Quả thật như Trần Tước Dẫn nói, tình trạng của Trần Vu quả thật rất đáng lo ngại.
Mặc kệ sau này Trần Vu có tỉnh lại hay không, mà cho dù có tỉnh, cô ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng.
Sau khi nắm rõ tình trạng của Trần Vu, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân cũng không nán lại lâu mà ngay lập tức rời đi.
Hai người vừa ra đến cổng bệnh viện thì gặp phải Trần Úc Xuyên.
Tô Ánh Nguyệt với Trần Minh Tân cùng nhau đi ra ngoài, trong lòng cô vẫn đang băn khoăn chuyện của Trần Vu nên đi đứng không chú ý cho lắm.
Cho đến khi Trần Minh Tân bỗng nhiên dừng bước, cô mới nhận ra mà ngẩng đầu lên.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh thì liền trông thấy Trần Chính và một vài vệ sĩ phía sau.
Mà ngay phía sau bọn họ còn có một chiếc Bentley màu đen đang đỗ.
Hiển nhiên, Trần Úc Xuyên đang ngồi trong chiếc xe đó.
Với tình hình này, xem ra Trần Úc Xuyên đang cố ý ở đây đợi Trần Minh Tân.
Nhưng mà, nếu Trần Úc Xuyên muốn gặp Trần Minh Tân thì chỉ cần gọi điện là được rồi mà? Sao còn phải cô ý đợi ở đây làm gì?
Hai người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đồng thời dừng bước, Trần Minh Tân nheo mắt nhìn Trần Úc Xuyên đang bước về phía bên này, ánh mắt khẽ suy tính vài giây, sau đó qua đầu nói với Tô Ánh Nguyệt: “Lên xe đợi anh đi”
Tô Ánh Nguyệt thấy vậy liền thu lại ánh mắt, đáp: “Vâng”
Trần Minh Tân đưa chìa khóa xe cho cô, sau đó sải bước về phía Trần Úc Xuyên.
Tô Ánh Nguyệt đứng tại chỗ chần chừ giây lát rồi xoay người trở lại chỗ để xe.
.....
Trần Minh Tân bước đến trước xe Trần Úc Xuyên, vệ sĩ chủ động tiến về phía trước mở cửa xe cho anh.
Thái độ một mực cung kính.
Trần Minh Tân cúi người ngồi vào bên trong, cũng không nhìn Trần Úc Xuyên lấy một cái, trên mặt tỏ vẻ lạnh nhạt: “Có chuyện gì thì nói đi”
Gương mặt Trần Úc Xuyên căng thẳng, ánh mắt sắc bén như dao liếc về phía Trần Minh Tân: “Cháu thu được lợi ích gì trong chuyện này?”
“Nói rõ ra đi” Trần Minh Tân cuối cùng cũng quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt thâm sâu giống như dã thú ăn thịt người, bí hiểm mà lại vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Trần Úc Xuyên run rẩy kịch liệt.
Ông ta luôn biết Trần Minh Tân là người không dễ bị khống chế, cũng cho rằng bản thân mình có thể nhìn thấu được Trần Minh Tân.
Dù đôi khi một số chuyện mà Trần Minh Tân làm khiến ông ta ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ coi đó là một chút ngoài ý muốn mà thôi, tuy nhiên ông ta chưa từng nghĩ là, ông ta sẽ bại dưới tay Trần Minh Tân
Nhưng chuyện lần này của Trần Vu cuối cùng cũng khiến ông ta có cảm giác hốt hoảng.
Trần Minh Tân bày ra vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì khiến cho nét mặt Trần Úc Xuyên khẽ biến, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Trần Vu”
Trần Minh Tân nghe thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên.
Anh nhếch mép, cười nhạt: “Ồ? Xót người của mình à? Bác sĩ Trần theo ông đã quá nửa đời người mà không hề đòi hỏi danh phận gì để rồi cuối cùng lại nhận được kết cục này, ông đang đau lòng hay sao?”
Trần Úc Xuyên trợn trừng hai mắt, bàng hoàng nhìn Trần Minh Tân: “Cháu nói lung tung gì đấy!”
Gương mặt ông ta hoàn toàn lộ ra vẻ giận dữ.
Trần Minh Tân thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù cách một tấm kính nhưng anh vẫn nhìn thấy được Tô Ánh Nguyệt đang ngồi nghịch điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Trần Úc Xuyên, bỗng chốc cảm thấy mất hứng.
Anh không muốn dây dưa gì thêm với Trần Úc Xuyên nữa, liền thẳng thắn mở miệng: “Trần Vu là tình- nhân của ông, theo ông từ khi bà nội còn sống, bởi vì thân phận như này mà hai năm trước cô ta mới dám động chân động tay vào kết quả báo cáo của Tô Ánh Nguyệt”
“Cho nên, cháu cho người thả rắn độc cắn cô ấy! Biến cô ấy thành bộ dạng hiện tại!” Vẻ mặt của Trần Úc Xuyên vô cùng khó coi, có chút xấu hổ lại cũng có chút tức giận.
