Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 814: HÔN ANH MỘT CÁI

Bùi Dục Ngôn đã rời khỏi Cảnh Thành để thực hiện nhiệm vụ, cũng đã hơn nửa tháng, nhưng anh cũng chỉ rám đen một chút.

Lúc này khuôn mặt của anh âm u, khó phân biệt được vui giận, Lục Thanh Du nhìn thấy mà trong lòng trở nên khó chịu.

Hơi sợ anh, nhưng mà lo lắng sợ hãi lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng đã gặp được anh, niềm vui trong lòng lại sắp trào ra.

Lục Thanh Du cúi thấp đầu đưa tay kéo góc áo của Bùi Dục Ngôn.

Bùi Dục Ngôn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy được đỉnh đầu của cô, ánh mắt lại nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ trắng nõn của cô đang kéo góc áo của anh, hơi dừng lại một chút, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn muốn hất tay của cô ra.

Nhưng không ngờ Lục Thanh Du lại kéo quá chặt, anh căn bản cũng không thể hất tay của cô ra được.

Anh mấp máy môi, tức giận nói: “Lục Thanh Du! Nghiêm! Đứng đàng hoàng.”

Lúc mà Bùi Dục Ngôn cực kỳ tức giận thì sẽ kêu cô nghiêm đứng vững.

Cô vội vàng thu tay lại, nghiêm chỉnh đàng hoàng.

Bùi Dục Ngôn thấy cô ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, đưa tay xách cô lên đi vào trong phòng khách, ném cô ngồi ở trên ghế sofa.

Hai tay của anh bắt chéo ở sau lưng, tức giận đùng đùng nhìn Lục Thanh Du: “Anh không quan tâm em đến đây bằng cách nào, bây giờ anh sẽ sắp xếp người đưa em về Cảnh Thành.”

Lục Thanh Du cúi đầu không nói lời nào.

Bùi Dục Ngôn nhắm mắt lại, anh biết là Lục Thanh Du đang dùng sự im lặng để kháng cự quyết định của anh.

“Em có tin là bây giờ anh sẽ thông báo cho chú Lục phái người đến đón em về hay không?”

Uy hiếp này lập tức có hiệu quả, tính tình của Bùi Dục Ngôn cũng cứng rắn, nhưng mà ba Lục lại càng cố chấp hơn, nếu như ông ấy đón Lục Thanh Du về thì chắc chắn sẽ trông chừng rất nghiêm ngặt.

Trong lòng của Lục Thanh Du rất tủi thân, hốc mắt lại có nước mắt đang lưu chuyển, cô chôn đầu thấp xuống, đè nén xúc động muốn khóc, thấp giọng nói: “Em lo lắng cho anh nên em mới đến… em cũng không có chạy loạn, em rất nghe lời…”

Cô biết là Bùi Diệp Kỳ đến đây để làm việc, cô sợ gây thêm phiền phức cho anh ta, khoảng thời gian đến thành phố T cô vẫn luôn rất nghe lời.

Ngoại trừ lúc trước có âm thầm đến đây có vẻ hơi không có lý trí, ngoài ra cô cảm thấy mình cũng không làm ra chuyện gì không đúng.

Mà Bùi Dục Ngôn vừa nhìn thấy cô thì lại trách mắng cô, cô thật sự cảm thấy rất tủi thân.

Anh ở trước mặt của cô giống như luôn luôn đóng vai một nhân vật nghiêm khắc, sẽ bao dung cô, sẽ dạy bảo cô, cũng sẽ dung túng cô, chỉ là từ xưa đến nay anh sẽ không đứng ở góc độ của cô mà cân nhắc vấn đề.

Giống như là một người ba cực kỳ yêu con cái của mình, anh muốn dạy cho Lục Thanh Du hết tất cả những đạo lý mà anh biết trong cuộc đời này, sợ cô sẽ đi phải con đường khúc khuỷu. Thế nhưng lại hoàn toàn không thể buông tay để tự cô va chạm với thế giới bên ngoài, sợ cô sẽ vấp ngã, lại sợ cô chưa trưởng thành.

Điểm xuất phát của anh rất tốt, nhưng mà lại không được khai sáng.

Nhưng mà chuyện lần này rất nghiêm trọng, anh thật sự rất lo lắng Lục Thanh Du sẽ xảy ra chuyện.

Sở dĩ anh biết Bùi Diệp Kỳ đến thành phố T cũng là bởi vì chuyện ngày hôm qua.

Nhưng mà anh không ngờ là Lục Thanh Du cũng ở đây.

Anh lại còn muốn nói tiếp cái gì đó, thế nhưng mắt lại lóe lên, nhìn thấy giọt nước mắt ở trên tay của Lục Thanh Du.

Cô vùi đầu rất thấp, mái tóc xõa xuống che mặt, sống lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, hai chân kẹp sát vào nhau, hai tay đan vào nhau đặt ở trên chân, dường như rất luống cuống, trên tay đang không ngừng tích tụ nước mắt.

Anh dừng lại một chút, thở dài đi qua kéo cô vào trong ngực.

Mỗi lần mà Lục Thanh Du được anh ôm vào trong lòng thì liền thút thít, cô khóc rất nghẹn ngào, chỉ có âm thanh nức nở đứt quãng, cái đầu nhỏ chôn ở vai của anh, cả người cực kỳ mong manh, nhưng lại tỏa ra hương thơm mềm mại.

