Nam Sơn sửng sờ, phải tiêu hao hết một chút thời gian mới có thể tiêu hóa hết những lời nói của Nam Kha ở trong đầu.
Anh ta vốn còn đang muốn hỏi cái gì nữa, nhưng mà lại cúi đầu xuống nhìn thấy nước mắt lấp lánh ở trong mắt của cô ấy, nên cũng không thể nói gì được nữa.
Anh ta trầm mặc cởi áo khoác trên người mình xuống, choàng lên người của Nam Kha, sau đó mới ngồi xuống ở bên cạnh của cô ấy.
Hai người ngồi kề vai nhau, cả hai đều không nói gì cả.
Trên đường trở về nhà Nam Kha đã khóc rất nhiều lần, bây giờ cũng không muốn khóc nữa từ nhỏ Nam Sơn đã là chỗ dựa của cô ấy, bây giờ cũng giống như vậy.
Mạc Tây Du đã đi rồi, nhưng mà cô ấy vẫn còn có anh trai mà.
Cô ấy nhẹ nhàng dựa lên vai của Nam Sơn: "Anh, chờ cuộc tuyển cử tổng thống lần này kết thúc, tất cả cũng đã kết thúc, em muốn mình đi ra ngoài kia."
Bởi vì Mạc Tây Du, cô ấy muốn trở thành một người có năng lực rất mạnh, là một người rất chuyên chú, những năm gần đây mặc dù là mệt mỏi, nhưng mà bởi vì có sự động viên của anh ta cho nên cô ấy cũng không cảm thấy vất vả.
Mà bây giờ, sự động viên đã không còn nữa, cô ấy cũng muốn dừng lại, thả lỏng một chút.
"Có thể chứ. Đến lúc đó em muốn đi đâu thì đi đến đó, muốn đi cùng ai thì cứ đi cùng người đó." Nam Sơn đồng ý với cô ấy, nhưng ánh mắt rất rõ ràng đang suy nghĩ chuyện khác.
Sao Mạc Tây Du lại đột nhiên rời đi chứ?
...
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt đến công ty liền lập tức gọi điện thoại cho Nam Kha.
"Buổi sáng tốt lành."
Điện thoại vừa mới được kết nối, Tô Ánh Nguyệt liền mở miệng nói lời chào buổi sáng với Nam Kha.
Giọng nói của Nam Kha nghe ra vẫn hơi khàn khàn, nhưng mà giọng điệu rất bình tĩnh: "Buổi sáng tốt lành."
"Trưa nay có thời gian rảnh không, cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi."
Liên quan đến chuyện của Mạc Tây Du, mặc dù là Trần Minh Tân dùng thủ đoạn mạnh mẽ để ngăn trở cô ấy, nhưng mà cô vẫn phải cho Nam Kha một lời giải thích.
Nam Kha cười khẽ: "Tôi không có ở công ty, vẫn còn đang đi công tác ở bên ngoài đây này."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, có chút sửng sốt, muốn hỏi cô ấy có phải là tối hôm qua vừa trở về liền đi ngay lập tức hay không. Cô vẫn còn chưa kịp hỏi, chỉ nghe thấy ở bên phía của Nam Kha có người đang kêu cô ấy.
"Cô cứ bận trước đi, trở về thì chúng ta cùng nhau ăn cơm." Cô nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, không làm phiền cô ấy nữa.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại, ngồi yên một hồi mới bắt đầu chuẩn bị tài liệu cần sử dụng cho cuộc họp.
"Em qua đây một chút đi."
Trong văn phòng chợt vang lên âm thanh của Trần Minh Tân, ngẩng đầu mới phát hiện Trần Minh Tân đang nhìn cô, cũng không biết là nhìn cô bao lâu rồi.
Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang tức giận bởi vì chuyện ngày hôm qua Trần Minh Tân đã ép buộc mang cô về, nhưng mà bây giờ là thời gian làm việc, cô cũng không có bộc phát, anh kêu cô qua thì cô liền đi qua thôi.
Tô Ánh Nguyệt đi qua, cúi mặt thấp xuống, hỏi: "Anh có chuyện gì cần dặn dò sao?"
Trần Minh Tân cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, giật giật ngón tay: "Em đến gần đây một chút."
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, biểu cảm lạnh lùng: "Không có chuyện gì thì em đi làm việc đây, em vẫn còn có rất nhiều tài liệu vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng."
Trực giác phát hiện Trần Minh Tân lại muốn giở trò quỷ, cô cũng không muốn đi tới.
Mắt của Trần Minh Tân sắc bén thêm mấy phần, biểu cảm cũng không ôn hòa như lúc nãy.
Cô biết anh lại sắp tức giận nữa rồi.
Một lát nữa phải đi họp, cô không muốn anh trút sự tức giận này lên người khác, cũng chỉ đành phải cúi đầu đi tới: "Bây giờ..." Anh có thể nói rồi.
Lời nói ở phía sau bị động tác anh đưa tay kéo cô vào trong ngực cho nên đã bị ngăn lại.
Mặc dù lúc nãy đã dự đoán được Trần Minh Tân kêu cô đến là không có chuyện tốt gì, nhưng mà giờ phút này lại đang ở trong văn phòng, lúc nào cũng có thể có người khác đi vào tìm anh, nếu như bị người khác nhìn thấy thì mặt của cô còn có thể để ở đâu được nữa.