“Không thì sao?” Trần Minh Tân cười lạnh: “Nếu như ông không tiện giải quyết, thì để cháu giúp ông, ai bảo chúng ta đều cùng một họ Trần cơ chứ?”
Mối quan hệ của Trần Úc Xuyên với Trần Vu không phải là bí mật gì, trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ là không ai nói ra.
Mãi cho đến hai năm sau khi Tô Ánh Nguyệt một lần nữa trở về bên cạnh anh, anh mới biết hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh mới chỉ kịp giải quyết người khơi mào cho tất cả mọi chuyện là Cố Hàm Yên mà không có thời gian xử lí Trần Vu.
Khiến cho vợ chồng anh cách biệt hai năm, anh không thể dễ dàng tha cho bọn họ như vậy được.
“Cháu, cháu...” Trần Úc Xuyên chỉ tay về phía Trần Minh Tân, không thốt lên lời.
“Dựa vào thân phận của ông, sau này sẽ có rất nhiều phụ nữ trẻ đẹp khác, sao phải đau lòng vì một bà già cơ chứ, đây cũng là cái giá mà cô ta phải trả...”
Anh nói những chữ cuối cùng bằng một giọng điệu nhẹ bẫng, dường như đang thì thầm với chính mình.
Anh nói như vậy bởi vì anh biết, đối với Trần Úc Xuyên, Trần Vu không chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Đối với ông ta, Trần Vu là người phụ nữ đã bầu bạn bên cạnh ông ta mười mấy năm, hết lòng hết dạ chăm sóc ông ta, quyết không hai lòng.
Cho dù Trần Úc Xuyên chẳng phải là một người dịu dàng, nhưng đối với người phụ nữ như vậy, ông ta cũng có chút tình cảm.
Trần Úc Xuyên tức đến mức không nói lên lời.
Trên mặt Trần Minh Tân lộ ra vẻ hài lòng: “Ông ngoại, ông nhất định phải... giữ sức khỏe nhé”
Anh nhẹ nhàng buông một câu này rồi ra khỏi xe.
........
Tô Ánh Nguyệt ngồi trong xe đợi không bao lâu liền thấy Trần Minh Tân bước về phía này.
Vừa yên vị là Trần Minh Tân liền trực tiếp khởi xe: “Đi thôi”
Tô Ánh Nguyệt vô thức nhìn về phía sau.
Thấy xe của Trần Úc Xuyên vẫn nằm im ở một chỗ, Tô Ánh Nguyệt lại quay đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Trần Minh Tân, bỗng thấy căng thẳng, không biết anh cùng Trần Úc Xuyên đã nói những gì.
“Anh với ông ngoại đã nói gì vậy?” Tô Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
“Nói về bữa tiệc cuối tuần thôi ấy mà” Trần Minh Tân quay đầu sang nhìn cô, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhưng lại ấm áp vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt cong môi: “À”
Cô đã sống ở lâu đài Mogwynn một thời gian, cô đương nhiên biết, trong gia tộc có một quy định, đó là thỉnh thoảng sẽ tổ chức một bữa tiệc.
“Chúng ta cũng tham gia sao?” Tô Ánh Nguyệt cho rằng sau chuyển ra khỏi Mogwynn rồi sẽ giảm bớt được số lần phải đối mặt với những người đó.
Nhưng mà, nghe giọng điệu của Trần Minh Tân, dường như anh cũng chuẩn bị tham gia bữa tiệc này.
Đúng như dự đoán, Trần Minh Tân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em không muốn đi sao?”
Tô Ánh Nguyệt không nói gì.
Đúng lúc có đèn đỏ, Trần Minh Tân dừng xe lại, nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, giọng nói ẩn chứa tia an ủi: “Xem nó như bữa tiệc bình thường là được mà”
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nhìn vào ngón tay thon dài mạnh mẽ của Trần Minh Tân, khẽ gật đầu đồng ý: “Vâng”
Nếu như anh muốn đi thì đi vậy.
Dù sao cũng chẳng có gì đáng sợ.
........
Buổi tối ngày cuối tuần, Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt lát xe quay về lâu đài Mogwynn.
Khi bọn họ đến nơi, đa số mọi người trong gia tộc đều đã có mặt đông đủ rồi.
Bởi vì gia tộc đông người nên phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Một vài thanh niên trẻ tuổi còn dẫn theo bạn bè đến chơi.
Thấy vậy, Tô Ánh Nguyệt liền hỏi Trần Minh Tân: “Còn có thể dẫn bạn đến chơi sao?”
Trần Minh Tân không nói gì, im lặng có nghĩa là đồng ý.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Sớm biết vậy đã dẫn Nam Sơn với Nam Kha đến đây rồi”
“Đừng dẫn bọn họ đến đây” Vẻ mặt Trần Minh Tân có chút khó lường.