Mục lục
Nhà Trẻ Hoàng Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Độc Cô Huyền cũng không nói bậy bạ nửa câu nào về Diệp Tri Thu nhưng cái kiểu giọng căm thù tới tận xương tận tuỷ như vậy thì cũng đủ nói lên tất cả.

Diệp Tầm cũng không được chào đón gì.

Tiêu Tử Y khó xử nhìn Diệp Tầm cơ hồ như thay đổi là một người khác vậy. Tuy Nhược Trúc đã tắm rửa cho bé một lần nữa rồi, đã chải lại tốc lần nữa rồi, còn thay cho bé từ đầu tới chân một bộ quần áo mới tinh xảo màu xanh đen. Nhưng cho dù có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì vẻ mặt khiếp sợ trên mặt bé vẫn không đổi, khuất nhục, bi phẫn đan xen nhau cùng hiển hiện một chỗ.

Nếu cả Độc Cô Huyền nhỏ như vậy cũng biết Diệp Tri Thu là người nào, như vậy cũng đủ thấy ảnh hưởng của Diệp Tri Thu sâu xa tới mức nào rồi.

Có lẽ ở Đột Quyết, Diệp Tầm chỉ chịu sư kỳ thị vì có đôi mắt kì dị khác thường thôi, nhưng ở Trung Nguyên thì chỉ sợ còn sự kỳ thị khác lớn hơn gấp ngàn lần.

Lúc này cũng bởi vì không phải tự bản thân bé, mà cũng chỉ bởi vì cha của bé thôi.

Tiêu Tử Y lặng lẽ thở dài, nàng vô cùng không hiểu vì sao mà Tiêu Cảnh Dương lại tìm Diệp Tri Thu trở về nữa. Có lẽ ông ta là sư phụ của hắn, nhưng chuyện này cần phải có sự dũng cảm rất nhiều.

Trong phòng ngoài phòng đều một cảnh tượng không hít thở nổi trầm mặc, Độc Cô Huyền khiêu khích nhìn Diệp Tầm đứng ngoài phòng, rồi sau đó cắn chặt môi dưới tới tím lại, tay thì nắm chặt thành nắm đấm.

Lí Vân Tuyển chớp chớp đôi mắt ngập nước không hiểu mở miệng hỏi: “Diệp Tri Thu là ai ha? Đầu hàng phản quốc……?”

Nam cung Tiêu khoanh tay trước ngực thản nhiên giải thích: “nghe cha ta từng nói, là một tướng quân bại trận đầu hàng quân địch đó” Cậu chỉ nói bâng quơ nhẹ nhàng thôi, từ ngữ trong đó như nuốt mất vậy. Kỳ thực là trước kia bé sẽ không chút do dự mà nói hết tất cả ra, cũng sẽ không thông cảm với cảm thụ của người khác ngay. Nhưng mấy hôm trước bé mới học được một câu đó là “Tìm cách mà khoan dung độ lượng”

Nhưng rõ ràng là Độc Cô Huyền cũng đi học nhưng có nghe giảng đâu cơ chứ, cậu ta cười ha hả: “Nam Cung, sao người dễ quên vậy hả? Chả lẽ người không còn nhớ hàng xóm truyền nhau nói mười tám kiểu Diệp Tri Thu phản quốc đi theo địch đó sao? Đây cũng là tiết mục mỗi ngày ở quán trà quán rượu lưu truyền đó!”

“Phản quốc á?” Lí Vân Tuyển rốt cục hiểu ra hai chữ này là chữ gì rồi, lòng cả kinh, Trên tay ôm Abe cũng thấy không nổi, không còn sức buông ra.

Phản quốc ư? Hai chữ này thì cô bé biết. Ca ca của bé đã từng nói cho bé biết cho dù họ nhà Lý ở …thời điểm gian nan khổ cực nhất, cũng chưa bao giờ muốn nghĩ tới hai chữ này.

Abe “oa” một tiếng rơi xuống mặt đất, sau đó lập tức chạy hướng tới chủ nhân của mình.

Diệp Tầm vội ôm chầm Abe vào ngực, nhìn bé gái xinh đẹp kia vừa mới nói mắt của cậu rất xinh đẹp giờ lại lộ ra vẻ hoài nghi. Cõi lòng Diệp Tầm tan nát ra từng mảnh từng mảnh một….

“Hây, công chúa, người sẽ không để cho Diệp Tầm này cùng học chung với chúng ta một lớp đó chứ?” Độc Cô Huyền lộ ra biểu hiện không dám tin. Một người lính quan trọng nhất chính là một lòng trung thành đền nợ nước, đây là từ tiền triều mà nhà họ Độc Cô là Độc Cô hoàng hậu đã truyền xuống răn dạy. Cho dù hiện giờ cậu mới có năm tuổi thôi, cũng đã nghe tới bốn chữ này rồi. Bởi vì bốn chữ này được dán tại trước cửa phòng họ trước khi vào phòng, từ lúc cậu biết chữ ngày nào đó, cha cậu đã yêu cầu cậu ngày nào cũng phải viết một lần.

Tiêu Tử Y đau hết cả đầu, day day thái dương, đêm qua đã ngủ không được ngon giấc, di chứng vẫn còn trên người nàng, huyệt thái dương tự dưng lại bất ngờ đau. Điều này nàng cũng không rảnh mà tự hỏi nữa. Ai mà biết cục diện hôm nay lại rối rắm tới vậy chứ?

