Nàng nên làm cái gì bây giờ đây?
“công chúa…” Thấy Tiêu Tử Y không nói lời nào, Lí Vân Tuyển tội nghiệp gọi.
Tiêu Tử Y bỗng chốc không nghĩ ra nổi cách gì, đành phải nhìn về phía cô bé cười ôn nhu bảo, “Đừng vội, để cho ta suy nghĩ kỹ đã, chắc sẽ có cách thôi” Con gái đến trường hẳn không phải là chuyện khó, vấn đề ở chỗ muốn nam nữ cùng học e chừng hơi khó.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn nghĩ để bọn trẻ đi học ở Quốc Tử Giam chút nào cả. Nếu bọn trẻ đi rồi thì nàng phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, đến lúc đó chắc nàng cũng nghe chừng bị bắt gả cho người khác rồi đi…Tiêu Tử Y dựa người vào đệm nghe tiếng xe ngựa vang lên, càng nghĩ càng thấy tiêu cực. Không khỏi có chút nhớ lại vừa rồi cùng Nam Cung Sanh nói rất đúng, lý tưởng của nàng chứng thật là rất tốt, nhưng hiệu quả thì chậm, đi đến giữa thì lại có hàng loạt vấn đề khó ùn ùn kéo tới, cũng không biết nàng có thể hoá giải được hết không?
Nhưng cho dù có thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không duy trì ý tưởng của Nam Cung Sanh, tên đó cứ thuần tuý là chủ nghĩa lý tởng, à hay nói đúng đơn là chủ nghĩa không tưởng đi.
Lí Vân Tuyển ở bên quan sát sắc mặt, mẫn cảm biết cô bé đưa ra yêu cầu khả năng có chút hơi quá, tuy trong lòng công Chúa Điện Hạ không gì là không làm được, nhưng mà chuyện lần này chứng thực là rất khó khăn rồi.
Nhược Trúc cũng không biết có thể nói gì, việc này nàng ta cũng chẳng có tài cán gì làm nổi. Trong buồng xe hai lớn một nhỏ lâm vào trầm mặc không nói, xe ngựa chỉ một lát sau đã đến trước cung Kiến Chương, Tiêu Tử Y nghĩ đến Hoàng Thái HẬu không biết xảy ra chuyện gì, chạy vội dẫn theo Lí Vân Tuyển và Nhược Trúc đi về phía tẩm cung của Hoàng Thái HẬu.
Bên ngoài tẩm cung im ắng không thấy ai, từ xa Tiêu Tử Y chợt nghe thấy tiếng hai chị em nhà họ Tô cười như chuông bạc, không khỏi bước nhanh tới.
Vào tẩm cung, Tiêu Tử Y phát hiện ra Hoàng Thái HẬu đang chơi đùa cờ nhảy với chị em nhà họ Tô ba người chi rất vui vẻ. Trên nét mặt Hoàng Thái Hậu hồng hào, đâu có thấy bộ dạng không thoải mái gì trên người đâu.
“Tử Y hả? Cháu về rồi à? Đúng lúc chúng ta đây đang chơi cờ nhảy, quy tắc không biết có đúng không ha? Hai tiểu nha đầu này đều nói là ai gia nhảy không đúng” Hoàng Thái Hậu vui cười hớn hở bảo.
“Vậy à, được ạ” Tiêu Tử Y còn có chút thẫn thờ.
Hoàng Thái Hậu nhìn bàn cờ trước mặt, giả vờ nghi ngờ an lòng nói, “Tử Y cháu cũng thật có lòng, làm ra được loại cờ nhảy chơi tốt vậy cũng không quên đưa đến chỗ này của ai gia, thật là đứa trẻ ngoan quá”
Tiêu Tử Y nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, nàng vốn không đưa cho người nào bộ cờ nhảy mà! Nhưng đi đến gần nàng đột nhiên phát hiện ra bộ cờ nhảy bằng gỗ trên có khắc dòng chữ mềm mại, “Nhà trẻ Hoàng gia tạo ra”
Không cần nghĩ nữa rồi, nhất định là do tên nhóc Đàm Nguyệt Li kia làm rồi. Chắc hẳn hắn tự mình an bài cho Thuần Phong bọn họ chế tác ra mấy bộ cờ nhảy này đưa tới các nơi trong cung đi, làm nhiều để tăng cương tuyên truyền ực ảnh hưởng của nhà trẻ này.
Giỏi thật, thật là lợi hại quá đi! Nếu ném tới hiện đại thì phải dược gọi là bộ quản lí doanh tiêu đi. Tiêu Tử Y lần đầu tiên cảm thấy đồng chí Đàm Nguyệt Li hoàn toàn là có ưu điểm nổi trội rồi.
“Đây, còn tặng kèm cả cách chơi nữa này, viết rất rõ ràng đó mà! Chữ to như thế, lại còn chiếu cố tới cả ai gia, mắt nhìn không được rõ nữa” Ngày thường Hoàng Thái Hậu cũng không mấy vui, được một chuyện có thể cùng nhiều người chơi cờ nhảy vui vẻ còn hơn cả người khác tặng cho rất nhiều châu báu ngọc ngà nữa.
“Cũng cám ơn các ngơi đã dạy cho ai gia chơi cờ nhảy, nếu không thì vẫn còn chưa biết chơi thành thạo đâu!” Hoàng Thái Hậu xoa xoa đầu Tô Linh Lung vẻ mặt thương yêu.
Tiêu Tử Y nhân cơ hội nói, “Hoàng bà nội à, Sau này hay là cháu sẽ thường xuyên dẫn các bé tới bên này thăm người được không?” thực ra thì trước đây nàng đối với Hoàng Thái Hậu cũng không công bằng, Hoàng Thái Hậu cũng là một người gia gần đất xa trời rồi, hăn là nên tôn kính mới phải.
Hoàng Thái Hậu gật đầu liên tục bảo, “Được được, cùng chơi với các bé này hả, với những khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn tới mức này, thật đúng là mọi phiền não đều bay cả, nhưng mà cũng không nên…bảo bé trai tới đây nhé. Kể cả cái thằng nhóc bướng bỉnh nhà Độc Cô kia, nhưng thật ra thì Trạm Nhi có thể dẫn đến cho ta xem.”
Xem ra danh tiếng tên nhóc Độc Cô xấu xa đã vang xa ha! Tiêu Tử Y cười một tiếng nhất trí.
Lí Vân Tuyển bên cạnh đi tới hỏi giòn tan, “Hoàng thái hậu bà nội à, không phải thân thể người không thoải mái sao? Aizz, có cần phải nghỉ ngơi một chút không?”
Hoàng Thái Hậu tươi cười chân thành, khoát khoát tay bảo, “Đều do hương ở đó quá nồng thôi. Đã sớm không sao rồi. Aizz, sau này không bao giờ đi nữa, già rồi, nên cố ít đi một chút vậy!”
Tiêu Tử Y nghe giọng hoàng thái hậu có vẻ cô đơn, kìm không được mở miệng nói, “Hoàng Bà nội à. Có thể mời Thiên Sư tới trong cung mà! Cung Kiến chương lớn nh vầy, thu xếp ra một phòng, bảo Thiên Sư đại nhân chuyên đến giảng phù cho người là dược àm. Hoàn cảnh ở đây so với trong miếu có phải là tốt hơn không? Mọi ngời ai cũng nói tâm thành thì linh ứng đó sao, cháu nghĩ thần tiên trên trời cũng sẽ không để ý xem cầu đạo ở bất cứ chỗ nào đi?”
Hoàng Thái Hậu bị nàng nói vậy có chút tâm động, chần chờ bảo, “Chỉ vì mỗi mình ai gia, làm vậy có phải không tốt lắm hay không?”
Tiêu Tử Y theo lời Nhược Trúc nói lần trước có thể hình dung ra chắc chắn Hoàng Thái Hậu là một người không quan tâm đến lợi ích của bản thân mình, lập tức cười bảo, “Hoàng Bà nội à, có thể chỉ thỉnh thoảng mời Thiên Sư vào cung thôi mà! Nghe đạo pháp có thể tu thân dưỡng tính. Hoàng BÀ nội cũng có thể mời người trong cung tới cùng nghe nữa mà!” Cũng bởi vì đề nghị này của nàng mà sau này nhiều mầm tai hoạ được chôn vùi xuống, đây là hiện giờ Tiêu Tử Y cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Hoàng Thái Hậu trầm ngâm một lát, tay bưng nhẹ trán nói chậm rãi, “Việc này để ai gia ngẫm lại cho kỹ đã, tạm thời đừng đề cập ới ữa. Đúng lúc các ngưi vừa tới, chúng ta cùng nhau chơi cờ nhảy đi! Tử Y hôm nay cháu hôm nay phải dạy xong cho ai gia mới có thể đi được nha!”
Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “Cờ nhảy nhiều người rất say, chỉ là…Loại cờ nhảy này có thể hai người chơi, ba, bốn, hay sáu người chơi mà chính là năm người không thể chơi được ha!”
Tô Linh Lung cười hì hì nhấc tay lên nói, “Không sao, con và Lâm Lang hai người chỉ có thể chơi một người thôi! Dù sao thì trong lòng con và nó đều nghĩ giống nhau mà!”
Lí Vân Tuyển sửng sốt, lúc này các nàng sao lại ngoan nh vậy rồi? Lần trước ở nhà trẻ cô bé có đưa ra đề nghị này nhưng không thấy sắc mặt các bé đó vui vẻ gì mà.
Hoàng Thái HẬu cười toe toét, mắng, “Tiểu nha đầu này nói rất mơ hồ, được! cứ làm vậy đi!”
“Đúng đó, Hoàng Bà Nội, lần trước chúng con đi học, Linh Lung và Lâm Lang hai đứa có cùng vẽ một bức tranh đó nha!” Tiêu Tử Y cười nhặt quân cờ nhảy trong đám ra đặt lên trên bàn cờ.
“Thật ư? Tử Y mau nói cho ai gia chuyện lý thú về các bé đó một chút được không! Chuyện này ai gia rất thích nghe!” Hoàng Thái Hậu hứng thú hơn nhiều, cứ hỏi liên tục.
Tô Linh Lung liếc mắt nhìn Lí Vân Tuyển đối diện, cười càng ngọt ngào hơn.