"À, ý của chị là chị mang thai con của Huỳnh Tiến Dương, nhưng anh ấy không tin con chị là của anh ấy nên các người đi làm xét nghiệm DNA, kết quả đứa trẻ thật sự không phải là của anh ấy à?"
Tô Ánh Nguyệt cười thản nhiên, nhìn chăm chú vào Tô Yến Nhi.
"Cô nói bậy bạ gì vậy? Đứa trẻ chính là của anh ấy! Tôi chỉ có duy nhất một người đàn ông là anh ấy thôi!" Tô Yến Nhi gần như hét lên.
Lúc này các cô còn ở trong nhà ăn. Giọng nói của Tô Yến Nhi đã khiến cho những người khác nhìn qua.
Tô Ánh Nguyệt chẳng quan tâm. Dù sao Tô Yến Nhi cũng chỉ làm mất mặt nhà họ Tô và nhà họ Huỳnh.
"Chị có thể lớn tiếng thêm chút nữa. Lần trước chị tới công ty đi tìm tôi vậy." Tô Ánh Nguyệt nói xong ngẩng đầu nhìn xung quanh, tùy ý chỉ tay vào mấy chỗ: "Người kia, người kia, còn cả người kia nữa đều là người của công ty chúng tôi. Còn có một người mà chị đã gặp qua lần trước, không biết chị có ấn tượng gì không."
Tô Yến Nhi nghe vậy thì biến sắc, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt với vẻ dữ tợn.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Yến Nhi: "Chị nghi ngờ vì sao đứa trẻ không phải là của Huỳnh Tiến Dương, vậy chỉ có bản thân chị mới hiểu rõ được. Tôi không có thời gian rảnh rỗi để làm những chuyện mờ ám đó. Chị đừng nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa dơ bẩn giống như chị. Còn nữa, chuyện năm đó, bao giờ rảnh rỗi chúng ta cũng nên tính toán lại một lần đi. Bây giờ tôi còn phải đi làm."
Tô Ánh Nguyệt nói xong đứng dậy rời khỏi đó.
Tô Yến Nhi thầm rùng mình.
Cô ta nhất thời tức giận nên mới hồ đồ tới tìm Tô Ánh Nguyệt.
Sao cô ta lại quên Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đã hòa hợp, bọn họ lại ở cùng nhau.
Tô Ánh Nguyệt là vợ của Tổng giám đốc tập đoàn LK.
Chồng Tô Ánh Nguyệt là Tổng giám đốc tập đoàn có tài sản lên tới hàng trăm tỷ.
Mà bây giờ, cô ta đã bị nhà họ Huỳnh đuổi ra khỏi nhà...
...
Tô Ánh Nguyệt không về thẳng công ty, cô tới công ty chi nhánh của tập đoàn LK.
Tô Ánh Nguyệt đi vào, nhân viên lễ tân đồng thời lên tiếng chào: "Mợ chủ."
Cô đã tới chi nhánh LK nhiều lần như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tới với thân phận vợ của Trần Minh Tân, trong lúc nhất thời cảm giác có hơi khác lạ.
"Tôi tìm Trần Minh Tân, anh ấy có ở công ty không?" Tô Ánh Nguyệt hỏi.
Nhân viên lễ tân cười híp mắt nói: "Tổng giám đốc đang ở công ty, mợ chủ cứ lên thẳng trên ấy là được."
"Cảm ơn."
Tô Ánh Nguyệt đi thẳng lên tìm Trần Minh Tân.
Khi cô đi lên thì Trần Minh Tân vừa kết thúc một cuộc họp.
Trần Minh Tân vừa ra khỏi phòng họp đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt.
Gương mặt anh vốn lạnh lùng chợt dịu xuống. Sau khi đến gần, ánh mắt anh lộ rõ ý cười, trêu cô: "Sao em cũng tới đây thế? Lẽ nào em không nỡ xa tôi, bỏ làm để tới thăm tôi à?"
Tô Ánh Nguyệt giơ chân đạp vào đùi anh, sau đó xoay người đi về phía văn phòng của anh, đồng thời còn ra hiệu cho anh cũng đi qua đó.
Trần Minh Tân đi theo phía sau, cẩn thận cử động thử chân mình...
Xem ra cô tới tìm anh không phải vì nhớ anh, mà là có việc muốn tìm anh để hỏi tội rồi.
Tô Ánh Nguyệt vào văn phòng thì hỏi thẳng vào vấn đề: "Chuyện Tô Yến Nhi là do anh làm à?"
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui: "Em nói vậy là có ý gì?"
Tô Ánh Nguyệt khẽ sờ mũi, cô cũng phát hiện ra ý khác trong lời nói này.
"Tô Yến Nhi tới tìm em, con của chị ta là của Huỳnh Tiến Dương, nhưng khi làm xét nghiệm DNA thì kết quả kiểm tra lại nói không phải là con của Huỳnh Tiến Dương. Chuyện này là do anh thu xếp à?"
Cho dù từ trước đến nay Tô Ánh Nguyệt bất hòa với Tô Yến Nhi, nhưng theo hiểu biết của cô về Tô Yến Nhi, cô tin tưởng Tô Yến Nhi không thể mang thai đứa con của người đàn ông khác được.
"A, chuyện này." Trần Minh Tân thản nhiên đáp một tiếng nhưng không tính giải thích.
Thật ra anh nên giải quyết Tô Yến Nhi từ lâu rồi.
Nhưng anh cảm thấy có lẽ Tô Ánh Nguyệt muốn tự mình giải quyết hơn, cho nên mới giữ cô ta lại.
Mà lần này chuyện tin tức liên quan đăng lên trên báo là do Tô Yến Nhi làm, anh sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nên mới cho cô ta chút cảnh cáo.
Có câu đánh rắn muốn đánh đúng bảy tấc, còn muốn đánh thật nhanh, độc, chuẩn.
Đối với một người phụ nữ đã có chồng, chuyện gì là quan trọng nhất?
Hơn nữa, người phụ nữ này còn rất yêu chồng của mình!
Nhưng rõ ràng, kết quả này làm cho anh rất bất mãn. Không ngờ Tô Yến Nhi còn đi tìm Tô Ánh Nguyệt... Xem ra, anh ra tay vẫn quá nhẹ.
"Thật sự là do anh làm à?"
Tô Ánh Nguyệt thấy phản ứng này của Trần Minh Tân thì đã xác nhận được chuyện này nhất định là do anh làm.
Trần Minh Tân suy nghĩ một lát vẫn quyết định nói hết mọi chuyện cho Tô Ánh Nguyệt nghe.
"Bác sĩ không làm giả kết quả kiểm tra DNA của cô ta, phần báo cáo so sánh DNA này cũng là thật. Đứa trẻ cô ta đang mang thai thật sự không phải là của Huỳnh Tiến Dương."
Điều này cũng khiến anh uổng công bận rộn một thời gian.
"Làm sao có thể như vậy được!" Tô Ánh Nguyệt cảm giác điều này không thực.
"Con người sẽ luôn thay đổi, có gì mà không thể chứ?" Trần Minh Tân nghĩ đến trước đó mình thuận tiện điều tra ra được chuyện có liên quan đến Huỳnh Tiến Dương, trong mắt thoáng chút giễu cợt.
Nhưng anh không định muốn nói cho Tô Ánh Nguyệt biết.
Cho tới nay, Tô Ánh Nguyệt luôn cho rằng điểm đáng khen nhất trên người Tô Yến Nhi chính là cô ta rất yêu Huỳnh Tiến Dương.
Đến bây giờ, ngay cả một điểm đáng khen duy nhất này cũng chẳng còn.
"Em sẽ tự mình xử lý chuyện nhà họ Tô, cám ơn anh." Tô Ánh Nguyệt qua đây, thật ra cũng chỉ muốn hỏi xem rốt cuộc có phải là do anh làm hay không thôi, cô vẫn rất biết ơn anh.
"Chuyện lần này cũng là do Tô Yến Nhi làm à?" Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.
Trần Minh Tân: "Ừ."
Thật sự Tô Yến Nhi làm, cho dù cô ta chỉ bị Cố Hàm Yên lợi dụng, sai khiến.
Chỉ là anh không biết, Cố Hàm Yên bắt đầu lợi dụng Tô Yến Nhi từ khi nào.
...
Tô Ánh Nguyệt không ở lại bao lâu đã rời đi.
Trần Minh Tân tiễn cô xuống dưới tầng, nhìn cô rời đi, sau đó anh mới gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.
Anh cảm thấy mình nhất định phải đích thân tới gặp Tô Yến Nhi một chút.
...
Sau nửa giờ, ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Trần Minh Tân đi thẳng tới phòng riêng của mình. Anh vừa đi vào, đã nhìn thấy Tô Yến Nhi ngồi run rẩy ở trên sofa.
"Cô cả Tô, đã lâu không gặp."
Trần Minh Tân ngồi xuống đối diện cô ta, vẻ mặt lãnh đạm.
"Ngài, ngài Trần." Giọng Tô Yến Nhi có chút run rẩy. Cô ta thật sự sợ.
Cô ta quen làm mưa làm gió ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt, luôn cảm thấy Tô Ánh Nguyệt thấp hơn mình một cấp, cô ta có làm gì cũng chẳng cần e ngại.
Nhưng Trần Minh Tân lại khác.
Hai năm trước, cũng ở trong phòng riêng này, cô ta đã từng được biết qua.
Khi đó là… ma… túy.
Cho dù cô ta đã cai được nhưng bây giờ nhớ tới cảm giác đó vẫn làm cho cô ta sởn tóc gáy.
Trần Minh Tân cầm lấy ấm nước trước mặt, vừa rót nước vừa nói: "Cô cả Tô thoạt nhìn cũng không được tốt lắm nhỉ."
Tô Yến Nhi không dám lên tiếng.
Trần Minh Tân chậm rãi nói: "Cô có còn nhớ câu tôi từng nói trước đây rất lâu không? Bây giờ cô sống không được tốt lắm, về sau có lẽ sẽ càng không tốt hơn đấy."
Tô Yến Nhi đột nhiên nghĩ gì, mở miệng the thé kêu lên: "Là anh! Là anh bảo bác sĩ làm giả báo cáo DNA của tôi!"
Trần Minh Tân không nói lời nào, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Tô Yến Nhi lắc đầu: "Tôi cầu xin anh, anh không thể làm như thế được. Năm đó tôi không phải cố ý muốn làm vậy với Tô Ánh Nguyệt, còn không phải vì cô ta mang thai con của Huỳnh Tiến Dương..."
Tay Trần Minh Tân đang cầm cốc nước chợt run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta: "Đứa trẻ nào?"