Có điều khi thấy Bùi Chính Thành ngồi trên xe, ấn đường cô khẽ giật: “Sao anh cũng ở đây?”
“Cô được đi, sao tôi lại không được đi chứ?”
“Tôi là nhân viên của tập đoàn Tô thị, đương nhiên là được đi rồi!”
“Ồ, cho nên phó tổng giám đốc Tô mời cô đi à?”
“Tôi…”
“Lên xe đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.” Trần Minh Tân kịp thời lên tiếng, cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai người.
Kết quả hai người vừa lên xe, lại vì chuyện nên đóng hay mở cửa sổ mà bắt đầu ầm ĩ.
“Mùa đông mở cửa sổ ra làm gì.”
“Mở ra cho không khí thông thoáng.”
“…”
Cuối cùng vẫn là Nam Sơn xả thân vì nghĩa ngồi giữa hai người, mặc dù hai người vẫn muốn cãi nhau, nhưng còn có Nam Sơn ngồi giữa, nghĩ lại thì thấy cũng không tiện lắm.
Còn có một nguyên nhân nữa là vì Nam Sơn là nam thần của An Hạ.
Ngồi cạnh nam thần, cô phải chú ý hình tượng mới được.
***
Vì hoạt động lần này tổ chức cho những lãnh đạo quản lý cấp cao của công ty tham gia, cho nên mọi người đều lái xe chạy thẳng đến suối nước nóng.
Lúc nhóm người Tô Ánh Nguyệt đến nơi, phần lớn những người khác đều tới rồi.
Đa số đều dẫn theo người nhà.
Nhưng như cô dẫn theo chồng, bạn chồng và bạn mình đến đây thì hầu như không có ai.
“Chào giám đốc Tô.”
Người có chức vụ thấp hơn chủ động chào hỏi cô.
Tô Ánh Nguyệt cười đáp lại, cũng chủ động chào hỏi đơn giản với mấy người có chức vụ cao hơn mình.
“Sao cô lại tới đây?”
Lúc này, một giọng nói không thân thiện vang lên.
Tô Ánh Nguyệt vừa nghiêng đầu đã thấy Dương Linh ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhìn cô với sắc mặt khó coi.
“Đương nhiên là phó tổng giám đốc Tô mời tôi tới đây rồi.” Cô khẽ nhướng mày, suối nước nóng này là nhà bà ta mở chắc, sao cô không thể tới chứ?
Không biết Dương Linh nghĩ tới điều gì, hung hăng liếc xéo cô rồi xoay người rời đi.
Bùi Chính Thành đang ngồi một bên bấm điện thoại bỗng ngẩng đầu hỏi: “Người phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh đó là ai vậy? Nói chuyện ngang ngược thế.”
Mặc dù anh và An Hạ cãi nhau ầm ĩ, nhưng nghe câu hỏi của anh, cô vẫn là người trả lời đầu tiên: “Bà ta là vợ của phó tổng giám đốc Tô chúng tôi.”
Anh nghe vậy thì gật đầu.
Lúc anh hỏi, giọng nói không to cũng không nhỏ, vừa khéo bị Dương Linh chưa đi xa nghe thấy.
Không ai cảm thấy vui vẻ khi bị người khác nói mình là phụ nữ già cả, bà ta cũng không ngoại lệ, nhưng kiêng kỵ ở đây nhiều người nên bà ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Bà ta đã sớm nghe nói, khi Yến Nhi ra nước ngoài, Tô Ánh Nguyệt đã bộc lộ sự tài giỏi trong tập đoàn Tô thị, hơn nữa dường như ông cụ rất xem trọng cô.
Những thứ này vốn thuộc về con gái bà ta chứ không phải cô!
***
Chẳng mấy chốc mọi người đã đến đông đủ, tới lúc chia phòng rồi.
Nhóm người Tô Ánh Nguyệt chia sau cùng, bởi vì bọn họ đông người nhất.
Tô Nguyên Minh nhìn thấy cả nhóm đông đúc thế thì nụ cười trên mặt dần biến mất, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Lúc này, quản lý khu đó đi tới hỏi: “Xin hỏi, mấy vị muốn mấy phòng ạ?”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói, Trần Minh Tân đã nói trước: “Bốn phòng.”
Anh và cô một phòng, ba người còn lại thì mỗi người một phòng, rất thích hợp.
Tô Nguyên Minh đợi bọn họ chia phòng xong thì xoay người rời đi ngay, giống như không muốn nhìn bọn họ thêm.
Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ tức giận của ông ta thì cũng không gọi lại, mấy chuyện tốn công mà vô tích thì thà không làm còn hơn.
Nhóm của cô được sắp xếp phòng cạnh nhau.
Tô Ánh Nguyệt cầm chìa khóa đi trước, Trần Minh Tân xách hành lý theo sau, năm người cùng bước vào thang máy.
Lúc thang máy chạy lên lầu có dừng lại một lần, nhưng khi cửa mở ra thì phát hiện không có ai.
“Sao không có ai vậy?” An Hạ nghi ngờ lên tiếng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua hành lang trống trải đăm chiêu: “Có thể là vì muốn đi thang máy nhưng cảm thấy đợi quá lâu nên không đi nữa.”
Không ai để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.
***
Suối nước nóng này ở vùng ngoại thành, lại mới mở, mà cũng có thể là vì thời tiết đẹp nên rất đông người.
Năm người về phòng mình nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó rồi chia ra đi tắm nước nóng.
Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đi cùng nhau, còn ba người đàn ông thì đi chung với nhau.
Thịt Bò đáng thương thì bị nhốt trong phòng.
Cô và An Hạ thoải mái ngâm trong suối nước nóng, cô nhắm mắt lại, cảm thấy lỗ chân lông khắp người mình đều nở ra.
Cô lên tiếng: “Lâu rồi tớ chưa được thả lỏng thế này.”
“Tớ cũng thế, gần đây thật mệt mỏi.” An Hạ dựa lưng nằm cạnh cô, cũng cảm thấy dạo này mình quá mệt mỏi.
Hai người trò chuyện đôi câu, chưa ngâm được bao lâu đã đứng dậy.
Bởi vì khu du lịch suối nước nóng này ngoài ngâm nước nóng thì còn rất nhiều dịch vụ khác, hiếm khi có dịp đến đây, phải chơi cho thỏa thích mới được.
Hai người không nói với ba người đàn ông kia mà đi tới nơi khác chơi một vòng, rồi mới chuẩn bị về phòng.
Vừa bước vào thang máy, Tô Ánh Nguyệt đã nhận được điện thoại của Trần Minh Tân.
Giọng nói ẩn chứa sự mất kiên nhẫn của anh: “Em đi đâu vậy? Có phải chạy tới nơi khác chơi không?”
Cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt sắp mất kiên nhẫn của anh, thầm lè lưỡi nói: “Em sắp về rồi, đang ở trong thang máy, lát nữa…”
Vừa nói đến đây, cửa thang máy đột ngột mở ra, một cô gái bỗng xông vào trong, lao thẳng vào Tô Ánh Nguyệt.
Cô nhất thời không đề phòng, hoảng sợ hét lên, điện thoại rơi xuống đất.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi cô…” Cô gái đụng trúng cô liên tục xin lỗi, làm cô muốn nói gì đó cũng không được.
“Không sao, lần sau đừng có lao thục mạng thế nữa.” Lúc Tô Ánh Nguyệt nói thì An Hạ đã giúp cô nhặt điện thoại lên.
Thang máy đi lên rồi ngừng lại, tầng này là nơi mấy người Tô Ánh Nguyệt ở.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy Trần Minh Tân đang đi qua đi lại ở hành lang.
Anh sốt ruột đi tới chỗ cô, thấy cô không sao bước ra từ thang máy, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Anh đi tới nắm tay cô, nhìn từ trên xuống dưới.
“Không có gì, có một cô gái bỗng lao vào thang máy, làm rớt điện thoại của em.” Tô Ánh Nguyệt nói xong thì huơ huơ điện thoại của mình, cũng may không bị hỏng.
Mọi người cũng không để tâm đến chuyện này nữa, ai về phòng người nấy, đến tối thì cùng nhau đi ăn cơm.
Tối nay đồng nghiệp trong công ty đều tụ tập ở nhà hàng, Tô Ánh Nguyệt cũng đi tới đó.
Cô vừa bước vào thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô gái khi nãy xông vào thang máy cũng có mặt.
Tô Ánh Nguyệt khá kinh ngạc, nhưng nhìn một lúc cũng không nhìn ra cô ấy là người nhà của ai.
Cô chỉ nhìn một lát, sau đó uống mấy ly rượu với những người có quan hệ tốt, rồi cùng Trần Minh Tân rời đi.
Chỉ là trước khi đi, cô cảm thấy cô ta đang nhìn mình.