Thằng bé đang mở to đôi mắt đen láy tự chơi đùa với ngón tay của mình.
Thằng bé nghe được tiếng mở cửa, hơi khựng người mới thử ngửa đầu qua nhìn về phía cửa, có điều vừa mới tỉnh ngủ nên không có sức lực gì nên liền ngã trở về.
Tô Ánh Nguyệt đến gần đã nhìn thấy đôi mắt của thằng bé đang chuyển động tròn, trên gương mặt béo béo của đứa nhỏ còn có hai chỗ đỏ ửng, nhìn vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.
Tô Ánh Nguyệt nhìn bộ dáng nho nhỏ dễ thương của Lâm Mộc Tây, trái tim lúc đầu đã bình thường lại giống như đổ một bình ngũ vị, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Tô Ánh Nguyệt cúi thấp người ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ sờ mặt của thằng bé: “Dậy rồi à?”
Lâm Mộc Tây chớp mắt một cái, mềm mại lên tiếng gọi hai chữ: “Dì dì.”
Động tác của Tô Ánh Nguyệt khựng lại, cô biết Lâm Mộc Tây đang nghĩ mình là Lâm Tố Nghi.
Mặc dù trong lòng của cô cảm thấy hơi khổ sở, có thể nói đến cùng hiện tại đối với Lâm Mộc Tây mà nói thì Lâm Tố Nghi mới là người quen thuộc, thân thiết nhất với thằng bé.
“Ngày mai chúng ta lại đến thăm dì ấy, hôm nay dì ấy đã rất mệt mỏi rồi, phải được nghỉ ngơi.” Tô Ánh Nguyệt cũng không nói dối, tình huống hiện tại của Lâm Tố Nghi không phải rất tốt nên cần phải nghỉ ngơi và kiểm tra, cũng không quan tâm Lâm Mộc Tây được.
Dù cho Lâm Mộc Tây không khóc cũng không làm ồn nhưng vẫn sẽ khiến Tô Ánh Nguyệt hao tâm tổn sức.
Lâm Mộc Tây an tĩnh nhìn cô mấy giây, giống như đã hiểu rõ rồi lại quay đầu bắt đầu tự chơi ngón tay của mình.
Tô Ánh Nguyệt bế thằng bé lên: “Chúng ta đi ăn chút gì đó có được không?”
Buổi trưa Lâm Mộc Tây cũng không phải ăn rất nhiều, Tô Ánh Nguyệt cũng chưa từng chăm sóc trẻ con nên cũng không biết sức ăn bình thường của trẻ con là nhiều hay ít, cô dự định để thằng bé ăn thêm chút hoa quả nữa.
Cũng không biết Lâm Mộc Tây nghe có hiểu không, thuận theo mà ôm cổ của Tô Ánh Nguyệt, tò mò nhìn về phía Trần Minh Tân đang đứng cách đó không xa.
…
Tự tay Tô Ánh Nguyệt xuống phòng bếp rửa hoa quả, lại gọt vỏ, còn đặc biệt cắt thành những miếng rất nhỏ.
Lúc đi ra đã nhìn thấy Lâm Mộc Tây đang ngồi trên sofa chơi với Thịt Bò rất vui vẻ.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, cô nhớ rõ lần trước Lâm Mộc Tây rất thích chơi với Thịt Bò.
Mà lúc này Trần Minh Tân đang ngồi ở đối diện Lâm Mộc Tây, cầm điện thoại không biết đang làm cái gì, thỉnh thoảng nhìn Lâm Mộc Tây một chút.
Có thể thấy rõ Trần Minh Tân không biết nên ở chung với trẻ con như thế nào.
Thật ra thì Tô Ánh Nguyệt cũng giống như vậy.
Cô đã bỏ qua thời kỳ trẻ sơ sinh của Lâm Mộc Tây, lúc cô nhìn thấy Lâm Mộc Tây thì thằng bé đã biết đi và ăn cơm, cũng sẽ biết nói một ít từ đơn giản.
Tô Ánh Nguyệt dừng lại một chút mới bưng hoa quả đi ra: “Mộc Tây, ăn trái cây nè.”
Lâm Mộc Tây ngoái đầu lại nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy hoa quả đỏ đỏ vàng vàng cô đang bưng trong tay, hai mắt lập tức phát sáng, sau đó lại nói cái gì đó.
Nhưng bởi vì chữ mà thằng bé nói không rõ ràng cho nên Tô Ánh Nguyệt nghe không hiểu được.
Có điều nhìn biểu cảm của thằng bé, hình như là rất muốn ăn.
Cô cầm một miếng dưa hấu đút cho ba Lâm Mộc Tây, Lâm Mộc Tây há to miệng lập tức cắn một cái.
Nhìn thấy được thằng bé rất thích, gương mặt Tô Ánh Nguyệt liền hớn hở.
Trần Minh Tân ngẩng đầu lên từ điện thoại, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang ân cần đút hoa quả Lâm Mộc Tây.
Mà Lâm Mộc Tây thì vừa chơi với Thịt Bò, vừa há mồm ăn trái cây, vẻ mặt rất hài lòng.
Lông mày của Trần Minh Tân bất giác nhíu lại rất nhỏ, từ trước đến giờ chưa thấy Tô Ánh Nguyệt đối xử ân cần với anh như vậy.
…
Cả một buổi chiều, Tô Ánh Nguyệt đều ở bên cạnh Lâm Mộc Tây.
Còn Trần Minh Tân thì lại làm phông nền cả một ngày.
Mặc dù trong lòng anh cũng thương yêu đứa con trai không dễ gì có được này, nhưng khi nhìn thấy tất cả sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt đều đặt trên người của Lâm Mộc Tây, anh vẫn cảm thấy có chút không vui vẻ.
Chơi với Tô Ánh Nguyệt cả một buổi chiều, Lâm Mộc Tây cũng đã nói chuyện nhiều hơn.
Mặc dù đa số Tô Ánh Nguyệt đều nghe không hiểu được, nhưng mà trong lòng của cô lại cực kỳ vui mừng.
Chỉ là, chờ đến tối Lâm Mộc Tây lại đột nhiên ầm ĩ.
“Dì...dì...”
Lâm Mộc Tây cứ khóc dữ dội, chính là không chịu đi ngủ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, dỗ dành thằng bé một hồi thằng bé lại náo loạn lên, cũng vẫn không chịu đi ngủ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy thằng bé khóc thì cực kỳ đau lòng: “Nếu không thì chúng ta dẫn thằng bé đến thăm Lâm Tố Nghi đi?”
Trần Minh Tân mời vừa tắm xong đi ra, nhìn thoáng qua Lâm Mộc Tây đang ở trong ngực cô khóc rống không ngừng, chần chừ một lúc mới mở miệng nói: “Anh ôm thằng bé ra ngoài một lát có lẽ sẽ tốt hơn, em đi tắm trước đi.”
Sau đó anh liền ôm Lâm Mộc Tây qua, ôm thằng bé đi ra khỏi phòng.
Tô Ánh Nguyệt vừa mới tắm xong, lúc đi xuống lầu tìm bọn họ thì Trần Minh Tân đã ôm Lâm Mộc Tây trở lại.
Đứa nhỏ đang ghé vào trên vai của Trần Minh Tân ngủ say.
Trên người Trần Minh Tân mặc áo ngủ, cả người nhìn mất đi vài phần lạnh lẽo thêm một tia dịu dàng, dáng vẻ anh ôm đứa nhỏ nhìn có chút không hài hòa, nhưng khi Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy một màn này đột nhiên lại cảm thấy đáy lòng rất an bình.
Cảnh tượng chỉ xuất hiện trong tưởng tượng cuối cùng đã xuất hiện trong hiện thực, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy khung cảnh tốt đẹp này không hề chân thật chút nào.
Bất tri bất giác Trần Minh Tân đã đi đến gần, hạ giọng nói: “Quay về đi ngủ thôi.”
Tô Ánh Nguyệt lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Mộc Tây, sau đó mới nói: “Nhanh như vậy đã ngủ mất rồi à?”
“Bên ngoài có gió, lúc này lại mát mẻ, có lẽ là thằng bé không thích hơi lạnh tỏa ra ở trong phòng.” Trần Minh Tân vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi lên lầu.
Vừa đi vào trong phòng, hai người liền tắt đèn, leo lên giường, đặt đứa nhỏ vào giữa hai người.
Trong không khí yên tĩnh, Trần Minh Tân có thể nghe thấy âm thanh ngái ngủ cực nhỏ của Lâm Mộc Tây, nhẹ nhàng, không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe ra được.
Đáy lòng của anh khẽ động, nhịn không được mà đưa tay sờ sờ đầu thằng bé.
Trong bóng tối, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Cần đổi tên cho Mộc Tây không?”
Trần Minh Tân chỉ hỏi lại cô: “Muốn đổi tên gì?”
Tô Ánh Nguyệt sợ làm ồm đến Lâm Mộc Tây nên giọng nói rất nhẹ: “Em cảm thấy cũng không cần phải đổi, đổi họ là được rồi, mặc kệ ban đầu Phong Hải có mục đích gì nhưng ít nhất thì anh ta đã cứu con của chúng ta, cái tên này có lẽ cũng là do anh ta đặt.”
“Ừm.”
Trần Minh Tân chỉ hờ hững lên tiếng liền không có động tĩnh gì.
…
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Tối hôm qua không biết bởi vì quá mức vui mừng hay là nguyên nhân khác mà đến khuya cô mới ngủ được, lúc này tỉnh lại bên cạnh đã trống không.
Không chỉ là Trần Minh Tân, ngay cả Lâm Mộc Tây cũng không có ở đây.
Cô nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình điện thoại, cô liền bật dậy nhanh chóng.
Là cuộc gọi của Phong Hải.
Cũng có thể nói là Lâm Hào Kiệt.
Dù sao thì thân phận của anh ta cũng đã có thể xác nhận rồi.
Tô Ánh Nguyệt để ý giờ giấc một chút, cũng đã hơn chín giờ rồi, trong phòng không có bóng dáng của Trần Minh Tân, có lẽ anh đã rời giường.
Cô chỉ do dự trong chớp mắt liền nhận điện thoại.
“Ánh Nguyệt, nghe nói đã mấy ngày rồi cháu không đến công ty, có phải là thân thể không thoải mái hay không?”
Tốc độ nói chuyện của Phong Hải chậm rãi lại ung dung, giọng nói của anh ta ôn hòa lạ thường, nhưng mà Tô Ánh Nguyệt nghe những lời nói đơn giản này lại cảm thấy da đầu tê rần.