Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Bùi Chính Thành lại chỉ mỉm cười với vẻ khó đoán, sau đó quay cửa kính xe lên và lái xe rời đi.

Để lại Bùi Chính Thành đứng đó thầm rùng mình.

Có lẽ bởi vì giữa Tô Ánh Nguyệt và Cố Hàm Yên, anh ta thiên vị Cố Hàm Yên hơn, trong lòng anh ta thật ra vẫn luôn hi vọng Cố Hàm Yên ở cùng với Trần Minh Tân, cho nên khi đối mặt với Tô Ánh Nguyệt mới tự nhiên chột dạ.

...

Trên đường Tô Ánh Nguyệt đi tới tập đoàn Tô Thị, cô đã suy nghĩ rất nhiều xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

Nhưng mãi đến lúc cô đến công ty vẫn không nghĩ ra được một cách nào thích hợp.

Hơn nữa, trong công ty có nhiều người như vậy, cũng không phải cô nói giải quyết thế nào thì bọn họ sẽ làm như vậy.

Khi đến tập đoàn Tô Thị, cô đi thẳng vào phòng họp.

Tô Thành và một vài lãnh đạo cấp cao có liên quan đã ngồi chờ cô ở bên trong.

Thấy cô bước vào, ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người nhìn cô đều không che giấu, chỉ có điều phần lớn mọi người biểu hiện không quá rõ ràng.

Tô Thành nhíu mày nhìn cô, không nói chuyện.

Tô Ánh Nguyệt đi tới, khẽ gật đầu: "Ông nội."

Tô Thành không nhẹ không nặng đáp một tiếng, Tô Ánh Nguyệt lại ngồi xuống chỗ ngồi dưới tay ông ta.

Sau khi cô ngồi xuống lại phát hiện mọi người vẫn không có dấu hiệu sẽ bắt đầu.

Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Tô Thành.

Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu và nhìn thấy người bước vào chính là Tô Nguyên Minh.

Tính từ lần trước Tô Thành nằm viện, Tô Nguyên Minh quay về công ty chủ trì đại cục, đến bây giờ đã rất lâu rồi.

Lần trước Tô Nguyên Minh bảo cô chuyển dự án hợp tác với LK cho Tô Yến Nhi, sau khi cô từ chối đã bị tiêm vào ma túy. Sau khi cô lại quay về công ty, Tô Thành đã trở về, Tô Nguyên Minh cũng trở lại công ty dưới chi nhánh.

Không ngờ bọn họ gặp lại nhau ở dưới tình huống này.

Cô có thể đoán được lần này Tô Nguyên Minh trở về nhất định sẽ ngáng chân cô.

"Thật ngại quá, đã để cho mọi người phải chờ lâu rồi." Vẻ mặt Tô Nguyên Minh nghiêm túc, nhưng giọng điệu khiêm tốn lại làm vẻ mặt Tô Thành và những người khác đang ngồi dịu xuống.

Tô Ánh Nguyệt nắm hai tay và để lên trên bàn, trên mặt lộ vẻ suy ngẫm.

Tô Nguyên Minh ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong mắt chợt lóe sáng.

"Nếu mọi người đã đến đông đủ, bây giờ bắt đầu đi." Tô Thành vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, ông ta nghiêm mặt nhìn Tô Ánh Nguyệt nhưng lại nói với thư ký đứng phía sau: "Đưa đồ cho con bé xem."

Thư ký nghiêm mặt đặt một tập tài liệu tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt mở ra xem, phát hiện trên đó đều những tin tức của truyền thông, hướng gió đã chuyển sang tấn công tập đoàn Tô Thị.

"Dự án hợp tác này vốn giao toàn quyền cho cháu chịu trách nhiệm, đây chính là chuyện tốt cháu làm đấy. Hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị đã bị ảnh hưởng, cháu tốt nhất nên có một phương pháp giải quyết và giải thích hợp lý."

Tô Thành miệng hùm gan sứa, trong giọng nói đầy ý trách mắng. Ông ta rõ ràng chẳng quan tâm trong quá trình có chuyện gì xảy ra, ông ta chỉ quan tâm tới kết quả.

Tô Ánh Nguyệt đã đoán trước được thái độ này của Tô Thành, cho nên trong lòng của cô gần như không có cảm xúc gì.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về chuyện này, cũng chắc chắn sẽ dùng cách giải quyết ổn thoả tốt đẹp nhất. Chuyện lần này là do tôi sai."

Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc nói, nên nhận sai thì vẫn cứ nhận. Cô không cần thiết phải giải thích quá nhiều với người chẳng để ý tới mình.

Nhưng cô vẫn phải nói một chút về tình hình cụ thể lúc đó.

Tô Ánh Nguyệt cẩn thận nói ra tình hình hôm trước, kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, cô lại bị mọi người phê bình một trận.

"Gặp phải loại chuyện này, sao cô có thể để cho cô Cố đẩy cô ra? Chẳng lẽ cô không biết điều này sẽ gây ra hậu quả gì à?"

Người mở miệng là một lãnh đạo cấp cao khá lớn tuổi trong công ty.

Tô Ánh Nguyệt nhìn ông ta với vẻ mặt vô cảm: "Ngài nói phải, nếu tôi có thể đoán được tương lai, tôi chắc chắn sẽ không để cho bọn họ đi tới chỗ studio đó."

Chuyện bất ngờ xảy ra vốn không ai dự đoán được, những người này lại cứ muốn bắt lỗi cô.

Lãnh đạo cấp cao kia bị cô nói cho nghẹn lời.

Sau đó lại là những lời đả kích ngấm ngầm hay công khai, vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt không thay đổi, đánh trả một cách rất xảo diệu.

Mãi đến khi không ai cố ý bắt lỗi cô nữa, cô mới mở miệng: "Tôi nghĩ việc cấp bách bây giờ là mở một buổi họp báo, đây là phương pháp đơn giản nhất cũng là hữu hiệu nhất để giải quyết chuyện này."

Tô Ánh Nguyệt quả quyết như vậy làm Tô Thành không khỏi liếc nhìn cô.

Cái nhìn này làm ôn ta tự nhiên nghĩ đến con trai cả của mình, cũng chính là Tô Chí - ba của Tô Ánh Nguyệt.

Về chuyện người thừa kế công ty, trước đây ông ta đã từng thật lòng vừa ý Tô Chí, nhưng sau đó xảy ra chuyện như vậy làm ông ta cũng không thích cả Tô Ánh Nguyệt.

Tô Thành nhíu mày và lấy lại tinh thần: "Cháu cứ làm theo cách cháu nói, nhưng phải để cho Nguyên Minh giúp đỡ, để tránh xẩy ra sai lầm trong công việc."

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, trong mắt thoáng giật mình kinh sợ, ngước mắt nhìn Tô Nguyên Minh.

Tô Nguyên Minh cười rất ôn hòa: "Con tất nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ Ánh Nguyệt, xử lý thỏa đáng chuyện này."

"Vậy hợp tác vui vẻ." Tô Ánh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn ông ta, sau đó thu hồi tầm mắt.

...

Tô Ánh Nguyệt quay lại trong xe và thở dài, trong lòng buồn bực.

Cô cảm thấy Tô Thành gọi Tô Nguyên Minh về, chắc chắn không chỉ đơn giản là để cùng cô xử lý chuyện này.

Thôi quên đi, chuyện sau này thì chờ sau này lại nói.

Thời gian buổi họp báo được xác định vào cuối tuần, hôm nay sẽ phải làm công tác chuẩn bị, nhưng bây giờ cô cần tới bệnh viện thăm Hàm Yên đã.

Tô Ánh Nguyệt đỗ xe bên đường mua một giỏ hoa quả, sau đó mới đi tới bệnh viện.

Có chuyện gì buồn bực hơn bị tình địch cứu còn phải tới thăm chứ?

Cảm giác này giống như khi đang ăn cơm lại nhai phải hạt cát, tuy không tính là chuyện gì lớn nhưng vẫn làm người ta khó chịu.

Không đau cũng không ngứa, chỉ là khó chịu, khắp người đều cảm thấy không ổn.

Khi đến cổng bệnh viện, Tô Ánh Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cầm theo giỏ quả đi vào trong.

"Cốc cốc."

Cô gõ cửa hai cái, khi nhận được tiếng mời vào từ bên trong, cô mới đẩy cửa bước vào.

Mông không có ở đây, trong phòng bệnh ngoại trừ Cố Hàm Yên còn có hai người khác, một nam một nữ, người đàn ông mặc bộ vest, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, người phụ nữ đi theo phía sau anh ta có vẻ rất cung kính.

Chắc là ông chủ của công ty nào đó dẫn theo thư ký tới gặp Cố Hàm Yên.

Cố Hàm Yên vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt liền cười, giọng điệu thân thiết: "Ánh Nguyệt, cô tới đấy à."

"Đúng vậy, cô thế nào?" Tô Ánh Nguyệt nghe giọng điệu của cô ta thì cảm thấy rất không được tự nhiên nhưng không thể nói được gì.

"Nếu cô Cố có bạn tới thăm, vậy tôi lại đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm cô sau." Người đàn ông kia nói xong liền dẫn theo cô thư ký rời đi.

Trước khi đi, ông ta còn lịch sự khẽ gật đầu chào Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt đặt giỏ quả sang một bên. Cố Hàm Yên nhìn cô rồi nhìn ra cửa, giọng điệu thân thiết cũng giảm xuống: "Cô... tới một mình à?"

Tô Ánh Nguyệt giả vờ không hiểu ý của cô ta: "Đúng vậy, cô đã cứu tôi, tôi tới thăm cô cũng là chuyện nên làm."

Cô nói xong liên lấy một quả táo từ trong giỏ quả ra: "Cô có muốn ăn quả táo không? Tôi gọt cho cô một quả nhé?"

Cố Hàm Yên liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt dần lãnh đạm: "Không cần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK