Nói xong, cô ấy đưa tay chạm vào chiếc gạc quấn quanh đầu: “Cảm ơn anh đã đến băng bó vết thương cho tôi, không tiễn.”
Cô nói xong liền nhướng mắt nhìn anh, đây là đang đuổi người.
Mạc Tây Du nở nụ cười khổ, cầm hộp thuốc đi ra ngoài.
…
Mạc Tây Du đi xuống lầu, nhìn thấy Trần Minh Tân ngồi ở đại sảnh hút thuốc.
Trong cái gạt tàn trước mặt anh đã có một vài mẩu thuốc lá.
Nhìn thấy điều này, trên mặt anh ta lộ ra vẻ không đồng ý.
Anh ta bước tới, nói nhỏ: “Thưa cậu, cậu không được hút thuốc.”
“Vết thương của cô ấy sao rồi?” Trần Minh Tân làm như không nghe thấy lời của anh ta, điếu thuốc trên tay cũng không có thả xuống, chỉ là tự hỏi câu hỏi của mình.
Thấy sự thuyết phục của mình không có hiệu quả, Mạc Tây Du khẽ nhíu mày: “Không có gì nghiêm trọng, vết thương không sâu, sẽ mau lành thôi.”
Nhưng không ngờ, lời nói của anh ta lại kích thích Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân hung hăng đứng lên, dập nửa điếu thuốc còn chưa hút xong lên người anh ta, lớn tiếng: “Không có gì nghiêm trọng sao lại chảy nhiều máu như thế?”
Mạc Tây Du hơi nghiêng đầu, nửa điếu thuốc vừa rơi xuống quần áo, trên bộ đồ đen của anh ta đã lưu lại một chút tro tàn.
Anh ta âm thầm chịu đựng cơn tức giận của Trần Minh Tân.
Mặc dù anh ta không tức giận, nhưng vẫn không khỏi nghĩ đến lời nói của Tô Ánh Nguyệt.
Anh ta bảo Tô Ánh Nguyệt theo dõi Trần Minh Tân, nhưng anh ta lại quên mất tính tình của Trần Minh Tân bây giờ kinh khủng như thế nào.
Trần Minh Tân trước đây cho dù có xấu tính như thế nào, cũng sẽ không thản nhiên tức giận với những người xung quanh, cảm xúc của anh nói chung là rất không để lộ ra ngoài, trừ khi là cực kỳ tức giận.
Mà bây giờ, sự tức giận của anh làm gì còn phân biệt lúc bình thường và lúc giận dữ cực kỳ nữa
Đầu óc anh ta đầy suy nghĩ, nhưng anh ta vẫn thản nhiên nói: “Chỉ là chấn thương ngoài da thôi.”
Lần này Trần Minh Tân chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Mạc Tây Du khẽ trầm ngâm một hơi, sau đó nói: “Nếu anh thực sự lo lắng, tôi có thể đến mỗi ngày.”
Trần Minh Tân nhướng mày, hơi suy tư rồi gật đầu: “Ừm.”
Sau khi Mạc Tây Du rời đi, Trần Minh Tân ngồi ở đại sảnh một hồi mới trở về phòng.
Khi anh bước vào, Tô Ánh Nguyệt đang dựa vào đầu giường không biết đang suy nghĩ gì.
Động tác anh mở cửa bước vào không khiến Tô Ánh Nguyệt nhìn anh nhiều hơn, tự hỏi cô đang mải mê gì mà không nghe thấy, hay là cố tình giả vờ không nghe thấy.
Trần Minh Thần đi về phía cô với đôi chân dài bước rộng, nhìn cô một cách trịch thượng.
Đầu tiên ánh mắt anh rơi vào băng gạc màu trắng trên đầu cô, anh hơi nheo mắt lại, chỉ cảm thấy băng gạc màu trắng đó quá chói mắt, chỉ sau một cái liếc mắt, anh dời đi chỗ khác, di chuyển ánh mắt của mình đến khuôn mặt của cô.
Bởi vì vừa tiếp xúc với mưa, trên đầu cô còn bị vết thương chảy nhiều máu nên sắc mặt có chút tái nhợt.
Trần Minh Tân càng nhìn, vẻ mặt càng tối sầm lại.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ anh sẽ nói gì đó, nhưng anh lại không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô chằm chằm, nhìn thẳng vào da đầu cô.
Cô không chịu được nữa, kéo chăn bông vùi mình xuống giường.
Kết quả là, cô vừa nằm xuống, lại cảm thấy ai đó đang kéo chăn bông của mình.
Tô Ánh Nguyệt âm thầm kéo chăn bông ra, nghe thấy Trần Minh Tân nói: “Tôi đói rồi.”
Giọng anh bình thản không chút cảm xúc, chẳng khác nào giọng điệu của anh khi nói “đến công ty” lúc bình thường.
