Lúc này Tiêu Tử Y mới phát hiện nàng dĩ nhiên bất giác dừng bước, hơn nữa vừa rồi lời nói kia nhất định là do kìm không nổi mà buột ra khỏi miệng. Đúng thật là, nàng cũng không mong chờ ai trả lời nàng, nhưng nàng cũng không có cảm giác hoảng sợ, ngược lại nghe thấy giọng của hắn thì lòng cảm thấy yên tâm dị thường.
Nam Cung Sanh thấy Tiêu Tử Y vẫn đứng lặng nhìn mình thì cười đem chiếc bánh “sandwich” trong tay đã làm xong đưa cho nàng bảo, “Sao? Đói tới mức không nói nổi rồi à? Biết là nàng chẳng có thời gian chăm sóc đến mình, ta dựa theo nàng thích ăn kiểu đơn giản mà gia công chút, nếu không chê thì cố gắng ăn đi, ta vừa làm còn rất nóng”ư
Tiêu Tử Y cầm miếng sandwich bọc giấy kỹ càng trong tay, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền vào tận đáy lòng. Người đàn ông này tuy cho tới giờ vẫn chưa có nói gi nhưng vẫn lúc nào cũng yên lặng quan tâm đến nàng. “Cảm ơn. Ha ha, hôm nay hình như ta vẫn cứ luôn nói hai câu này thôi”
Nam Cung Sanh cười khẽ một tiếng, nghiêng mình chặn giúp nàng cơn gió lạnh thổi tới.
Đột nhiên Tiêu Tử Y có chút xấu hổ đỏ mặt. Vừa rồi nàng đúng lúc đi tới khúc ngoặt, hiện giờ hắn lại chặn trước mặt nàng. Bóng đêm như nước, đèn đuốc mờ nhạt, thấy thế nào cũng giống hia người họ đang hẹn hò bì mật trong bóng đêm vậy. Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy hai má nóng ran, nàng biết Nam Cung Sanh có võ công, ban đêm đối với hắn mà nói chẳng chút chướng ngại gì, gần như có thể thấy mọi biểu hiện trên mặt nàng, vì thế nàng cứ cúi đầu ăn gì đó để che giấu.
Còn Nam Cung Sanh lại không để ý tới chi tiết này, tất cả tinh thần của hắn đều tập trung vào những lời ngẫu nhiên vừa rồi nghe được. Hắn trầm ngâm một lát rồi giận dữ bảo, “Công chúa, ta không biết sao nàng lai có ý tưởng kiểu này. Có lẽ ta cũng không thích nơi này, nhưng phải thừa nhận rằng những đứa trẻ này ở đây khác rất nhiều so với trước kia. Tiêu Nhi nhất định sẽ cùng Độc Cô Huyền đi khắp nơi quậy phá láng giềng, còn bé Vân Tuyển thì chắc chắn sẽ bị họ hàng ruột thịt bỏ mặc không ai chăm sóc, Diệp Tầm cũng bởi thân phận đặc thù mà bị kỳ thị, còn Đàm Tinh Duyệt gần đây cười càng nhiều hơn. Chị em nhà họ Tô thì cũng đã dần học được cách ở chung cùng mọi người, càng khỏi phải nói tới thay đổi nhất là Hoàng Tôn Điện Hạ”
Tiêu Tử Y cắn một miếng bánh Sandwich mà Nam Cung Sanh tự tay làm, nhấm nuốt những lời hắn nói. Mãi lâu sau nàng mới nuốt xong nụgm này, cười khẽ bảo, “Ăn ngon quá”
Nam Cung Sanh không cần nhiều lời, biết chuyện còn lại là để cho nàng tự đoán. Hắn chỉ yên lặng đứng một chỗ cùng nàng, cho dù là lấy thân mình ngăn chút gió lạnh thổi về phía nàng thì hắn cũng cảm thấy thoả mãn lắm rồi.
Tiêu Tử Y ăn từng miếng từng miếng chậm rãi, tinh tế thưởng thức, từ từ nhớ lại cảnh Trạm Nhi thay đổi. Đứa bé kia chỉ biết suốt ngày đi sau nàng kêu gào gọi nàng là bác nhỏ, chẳng biết từ lúc nào đã dần trưởng thành. Thông qua từng sự kiện, học được cái gì gọi là phẫn nộ, cái gì gọi là hữu tình, cái gì gọi là hy sinh….Hơn nữa đã đem từng chuyện nhỏ dần dần biết cả lại còn viết vào trong nhật ký nữa, để cho nàng mỗi lần xem đều chịu không nổi mà cứ nhìn chằm chằm từng chữ từng chữ kia mỗi ngày một thành thục mà sợ hãi.
“Nam Cung à, bọn trẻ thật sự trưởng thành mau quá ha! Chỉ cần sơ sẩy chút cũng không nhận ra sự thay đổi của chúng nữa” Cuối cùng Tiêu Tử Y đem miếng sandwich cò lại ăn xong, cầm túi giấy vo lại. “Thật vẫn muốn được nhìn bọn trẻ cứ vậy mãi”
“Như vầy, đây cũng là nguyện vọng của nàng sao?” Nam Cung Sanh cười hỏi.
“Nguyện vọng ư?” Tiêu Tử Y mê man chút, nhìn đèn đuốc sáng ở cung điện xa xa, không biết nên trả lời hắn thế nào. “Hình như cũng không hẳn là vậy”
“Thế nguyện vọng của nàng là gì?” Nam Cung Sanh hỏi luôn, nghiêm túc dừng lại trên vẻ mặt nàng.
