nhiên không tin cô.
Anh nghi ngờ liếc nhìn cô: “Thứ 7 tuần trước chúng ta mới đến chỗ anh ta kiểm tra.”
“Thứ 7 là kiểm tra vết thương trên đầu của em, hôm nay em đến làm kiểm tra sức khỏe, sáng nay sau khi anh đi, em đột nhiên cảm thấy chóng mặt...”
Trần Minh Tân nghe đến đây, sự nghi ngờ trên mặt đã thay bằng sự lo lắng, nhưng giọng điệu vẫn không có vài phần độ ấm: “Bây giờ thì sao? Cảm thấy như thế nào rồi?”
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, có thể là tối qua nhiệt độ điều hòa chỉnh thấp quá, cho nên có hơi đau đầu.” Tô Ánh Nguyệt khi nói chuyện thì đặc biệt chú ý đến sắc mặt của Trần Minh Tân.
Trên mặt của anh là sự chuyên chú nghiêm tú quen thuộc mà cô thường thấy.
Nhưng trong lòng của cô đã không phải một người khỏe mạnh nữa rồi.
Cô không để tâm anh biến thành cái gì.
Nhưng, tổng giám đốc Trần Minh Tân của tập đoàn LK không thể là một người mặc bệnh rối loạn tâm thần được.
Anh là ông trùm tài chính ở Châu Âu, anh là người thừa kế đời sau của gia tộc Mogwynn, anh là đồng minh của công chúa Aika.
Biểu tượng trên người anh đều không cho phép anh là một người có bệnh tâm thần hay một người không khỏe mạnh.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ, anh nếu như chỉ là một người bình thường thì tốt rồi.
Như thế không cần để tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không cần lo lắng chuyện anh mắc chứng rối loạn tâm thần bị lộ ra sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, tất cả đều có thể giải thích được hết.