Nếu như cô không đi làm ở trong công ty, thỉnh thoảng tới đây một lần, cùng lắm thì bị người ta nói là gần gũi. Bây giờ cô là nhân viên trong công ty, sớm chiều ngày nào cũng gặp mặt với Trần Minh Tân, nếu như còn bị người ta nhìn thấy hai người như thế này thì có chút khó nói rồi.
Trải qua chuyện buổi tối ngày hôm qua, Tô Ánh Nguyệt đã học được thông minh một chút rồi.
Cô nhẹ nhàng đẩy Trần Minh Tân ra, cũng không có sử dụng bao nhiêu lực, giọng nói thương lượng nói với anh: "Có chuyện gì thì chúng ta đứng lên rồi nói, có được không? Thật sự là em còn rất nhiều việc vẫn chưa làm xong đâu."
Hầu hết những người có tính cách cứng rắn đều ăn mềm không ăn cứng, Trần Minh Tân cũng không ngoại lệ.
Mặc dù là cô biết rõ điểm này, nhưng mà tính cách của cô vào lúc đó không thể lúc nào cũng duy trì bộ dáng mềm mại dịu dàng ở trước mặt của Trần Minh Tân.
Sau khi Trần Minh Tân nghe cô nói vậy, quả nhiên sắc mặt dễ nhìn hơn một chút.
Trần Minh Tân đưa tay vuốt ve lỗ tai của cô, thờ ơ mở miệng nói: "Em vì chuyện ngày hôm qua mà đang tức giận."
"Đúng." Nói dối thì cũng sẽ bị anh nhìn ra, còn không bằng nói thật cho rồi.
"Chuyện tình cảm của người khác, em để ý như vậy làm cái gì?" Trần Minh Tân hơi nhíu mày, ngón tay đang vuốt ve lỗ tai của cô tăng thêm chút lực.
Tô Ánh Nguyệt đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, đưa tay che lỗ tai của mình lại: "Còn không phải là bởi vì anh cũng có tiền án hả? Hơn nữa, chẳng lẽ anh còn không biết tâm tư của Nam Kha, anh còn giúp đỡ Mạc Tây Du như vậy..."
Cô đang ngồi ở trên đùi của Trần Minh Tân, Trần Minh Tân ngiêng đầu nhìn cô, biểu cảm có chút nguy hiểm: "Tiền án của anh?"
"Lúc ở thành phố Vân Châu, anh đã bị nhiễm virus "K1LU73", không phải là muốn đuổi em đi hay sao?" Tô Ánh Nguyệt nhớ đến đoạn thời gian đó, trong lòng của cô liền thắt chặt.
Không thể tránh khỏi lại nhớ đến Lục Thời Sơ.
Ánh mắt của Trần Minh Tân vô cùng tàn nhẫn, nghe cô nói như vậy, lại thấy vẻ mặt của cô hơi khác thường, liền đoán được cô đang nghĩ tới Lục Thời Sơ.
"Em đang nghĩ đến người đàn ông khác." Giọng nói của anh lạnh lùng nhưng cũng may là không tiếp tục dùng sức bóp lỗ tai của cô, ngược lại là mang theo chút thương tiếc mà hôn một cái.
Một nụ hôn dịu dàng cực điểm, khiến cho Tô Ánh Nguyệt có cảm giác tê cả da đầu.
"Không có." Tô Ánh Nguyệt đưa tay đẩy ngực của anh ra, để khoảng cách giữa hai người bọn họ xa ra một chút.
Trần Minh Tân hiển nhiên không tin, ôm lấy eo của cô, đang muốn ôm cô lại gần thêm một chút, ở bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy có người đang gõ cửa, giống y như là bị phỏng đến chân, lập tức bật dậy: "Em đi làm việc đây."
Động tác của cô quá nhanh, Trần Minh Tân còn không kịp cản cô lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi ra.
Trần Minh Tân nới lỏng cà vạt, sau đó mới đáp một tiếng với người ở ngoài cửa: "Vào đi."
Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn thoáng qua phía cửa, phát hiện người đi vào chính là Nam Sơn.
Nam Sơn cảm giác được tầm mắt của cô, cung kính khẽ gật đầu với cô rồi liền đi thẳng đến trước bàn làm việc của Trần Minh Tân.
"Ông chủ."
"Có việc gì?" Trần Minh Tân dựa lưng vào ghế ngồi, cả người nhìn lười biếng vô cùng.
Nhưng mà anh như thế này cũng không để Nam Sơn thả lỏng được, ngược lại anh ta lại có chút cảm giác khẩn trương không hiểu rõ.
Trực giác nói cho anh ta biết Trần Minh Tân đã biết mục đích mà anh ta đến đây.
Nam Sơn chau mày đứng trước bàn làm việc, do dự.
Trần Minh Tân nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt, sau đó dùng âm thanh chỉ có anh và Nam Sơn nghe thấy mà nói: "Đi ra ngoài hút điếu thuốc với tôi."
Nam Sơn gật nhẹ đầu.
Hai người đi ra bên ngoài, Nam Sơn cũng không đưa thuốc lá cho anh, anh ta biết sức khỏe của Trần Minh Tân không thích hợp để hút thuốc.
Trần Minh Tân nghìn anh ta, vẻ mặt thâm trầm: "Thuốc."