Bùi Dục Ngôn nghe thấy tiếng khóc kiềm chế của cô, trong lòng cũng nhíu chặt lại thành một cục, ôm chặt cô vào lòng, siết chặt vòng tay, một bàn tay to lớn tự nhiên xoa xoa phía sau lưng của cô, từ từ vỗ nhẹ, ý vị trấn an rất dày đặc.

Lục Thanh Du vừa khóc thì liền dừng không được, nắm lấy góc áo của anh, bả vai run rẩy, trông đáng thương cực kì.

Cô vẫn cứ luôn khóc cũng không phải là cách, Bùi Dục Ngôn lên tiếng nói: “Không khóc, anh không mắng em nữa.”

Lục Thanh Du nghe thấy thì nhịn không được mà từ khóc thành cười, không biết an ủi người khác tiếng nào cả, khó trách nhiều năm như vậy rồi mà lại không có bạn gái.

Lục Thanh Du hít mũi một cái rời khỏi cái ôm ấm áp của Bùi Dục Ngôn, lung tung lau nước mắt, trong giọng nói nghẹn ngào mang theo thái độ ghét bỏ ngập tràn: “Trên người của anh thối quá đi thôi.”

Bùi Dục Ngôn tối sầm mặt: “Lục Thanh Du!”

Giọng nói có chút hung dữ, nhưng mà động tác trên tay là rất dịu dàng, vuốt gọn lại đầu tóc mà cô vừa mới làm rối, cả mũi và mắt đều đỏ, thật sự là một cô nhóc đáng thương.

Trước kia anh cũng đã từng mắng cô, cũng không nhìn thấy cô khóc dữ dội như vậy, đây là lần đầu tiên.

“Không thối nữa, thơm.” Lục Thanh Du vội vàng lên tiếng lấy lòng, đưa tay ôm lấy anh.

Bùi Dục Ngôn nhịn không được mà kéo cổ áo của mình lên ngửi thử, hình như là… có chút mùi rồi.

Anh đẩy Lục Thanh Du ra: “Thôi được rồi, buông ra đi, để anh đi tắm.”

Lục Thanh Du lề mà lề mề không chịu buông tay ra, cuối cùng thừa dịp lúc anh không chú ý, cô lùi cho một bước nhón chân ngẩng đầu lên hôn anh một cái.

Động tác của cô quá nhanh, nhanh đến nỗi Bùi Dục Ngôn cũng không kịp phản ứng.

“Anh vào phòng của anh hai tắm rửa đi, tắm xong rồi thì anh trực tiếp mặc quần áo của anh ấy, em đi gọi điện thoại cho anh ấy.” Cô vừa nói chuyện vừa nhanh chóng chạy vào phòng của mình.

Vừa vào cửa liền lập tức đóng cửa khóa trái lại, sợ Bùi Dục Ngôn sẽ đuổi theo.

Cô dựa trên cánh cửa, trong đầu trống rỗng, trái tim nhanh chóng nhảy đến cổ họng, cả người đều ngây ngốc.

Cô hôn Bùi Dục Ngôn!

Thật sự hôn rồi!

Lúc kịp phản ứng lại gấp đến nỗi trong lòng xoay mòng mòng.

Làm sao bây giờ đây, có thể là từ nay về sau anh cả đều sẽ không quan tâm đến cô không? Có phải là anh sẽ cực kỳ tức giận không? Chắc chắn là anh sẽ tức giận rồi, anh có chán ghét cô không?

Cô cắn móng tay, càng nghĩ thì càng cảm thấy sợ hãi, càng hối hận, nhưng mà bây giờ cô lại không dám ra ngoài gặp Bùi Dục Ngôn, nên cô quyết định gọi điện thoại cho Bùi Diệp Kỳ trước, vậy thì cô cũng sẽ không cần phải đơn độc ở cùng với Bùi Dục Ngôn, anh cũng sẽ không có cơ hội để giận cô, cho dù có ghét cô thì cũng sẽ không có cơ hội để nói ra.

Trong phòng khách, Bùi Dục Ngôn cứng người một lát, sờ lên môi của mình, khuôn mặt bình tĩnh ngồi ở trên ghế sofa.

Có tức giận không? Không có.

Có chán ghét không? Cũng không có.

Trong lòng của anh lại có cảm giác vui vẻ, trong đầu lại tự động nhớ đến lần trước anh không cẩn thận đã nhìn thấy hình ảnh cô thay quần áo, thân thể còn thành thật hơn so với trái tim của anh, biểu hiện hai chữ hưng phấn này càng trực tiếp hơn.

Anh bực bội muốn đốt một điếu thuốc.

Đó là Lục Thanh Du, là cô gái nhỏ mà anh đã nhìn cô trưởng thành, sao anh lại có suy nghĩ kia chứ?

Anh cố gắng kìm nén những cơn sóng xuống đáy lòng bởi vì nụ hôn nhẹ nhàng này, đứng dậy đi vào phòng của Bùi Diệp Kỳ tắm rửa.

Đi vào phòng tắm, anh đưa tay chuẩn bị vặn nước nóng, bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh, anh không hề do dự mà chuyển qua bên phải.

Anh cảm thấy may mắn, may mắn vì thể chất của mình tốt.

Bùi Diệp Kỳ vội vàng trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Bùi Dục Ngôn đang mặc đồ của anh ta tìm đồ ăn ở trong tủ lạnh.

Mặc dù trước kia đã biết được Bùi Dục Ngôn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà khi nhìn thấy Bùi Dục Ngôn sống sờ sờ đứng ở trước mắt của anh ta, anh ta vẫn khó nén được cảm giác mừng rỡ.

Anh ta bước nhanh đi về phía của Bùi Dục Ngôn, gọi một tiếng: “Anh cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK