Buổi tối sau khi hai người cùng nhau ăn ở bên ngoài thì ai về nhà nấy.
Tô Ánh Nguyệt về đến nhà, do dự một lúc, mới mở cửa bước vào.
Cả phòng tối đen, cô có thể cảm nhận được, trong phòng ngoại trừ cô ra không có người thứ hai tồn tại.
Cũng có nghĩa là, Trần Minh Tân không đến.
Tâm trạng khẽ thả lỏng, nhưng lại cảm thấy hụt hẫng.
Không muốn để bản thân nghĩ ngợi quá nhiều, Tô Ánh Nguyệt tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Không biết có phải là do bên cạnh thiếu mất một người hay không, mà rất lâu cô mới có thể ngủ được.
***
Ngày hôm sau là thứ hai.
Tô Ánh Nguyệt mặc bộ quần áo mới mua cùng An Hạ ngày hôm qua, rồi lại tự trang điểm, sau đó mới đến công ty.
***
Chuyện Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi hủy hôn qua bài báo ngày hôm qua đã được truyền ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt vừa bước vào công ty, liền cảm giác được bầu không khí có chút lạ thường.
Tuy không phải cố ý đi nghe ngóng, nhưng cô nghe thấy rất nhiều người đang bàn luận về chuyện này.
“Cô cả nhà họ Tô và cậu chủ nhà họ Huỳnh đã hủy hôn, có nghe về chuyện này chưa?”
“Hôm qua thấy báo đăng rồi, cô cảm thấy là thật sự chia tay trong hòa bình chứ?”
“Không thể nào trùng hợp như vậy đâu, trước kia chẳng phải cô Tô từng ra nước ngoài vài tháng sao? Chắc không phải cô ta ở bên ngoài… nên mới…”
Tô Ánh Nguyệt đi ngang qua, những cuộc nói chuyện này cứ như vậy lọt vào tai cô.
Nói ra thì, những phỏng đoán có phần ý của những người không liên quan lại khiến trong lòng Tô Ánh Nguyệt có một cảm giác thoải mái âm ỉ.
Có điều, cô cũng khá tò mò với lý do thật sự mà Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi chia tay.
“Chào giám đốc Tô!”
Mấy nhân viên nữ đang tám chuyện, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, liền không nói gì nữa, lên tiếng chào cô.
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Sau đó, cô vừa trở về đến phòng làm việc, Tô Thành đã gọi điện thoại đến.
“Đến công ty chưa? Đến rồi thì đến phòng làm việc của ông một chuyến, ngay bây giờ!”
Giọng nói của Tô Thành vẫn nghiêm nghị như mọi khi, nói xong cúp máy luôn.
Tô Ánh Nguyệt không để ý lắm, cất điện thoại lại rồi đứng dậy đến phòng làm việc của Tô Thành.
Lúc đến cửa phòng, cô bình tĩnh gõ cửa, được sự đồng ý của Tô Thành, mới mở cửa bước vào.
Sau khi bước vào, cô phát hiện Tô Yến Nhi cũng ở đó.
Có điều, sắc mặt của Tô Yến Nhi không tốt lắm.
Cô tự động phớt lờ Tô Yến Nhi, mỉm cười, nhìn Tô Thành: “Ông nội, tìm cháu có việc gì thế ạ?”
Không ai đánh người đang cười, dù Tô Thành đang vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Ngồi đi, có chuyện muốn hỏi cháu.”
Tô Ánh Nguyệt lùi về phía sau một bước, ngồi xuống đối diện Tô Yến Nhi: “Ông hỏi đi ạ.”
Tô Thành thấy dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của Tô Ánh Nguyệt, khẽ híp mắt lại, hỏi cô: “Có phải cháu lén lút qua lại với Tiến Dương không?”
“Cháu không hiểu rõ ý của ông nội.” Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ nghi vấn, tuy cô nói không hiểu, nhưng trong lòng đã nghĩ đến điều gì đó.
Cuối cùng, không đợi Tô Thành mở miệng, Tô Yến Nhi ngồi đối diện đã cướp lời: “Ánh Nguyệt, chị không biết em vẫn luôn thích Tiến Dương, nếu như em nói sớm hơn một chút, chị sẽ rút lui, nhưng bây giờ em lại làm như vậy, khiến chị rất khó chịu…”
Nói đến đây, Tô Yến Nhi đột nhiên nghẹn ngào, dáng vẻ như vô cùng buồn bã, không thể nói tiếp nữa.
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt trở nên lạnh lẽo.
Rõ ràng trong lời nói của Tô Yến Nhi có ý khác.
Tô Ánh Nguyệt không lập tức mở miệng, chỉ quay sang nhìn cô ta, rồi nhìn sang Tô Thành.
Tô Thành nhìn thấy hết dáng vẻ dửng dưng của Tô Ánh Nguyệt, trên mặt dần xuất hiện sự tức giận.