“Chuyện đó, bé ấy cứ tạm thời ở chỗ này trước đã” Cuối cùng Tiêu Tử Y hít một hơi dài, bình tĩnh bảo.

“Cái gì? Thằng giặc con của tên phản quốc đây á?” Độc Cô Huyền khoa trương cao giọng nói.

Diệp Tầm cũng nhịn không được nữa ôm Abe đi vào trong nhà, tới thẳng trước mặt Độc Cô Huyền mới dừng lại, nói lạnh lùng: “Ngươi không được….Nói cha ta như vậy!” Tuy Hán ngữ của bé cũng không trôi chảy lắm, có chút không chuẩn, nhưng sự phẫn nộ trong lòng bé thì vô cùng tinh tế biểu hiện hết ra.

Độc Cô Huyền khinh miệt hừ lạnh một tiếng nói: “Không cho nói sao? Ông ta có thể làm ra vậy, vì sao ta không thể nói ra được chứ?” Cậu vừa nói vừa nhảy từ trên ghế xuống, đứng trước mặt Diệp Tầm, buồn bực phát hiện ra hai người cao ngang nhau.

Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tầm lập tức đỏ bừng, nổi giận bảo: “Nói bậy! Cha ta….ông ấy không phải là người như vậy!”

Lúc này Độc Cô Huyền mới phát hiện ra trên người Diệp Tầm có gì đó khác thường. Một xanh một đen. Độc Cô Huyền mở to mắt chớp chớp, cảm thấy khó thở, suy tư một chút sau đó hèn mọn bảo: “Ngươi ha, chắc cũng chưa biết chuyện của cha ngươi đi? Hắn phản bội người thân và quốc gia, cuối cùng vẫn cùng phụ nữ dị tộc sinh ra ngươi. Thực sự là….Chẳng còn từ nào để hình dung nổi nữa, bởi vì trên người ngươi một nửa máu là Đột Quyết. Ha ha!”

Tiêu Tử Y nhíu nhíu mày. Tên Độc Cô Huyền này cứ châm chọc chẳng chịu buông tha, cũng không giống cậu bình thường cứ cười hi hi ha ha nữa. Nhìn vẻ mím môi của Diệp Tầm đang cố tiêu hoá những chuỗi lời dài của Độc Cô Huyền như vậy, Tiêu tử Y nhịn không được định mở miệng chặn Độc Cô Huyền không cho nói thêm lời nào nữa.

Thế nhưng Nam Cung Tiêu lúc này đi tới, đưa tay kéo áo nàng lại.

“Có chuyện gì?” Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống hỏi nhẹ nhàng.

Nam Cung Tiêu hướng Độc Cô Huyền chép chép miệng, nhỏ giọng bất đắc dĩ bảo: “Công chúa à, người đừng khuyên nó nữa. Từ nhỏ Độc Cô đã được người trong nhà dạy khác với người ta rồi. Trong nhà nó cái gì cũng theo đuổi thì không sao, duy chỉ có đối diện với sự trung thành củai gia tộc, trung thành với hoàng thượng là hai kiểu mà cần phải được dạy dỗ cẩn thận. Còn nó thì ngày thường rất thích nghe những chuyện về liệt sỹ hy sinh vì nước đó”

Đôi mắt Tiêu Tử Y sáng loáng, lẩm nhẩm những lời Nam Cung Tiêu nói, Vì sao họ nhà Độc Cô lại yêu cầu người trong gia tộc phải tuyệt đối trung thành mà trước hết là phải trung thành với hoàng thượng nhỉ?

Nàng bỗng nghĩ tới gia tộc Độc Cô này, chắc phải là gia tộc vị Hoàng Hậu Độc Cô Tuỳ Hướng kia rồi.

Nhưng bây giờ không phải là lúc miệt mài theo đuổi chuyện này. Tiêu Tử Y thở dài, nhìn cảnh trong đại điện hai nhóc im lặng một trận, chẳng ai chịu nhường ai, bất đắc dĩ bảo: “Vì thế Độc Cô mới thấy phản cảm với cha của Diệp Tầm lắm sao?”

Nam Cung Tiêu gật gật đầu, theo tầm mắt của Tiêu Tử Y nhìn về phía hai nhóc kia, trọng miệng chẹp chẹp rồi nói tiếp: “Không chỉ có vậy thôi đâu. Năm đó lúc Diệp Tri Thu thua đầu hàng, còn đang làm sĩ quan phụ tá cho vị Nhị đệ Độc Cô Diễm của đại tướng quân Độc Cô hiện giờ. Nổi bật nhất hẳn là Độc Cô nhị thúc, trong truyền thuyết là một người xuất sắc nhất trong tổ tiên gia tộc Độc Cô đó”

“Sau đó thì sao? Ông ấy thế nào rồi?” Tiêu Tử Y đột nhiên có dự cảm không lành hỏi.

“Quân bại thì Độc Cô Diễm phải tự sát hy sinh cho Tổ quốc thôi” Có lẽ không thể lĩnh hội nổi ý nghĩa trong đó, cũng có lẽ là nghe chuyện xưa này nhiều lần lắm rồi, nên Nam Cung Tiêu vẫn giữ giọng điệu như lúc đầu bình tĩnh nói.

Tiêu Tử Y nheo mắt lại còn chưa kịp hoàn hồn vía, bỗng chợt nghe tiếng Độc Cô Huyền hét to một tiếng: “Công chúa! Ta không thể dễ dàng tha thứ chấp nhận cho nó ở đây! Có ta không có nó! Có nó không có ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK