Lúc cô đến phòng ngủ, phát hiện trên giường trống rỗng không có ai.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi: “Trần Minh Tân!”
Không ai trả lời, trong phòng tắm cũng không có người.
Lúc cô và Mạc Tây Du ra ngoài, Trần Minh Tân vẫn nằm trên giường, mới chỉ chốc lát, đã không thấy đâu, anh có thể đi đâu chứ?
Trong lòng cô lập tức hoảng loạn.
Xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài, mới mở cửa, đã phát hiện có người đứng đó.
Ngẩng đầu nhìn, chính là Trần Minh Tân.
“Em đi đâu vậy?”
Vốn câu này là câu cô muốn hỏi, nhưng Trần Minh Tân lại hỏi trước cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn mặt anh không chút biểu cảm, sững sốt một chút mới nói: “Em đi tiễn bác sĩ Mạc.”
“Anh ta nói gì?” Trần Minh Tân khẽ nhướn mày, sắc mặt đạm mạc.
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Anh ta không nói gì cả.”
Lời vừa nói ra, cô đã chú ý thấy mắt Trần Minh Tân khẽ híp lại.
Đây là dấu hiệu anh tức giận.
“Em hỏi một chút chuyện liên quan tới tình trạng sức khỏe của anh.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt giải thích.
Nói xong, cô ngước mắt thì thấy Trần Minh Tân đang khép hờ mắt nhìn cô, trong con ngươi đen thẫm là sự thâm thúy khó dò.
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới lời của Mạc Tây Du, đáy lòng căng thẳng, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi gặp một người bạn.” Trần Minh Tân nói, cũng không có ý muốn vào phòng.
Mặt Tô Ánh Nguyệt lóe lên tia nghi hoặc, cô mơ hồ cảm thấy giọng điệu này của Trần Minh Tân có chút không quá đúng, lên tiếng hỏi: “Bạn?”
Ở trong nhà, anh đi đâu gặp bạn?
Khả năng là vì lời nói trước đó của Mạc Tây Du, khiến cô sinh ra tác dụng tâm lý, cô cảm thấy bây giờ Trần Minh Tân nói gì làm gì, đều có chút kỳ quái.
Con ngươi Trần Minh Tân lóe lên tia sáng u ám: “Em cũng biết, anh dẫn em đi gặp một chút.”
“Ai?”
Trả lời của Trần Minh Tân là trực tiếp kéo tay cô, đi xuống lầu.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ anh vừa xuất viện, lại không thể giãy giụa, chỉ có thể đi theo anh.
Bàn tay nắm tay cô vẫn to lớn rắn chắc, không giống người vừa xuất viện chút nào.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhịn được lo lắng: “Anh đi chậm chút.”
Trần Minh Tân không để ý đến cô, dẫn cô đi thẳng xuống tầng hầm.
Ở cửa phòng tầng hầm, Trần Minh Tân cuối cùng dừng lại bước chân.
Lúc Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy cửa phòng tầng hầm, đáy lòng khẽ kinh ngạc: “Anh...anh dẫn em tới đây làm gì?”
Trần Minh Tân cong môi, lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, vươn tay, đẩy cửa phòng hầm ra.
Trong phòng không mở đèn, không có tia sáng, Tô Ánh Nguyệt có chút không thích ứng híp híp mắt.
Một khắc sau, chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, trong phòng hầm sáng trưng.
Bày trí phòng hầm rất đơn giản, vài cái ghế và ghế đẩu, còn có một số đồ linh tinh.
Phía trước đống đồ vặt đó, một bóng dáng cao lớn đang bị trói trên ghế.
Tô Ánh Nguyệt càng đến gần, càng cảm thấy bóng dáng đó quen thuộc.
Người bị trói trên ghế lúc này ngầng đầu lên.
Lúc Tô Ánh Nguyệt nhìn rõ khuôn mặt người đó, không nhịn được hô lên kinh ngạc: “Anh Thời Sơ!”
“Ha!”
Tiếng cười lạnh cùa Trần Minh Tân từ bên cạnh truyền tới.
Tô Ánh Nguyệt không dám tin quay đầu nhìn Trần Minh Tân, vươn tay chỉ vào Lục Thời Sơ: “Anh trói anh ấy làm gì!”
Trần Minh Tân lại không để ý cô, đi thẳng tới trước mặt Lục Thời Sơ, từ trên cao nhìn xuống anh ta, giọng bình tĩnh như nước: “Hôm nay vẫn không muốn nói?”
Tô Ánh Nguyệt chú ý thấy sắc mặt Lục Thời Sơ tái nhợt tiều tụy, không tự chủ đi về phía trước, nắm cánh tay Trần Minh Tân: “Anh bắt anh ấy nói gì?”
Trần Minh Tân không để ý Tô Ánh Nguyệt, vẫn hỏi Lục Thời Sơ: “Grissy là ai?”
“Anh ấy sao có thể biết Grissy là ai, anh thực sự là kỳ cục!” Tô Ánh Nguyệt nhìn ra, Lục Thời Sơ hẳn không phải mới bị bắt tới hôm nay, ít nhất đã vài ngày rồi.
Trên mặt Trần Minh Tân lộ ra nụ cười quái dị: “Anh kỳ cục?”
“Anh yêu thanh mai trúc mã này của em không kỳ cục? Em hỏi anh ta xem, hỏi anh ta có quan hệ gì với Grissy không, xem anh ta dám phủ nhận không.”
Trần Minh Tân dán vào Tô Ánh Nguyệt rất gần, vẫn là khuôn mặt cô vô cùng quen thuộc đó, nhưng sắc mặt lại cực kỳ hung hăng, giọng nói rất nhẹ, giọng điệu lại lạnh lùng như đâm vào xương cốt.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy không rét mà run.
“Anh đừng nói bậy!” Tô Ánh Nguyệt chỉ kịp quan tâm phản bác chuyện anh nói Lục Thời Sơ là anh yêu của cô.
“A? Không phải anh yêu?” Trần Minh Tân nở nụ cười.
Anh rất anh tuấn, cười rất xinh đẹp, nhưng nụ cười này lại không đạt đáy mắt.
“Chúng ta về phòng nói.” Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn Lục Thời Sơ một cái, liền kéo Trần Minh Tân muốn ra ngoài.
Cô không muốn tranh cãi với Trần Minh Tân ở đây, trước mặt Lục Thời Sơ.
“Sao vậy, không dám nghe anh ta nói anh ta có liên quan tới Grissy không?” Trần Minh Tân dựa vào gần hơn, vươn tay sờ mặt cô.
Lòng bàn tay anh có chút thô ráp, nhưng lại ấm áp.
Tô Ánh Nguyệt thoáng chốc thất thần.
Nhưng, một khắc sau, Trần Minh Tân quay phắt người sang, một chân đá vào Lục Thời Sơ đang bị trói trên ghế.
“Khụ...” Lục Thời Sơ ngã trên đất, không ngừng ho khan.
“Anh làm gì vậy!” Tô Ánh Nguyệt trừng to mắt, hoảng loạn chạy đến đỡ Lục Thời Sơ.
Nhưng cả người anh ta bị trói trên ghế, hoàn toàn không thể dùng sức, Tô Ánh Nguyệt phí sức lắm mới có thể đỡ anh ta dậy.
Cô đỡ Lục Thời Sơ dậy xong, bèn cởi dây thừng trên người anh ta.
Lục Thời Sơ lại vào lúc này lên tiếng gọi cô: “Ánh Nguyệt.”
Động tác trên tay Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng lại, tiếp đó nói: “Xin lỗi, em không biết anh ấy bắt anh tới.”
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng hầm giảm mấy độ.
Cô không quan tâm nổi tâm tình hiện tại của Trần Minh Tân, nhưng cô lại không thể không quản Lục Thời Sơ, chỉ có thể kiên trì, chống đỡ khí thế cường đại Trần Minh Tân phát ra, tiếp tục cởi dây trói.
Lục Thời Sơ chăm chú nhìn Tô Ánh Nguyệt, giọng nói có chút yếu ớt: “Điều anh ta nói đều là thật.”
Vài giây sau, Tô Ánh Nguyệt mới phản ứng lại, ý của Lục Thời Sơ là những điều Trần Minh Tân nói trước đó đều là thật.
Động tác trên tay Tô Ánh Nguyệt đột ngột dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sơ, kinh ngạc trong mắt không che giấu nổi, cô thu lại hai tay, nắm chặt, thử vài lần, cô mới nói ra tiếng: “Anh...anh nói gì?”
Khuôn mặt Lục Thời Sơ vốn tiều tụy, lại càng thêm trắng bệch, ánh mắt cũng ảm đạm: “Anh là đội trưởng đội ‘K7’.”
Giọng anh ta không lớn, lại như sấm sét, vang lên bên tai Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt lùi về phía sau vài bước, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Cho nên, lúc ở trong núi, Lý Yến Nam cho Trần Minh Tân ăn virus ‘K1LU73’, là do anh sai khiến?”
“...Phải.”
Người cô tin tưởng nhất, xém chút hại chết người cô yêu nhất.
“Anh...” Tô Ánh Nguyệt hung hăng nuốt ngụm nước miếng, lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.