Tô Yến Nhi là đứa cháu gái mà ông yêu quý, mong mỏi nhiều, vốn dĩ hôn sự của nó và Huỳnh Tiến Dương không hề có chút sai sót nào, vậy mà đến cuối cùng còn xảy ra việc như này.
Tô Thành nhìn Tô Ánh Nguyệt, giọng điệu cũng không ôn hòa, nói: “Ánh Nguyệt, cháu có biết cho dù Tiến Dương không cưới Yến Nhi, cũng sẽ không thể cưới cháu!”
Lúc này Tô Ánh Nguyệt đã hiểu hết mọi chuyện.
Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương hủy bỏ hôn ước, Tô Thành chắc chắn sẽ rất tức giận, sau đó, Tô Yến Nhi đổ hết mọi chuyện lên người cô.
Tô Yến Nhi muốn Tô Thành nghĩ là Huỳnh Tiến Dương hủy bỏ hôn ước đều là bởi vì cô chen chân vào.
Như vậy, Tô Thành nhất định sẽ tức giận với cô.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười.
Loại người như Tô Yến Nhi, chưa từng có chút suy nghĩ tốt đẹp nào cả.
“Lời của ông, cháu nghe không hiểu lắm, cháu là người đã kết hôn, hơn nữa, tình cảm của cháu và chồng cũng rất tốt. Ông nói về vấn đề Huỳnh Tiến Dương có cưới cháu hay không, cháu cũng không có hứng thú, cũng chưa từng nghĩ đến.”
Tô Ánh Nguyệt nói lời này vô cùng thẳng thắn, cũng không nể mặt Tô Thành chút nào.
Cô là người đã kết hôn, Tô Thành là một trưởng bối, mà lại ở trước mặt cô nói người đàn ông khác sẽ không cưới cô.
Cũng chỉ có Tô Thành mới có thể nói ra những lời này.
Sắc mặt Tô Thành xanh mét, mặt hằm hằm, không biết nói gì.
“Ánh Nguyệt, đã đến nước này rồi, em vẫn không chịu nói thật sao?”
Tô Yến Nhi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt tức giận: “Em có dám nói là khoảng thời gian chị ra nước ngoài, em không gặp mặt Tiến Dương không? Tiến Dương bởi vì em nên mới hủy hôn với chị!”
Tô Yến Nhi nói xong, liền quay đầu sang một bên, làm động tác lau nước mắt, giả vờ giống hệt như một người chị gái đáng thương bị cô em gái mà mình yêu quý cướp đi mất chồng sắp cưới.
“Tôi không dám nói tôi và Huỳnh Tiến Dương không gặp mặt, thành phố Vân Châu cũng chỉ lớn có từng đây, ra khỏi cửa gặp mặt một vài người quen là chuyện bình thường. Nhưng mà, đừng nghĩ rằng người đàn ông mà chị thích, thì ai cũng sẽ thích. Tôi đã nói từ lâu rồi, chị xem anh ta là bảo bối, nhưng đối với tôi, anh ta còn không bằng một ngọn cỏ!”
Tô Ánh Nguyệt nói liền một hơi, vẻ mặt tỏ vẻ sẽ không nhường nhịn.
Cái oan nào cũng muốn đổ lên đầu cô, đừng có mơ.
Tô Yến Nhi tức giận, hét lớn: “Tô Ánh Nguyệt!”
“Đủ rồi!” Tô Thành đột nhiên quát lên, nhìn Tô Yến Nhi ánh mắt âm trầm: “Đến người đàn ông của mình cũng không quản được, hủy bỏ hôn ước, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với mọi người, còn có chuyện gì cháu không dám làm nữa!”
Cuối tuần Tô Thành đi đến thành phố khác, tối hôm qua vừa trở về liền nghỉ ngơi, người trong nhà lại có ý che giấu, mãi cho đến sáng nay khi ông đến công ty mới biết được chuyện này.
Sau đó ông gọi Tô Yến Nhi đến đây để hỏi chuyện, cô ta lại ấm ức nói thời gian cô đi nước ngoài, Huỳnh Tiến Dương làm hòa với Tô Ánh Nguyệt, Tô Thành liền gọi Tô Ánh Nguyệt lên đây.
Tô Yến Nhi bị sự nghiêm nghị của Tô Thành dọa một trận: “Ông nội…”
Cô cũng không muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng Huỳnh Tiến Dương lấy việc cô từng chơi thuốc đe dọa cô, cô cũng không còn cách nào khác.
Nhà họ Huỳnh và nhà họ Tô là bạn lâu đời, đã hợp tác rất nhiều năm, cô tưởng rằng chỉ đơn giản là hủy bỏ hôn ước, cũng không có ảnh hưởng gì lớn, vì vậy mới dám giấu Tô Thành.
Bây giờ xem ra, cô đã nghĩ sai rồi.
Tô Thành lạnh lùng nhìn cô ta: “Mớ hỗn độn này, nhà họ Tô sẽ không giúp cháu giải quyết đâu!”