Tiêu Tử Y hoảng hốt hồi lâu không biết rốt cục nguyện vọng mình là gì. Là hy vọng Trạm Nhi các bé đó sớm trưởng thanh khoẻ mạnh sao? Thật ra thì dù không có nàng, bọn trẻ ấy vẫn có người chiếu cố đến tốt lắm. Là hy vọng nền giáo dục của quốc gia này có thể cải tiến sao? Hay hay vọng nền khoa học kỹ thuật ở thời đại này trở thành cách sản xuất mạnh nhất sao?
Không phải, nàng chỉ là một cô gái nhỏ bé, thật ra cũng không có nguyện vọng cao đến vậy.
Nàng làm không nổi. Phía trước nàng chỉ sợ cũng vì lý do nàng muốn sống tốt trong nhà giam này thôi.
“Thế nguyện vọng của anh….là gì chứ?” Cuối cùng Tiêu Tử Y không trả lời nổi, lại hỏi lại. “Nguyện vọng của ta….” Nam Cung Sanh không ngờ Tiêu Tử Y lại hỏi vậy, đành kéo dài giọng nhưng cũng mãi mà không tìm thấy đáp án đâu. Nguyện vọng của hắn trước đây có thể có một việc làm ở thời đại này, nhưng từ sau khi bị nàng phủ định tuy không cam tâm song suy nghxi kỹ cũng đã thừa nhận nàng nói đúng. “Nguyện vọng của ta là ở bất kỳ gian đoạn nào cũng không có thay đổi”
“Gian trá quá” Tiêu Tử Y khinh bỉ nhìn hắn một cái, cái loại đáp án lập lờ vậy nàng cũng có thể trả lời được.
“Khụ, xem ra chúng ta cũng không bằng bọn trẻ. Đây là đề thi viết lần trước. Bọn trẻ một đám viểt ra đáp án cũng làm cho ta kinh ngạc”
Nam Cung Sanh cười nói lảng đi.
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ ra. Đúng vậy, những đứa bé kia đã viết ra nguyện vọng rất vui vẻ. Làm nàng nhớ tới trước đây mình viết văn, lúc đó thầy giáo thích nhất ra đề đó là “Nguyện vọng của bạn”
Háo ra càng lớn lại càng mờ mịt, trên con đường tương lai phía trước chạy dài không có ai biết trước được là mình nên bước những bước thế nào để đi tiếp nữa.
“Tựa như nàng nói vậy, nếu không phải nguyện ý bỏ qua sự thay đổi của bọn trẻ, vậy thì đừng bỏ lỡ, một lần cũng đừng bỏ lỡ” Nam Cung Sanh nói chậm rãi, “Hoàng tôn điện hạ sẽ là một hoàng đế giỏi, công chúa nàng cũng đừng bỏ lỡ bé ấy”
Tiêu Tử Y ngẩn ra, không tự chủ được mà nhìn vào mắt Nam Cung Sanh. Nàng muốn nhìn chút xem rốt cục là hắn đang có tâm tình gì lại cùng nàng nói những lời như thế, hắn đã nhìn ra cái gì rồi? Hay là đã đoán ra được gì rồi? Nhưng để nàng lại thất vọng lần nữa, cách một tầng râu dày, nàng căn bản không nhìn thấy hai mắt của hắn. Tiêu Tử Y thất vọng mấp máy môi, lẩm bẩm, “Ai bảo ta bỏ lỡ bé ấy chứ…Ta chẳng qua chỉ có chút hoài nghi mình làm có phải là……đúng hay không mà thôi…”
Không ai nói cho nàng biết rốt cục là đúng hay sai, nàng cũng không biết mình có tiếp tục kiên trì nữa hay không. Cái cảm giác mê man này thật sự làm nàng thấy khó chịu cực điểm. Hơn nữa, mới có thể nàng cũng không phải bác nhỏ của Trạm Nhi, kể cả chuyện đến nơi này cũng là một sai lầm. Nàng lại có quyền lợi gì mà đi bảo bọn trẻ kia làm cái gì chứ? Tiêu Tử Y nhịn không được cúi đầu, theo bản năng nắm chặt lấy túi giấy.
Nam Cung Sanh đưa tay ra lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay túm chặt của nàng ra, nhanh chóng gỡ bọc túi giấy. Hắn cảm thấy đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, kìm không nổi dùng bàn tay bọc lấy tay nàng lại. “Đừng nghĩ nhiều làm gì. Ta chỉ biết ở trong này chỉ có nàng mới là người chân chính suy nghĩ vì bọn trẻ là đủ rồi”
Tiêu Tử Y nhìn tay hai người đan nhau, rất muốn hỏi một câu, “Anh nguyện cùng em sao?”
Nhưng những lời này tắc nghẹn trong cổ họng, không hiểu sao không cất lên nổi.
Đột nhiên, Nam Cung Sanh như bị điện giật buông tay nàng ra, trong nháy mắt biến mất trước mặt Tiêu Tử Y. Đèn đuốc lấp loáng vài cái, đã không còn Nam Cugn Sanh che cho, gió lạnh từng cơn bắt đầu nổi lên tạt thẳng vào má Tiêu Tử Y.
Ngay lúc Tiêu Tử Y đứng sững nhìn dãy hành lang gấp khúc không một bóng người, dường như còn mơ hồ vừa rồi mình xuất hiện ảo giác, chợt thấy chỗ hành lang gấp khúc Nhược Trúc cầm theo đèn lồng bước thẳng tới, nàng ta vừa đi vừa vội vã nói, “Công chúa, coi như tìm được người rồi. Hoàng đế bệ hạ sau khi hồi cung đã sinh bệnh rồi!