Rõ ràng buổi trưa cô đã bảo tài xế giao đồ ăn cho anh, giờ anh lại đói nữa? Vậy thì có liên quan gì đến cô?
Tô Ánh Nguyệt mặc kệ anh, trở mình tiếp tục ngủ, giả vờ như không nghe thấy.
“Tô Ánh Nguyệt!” Giọng điệu của Trần Minh Tân bất giác lớn dần lên khi thấy cô không hề cử động.
Tô Ánh Nguyệt lật người ngồi dậy, giọng có chút gấp: “Anh đói thì vào bếp bảo người hầu nấu cho anh đi!”
Anh hùng hổ quay về tìm cô, còn nói nhiều điều khó chịu như vậy, chắc là anh còn chưa ăn hết bữa cơm mà cô nhờ tài xế gửi cho.
“Em làm đi.” Trần Minh Tân ngây người nhìn cô, nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh lại, nói từng chữ: “Không, đi!”
Trên đời đâu có chuyện tốt như vậy, trước đó hai người cãi nhau ầm ĩ, anh vô tình làm cô suýt vỡ đầu, giờ lại kêu cô đi nấu cơm coi như không có chuyện gì.
Coi cô là cái gì chứ?
Cún yêu? Khi bực thì đá, lúc vui thì trêu chọc cho miếng xương?
Kết quả là, độ kiên định của cô chưa đầy một giây đã bị phá vỡ.
Bởi vì Trần Minh Tân đã không khách khí mà nhấc cô lên khỏi giường.
Tô Ánh Nguyệt hoài nghi nhìn anh, cô không ngờ Trần Minh Tân lại đối với cô như vậy!
Mặc dù cô luôn cảm thấy Trần Minh Tân không biết xấu hổ, nhưng ít nhất anh vẫn còn một khía cạnh lịch thiệp, nhưng hành vi này của anh hoàn toàn khiến cô kinh ngạc.
Anh lôi kéo Tô Ánh Nguyệt một cách thô lỗ, đi về phía cửa mà không nói một lời.
Tô Ánh Nguyệt không thể lay chuyển được anh, vì vậy cô chỉ có thể buộc phải đi theo anh.
“Anh có điên không, anh thả tôi ra! Trần Minh Tân!” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cô sắp phát điên mất.
Nếu lại sống với Trần Minh Tân như thế này, cô thật sự sẽ phát điên mất.
“Tôi sẽ không nấu cho anh, chết cũng không nấu, thậm chí sau này cũng sẽ không nghĩ đến việc nấu cho anh đâu!” Chân Ánh Nguyệt ấn mạnh xuống đất, cả người không có chút hình tượng nào.
Nhưng đối với Trần Minh Tân mà nói, toàn bộ sức phản kháng của cô giống như một con gà, không hề có chút uy hiếp nào.
Tô Ánh Nguyệt rốt cục cũng bị Trần Minh Tân kéo đến phòng bếp.
“Nấu cơm.”
Trần Minh Tân chặn cửa phòng bếp, buông xuống hai chữ này, bất động thanh sắc đứng ở cửa nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, đôi mắt lấp lánh nước hung hắng trừng anh ta: “Tôi không làm!”
Trần Minh Tân chỉ liếc cô một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới lời của cô.
“Trần Minh Tân!”
Tô Ánh Nguyệt muốn phát điên lên được.
Trần Minh Tân đi rồi trở lại, bưng theo một cái ghế, canh giữ ở cửa phòng bếp.
Đồ điên này!
Tô Ánh Nguyệt vuốt tóc rối nùi, đi tại chỗ hai vòng, sau đó chạy ra ngoài, bắt lấy một người hầu: “Ra ngoài mua cho tôi hai gói mì tôm ngay đi, ngay bây giờ!”
Nhìn thấy hai người này như thế, đám người hầu sợ tới mức không dám nói chuyện, vừa nghe Tô Ánh Nguyệt dặn dò, lập tức có người đi ra ngoài mua mì gói ngay.
Loại thực phẩm không có dinh dưỡng này ở nhà không có.
Tô Ánh Nguyệt giận dữ nhìn chằm chằm Trần Minh Tân, không phải anh muốn cô nấu sao? Cô sẽ làm cho anh!
Tô Ánh Nguyệt cho anh một bát mì ăn liền bốc khói, không khí tràn đầy mùi của dưa cải.
Trần Minh Tân liếc nhìn tô mì lớn trước mặt, lông mày xinh đẹp nhăn lại dữ dội, bất mãn nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Chỉ cái này?”
“Tôi chỉ biết làm cái này.” Tô Ánh Nguyệt khoanh tay đứng trước mặt anh, ánh mắt đầy quỷ quyệt.
Trần Minh Tân nhìn vẻ mặt sinh động của cô, trong mắt hiện lên một tia ý cười, nhanh đến mức không ai chú ý kịp.
Sau đó, anh cầm đũa lên, bắt đầu ăn trong ánh mắt đang xem kịch vui của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt: “…”