“Biểu ca, bao lâu nữa mới đến đây? Đi đã lâu lắm rồi đó” Đang nghĩ ngợi thì tiểu muội tà ác của hắn đã đẩy rèm xe ngựa ra, dùng biểu hiện vô tội oán trách.
“SẮp đến rồi” TRầm Ngọc Hàn ngồi trên lưng ngựa đáp lấy lệ.
“Nửa canh giờ trước huynh vẫn trả lời ta như vậy. Rốt cục là còn xa lắm không đây ha?” Tiêu Tử Y bất mãn trừng mắt liếc.
“Kỳ thật thì đến rồi, chẳng qua còn phải đi đến cửa lớn một lát nãư” TRầm Ngọc Hàn hậm hực vụt roi ngựa vọt lên tiện tay chỉ bừa.
Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lên phía trước, chẳng phát hiện ra toà nhà ở chỗ nào cả, nhưng mà như vậy lại vừa thấy đúng lúc ở ngã tư đường có hàng lạot cửa hàng liền nhau san sát, trên đó hiện rõ chiêu bài có chữ Thẩm gia. Chẳng hạn như hiệu cầm đồ Thẩm gia, cửa hàng ngọc Thẩm gia, thư viện Thẩm gia…
“Cảnh này…đều phải cả ư?” Tiêu Tử Y ngẩn người, kìm không nổi mở miệng hỏi.
“Đúng vậy đó, những cửa hàng này đều là do tộc trưởng hoặc những huynh đệ trong tộc mở cả, gồm làm chủ lẫn bán hàng, người hầu Thẩm gia đều tự có năng lực bảo hộ cả, cũng nguyện ý treo chiêu bài của Thẩm gia lên. Tại những cửa hàng này dọc trên đường đều do Thẩm gia mở cả, gần như đã trở thành bức tường đặc biệt của Thẩm gia. Dĩ nhiên hiện giờ chuyện làm ăn của Thẩm gia không chỉ ở Trường An, đó chỉ là một phần nhỏ thôi.” TRầm Ngọc Hàn loé lên sự đắc ý trong giọng nói. Tuy hắn cũng không biết kinh doanh là gì, nhưng mà hắn cũng biết rõ, việc buôn bán của Thẩm gia nhất định sẽ chẳng thua bất kỳ kẻ nào.
“Vậy ha?” Tiêu Tử Y cau mày, ở dưới chân Thiên tử mà lũng đoạn đủ ngành sản xuất như vầy, Thẩm gia không phải sợ đại nghiệp càng lớn, mà lại sợ là sạt nghiệp. NHưng mà cũng không loại trừ nộp thuế hàng năm khá lớn, có làm vậy đều cho hoàng đế cảm thấy Thẩm gia đều là vì đất nước mà tặng châu báu, có lẽ còn tiếp tục kéo dài tiếp nữa.
Nghĩ đến chậu châu báu, thì đã nghĩ ngay đến Thẩm Vạn Tam. TRầm Lão gia này không khéo cũng được gọi là Thẩm Vạn Tam đó chứ? Nhưng mà đó là người thời nhà Minh mà, song nàng lại từng được nghe tới vị huyền tung đạo trưởng kia họ Lý tên Long cơ mà, cũng thấy loại chuyện này rất đúng lúc không thể trách được. Nếu hiện tại cũng có Thẩm gia giàu có, khó bảo toàn hiện tạo Hoàng đế một ngày nào đó không hài lòng, tìm chỗ giấu chậu châu báu kia, lấy cớ đem giệt sạch Thẩm gia.
Đồng tìên này ha, không phải càng nhiều thì càng tốt sao?
”Thế nào? Kinh hãi mà thốt không nỏi sao?” TRầm Ngọc Hàn cười lộ ra hàm răng trắng muốt, loé chiếc răng nanh sáng chói dưới ánh mắt trời”
“Đúng vậy đúng vậy đó, nhưng mà tiểu muội của ta gần đây gặp khá hiều nguy hiểm, biểu ca phải nhớ rõ bảo vệ ta thật tốt đó nha! Biết đâu ta sẽ gặp hành động nguy hiểm gì đó.”
Tiêu Tử Y cười híp mắt lại nói uy hiếp. Nhìn ánh mắt của TRầm Ngọc Hàng sụp đổ, không khỏi than thầm nam nhân này quả nhiên là người luyện võ, tương đối đơn thuần dễ dụ dỗ.
TRầm Ngọc Hàn nhìn Tiêu Tử Y cách một lớp rèm mà thấy ngăn cách, làm hại hắn chỉ còn cách nghiến răng kèn kẹt nói, “Thần tuân chỉ, hôm nay nhất định không xa không rời một tác, bảo vệ chặt chẽ công chúa”
“Công chúa, vì sao thị vệ ca lại tức giận vậy chứ? ” Diệp Tầm ngồi ngay ngắn đối diện Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Hôm nay Tiêu Tử Y đi ra ngoài, tiện mang theo Diệp TẦm theo bên người, nghĩ xem có cơ hội sẽ dẫn cậu đi gặp Diệp Tri Thu. Dương nhiên Abe cũng không dẫn theo, hiện giờ bộ dạng nó đã lớn rồi, nàng sợ dẫn nó ra ngoài cũng không dễ dàng mang về.
“Tiểu Tầm à, Thị vệ ca ca không phải đang tức giận nha! Mà thực tế đang tỏ quyết tâm với ta đó”
Hôm nay nhất định phải biến TRàm Ngọc Hàn thành kẻ dễ bảo mới được, nếu không nàng sao cso cơ hội dẫn Diệp Tầm đi gặp Diệp Tri Thu chứ?
Tuy Diệp Tầm cho tới giờ cũng không nói nhưng mà nàng biết thực ra cậu bé rất hy vọng mình có thể nhìn thấy cha mình.
Hôm nay nàng cũng không dẫn Nhược Trúc theo, dù sao thì chẳng may nhà trẻ mà xỷa ra chuyện gì thì nàng còn có thể bảo Nhược Trúc lén đi hỏi Nam Cung Sanh. Nàng cảm thấy cái vị La thái phó kia chín mười phần hôm nay còn có thể truy tra, vì thế mới dẫn Diệp Tầm theo bên người để tranh cho bé khỏi bị tổn thương.
“Công chúa, đến TRầm gia rồi” Chỉ lát sau xe ngựa đã dừng lại, tiếng TRầm ngọc Hàn cung kính cũng từ ngoài xe truyền tới.
Tiêu Tử Y sửa sang lại tóc, dẫn Diệp TẦm xuống xe ngựa,. Vừa ngẩng đầu lên Tiêu Tử Y đã nhìn thấy cả đám người đang quỳ dưới đất, sợ tới mức nàng suýt nữa thì ngã chổng vó.
“Cung nghênh Công chúa Trường Nhạc điện hạ” Hàng loạt tiếng đồng thanh vang lên làm đầu Tiêu Tử Y quay cuồng điên đảo.
TRải qua nghi lễ rườm rà xong thì đã thấy một cụ già được người hai bên đỡ đứng lên. Tiêu Tử Y nhìn quần áo và mặt mũi thì có thể đoán ngay ra người này chính là vị TRầm lão gia tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Có lẽ tinh thần của ông lão này cũng không đợc tốt, sức khoẻ cũng yếu mà còn cố đến nghênh đón nàng làm nàng cảm thấy rất áy náy, có lẽ nếp nhăn trên mặt ông lão chứa đầy vẻ kinh sợ đã làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng.
Vì thế vị TRầm lão gia này tuy ông lão mang danh nghĩa là ông ngoại của nàng, nhưng mà Tiêu Tử Y lại chẳng cảm thấy có tý chút gần gũi nào cả.
Lại còn có ve tươi cười miễn cưỡng trên mặt chú thím của nàng làm nàng cảm thấy rối. Tiêu Tử Y cảm thấy rất khó khăn để cất nên lời. May là TRầm Ngọc Hàn đã thay nàng đỡ cả, lấy cớ nói công chúa không được khoẻ, đã dẫn nàng đi tìm một gian phòng để nghỉ.
“đừng để ý làm gì, nhà chúng ta vốn vậy đó” TRầm Ngọc Hàn tự mình rót trà cho nàng và Diệp Tầm, ngăn chặn bất kỳ kẻ nào muốn tiếp cận.
“Có thể hiểu được” Tiêu Tử Y lấy tay ấn huyệt Thái dương, nhìn cái mặt chén trà bóng lộn nhu hoà, mềm mại kia thì biết đây là men sứ màu xanh đang lưu hành hiện nay. Loại men sứ này vì chất men mềm mại, mịn màng như ngõ, màu xanh đậm poha vàng, màu sắc nổi bật hoàn mỹ, vì thế có thể thấy được văn sĩ rất yêu thích.
Còn loại đồ sứ trong suốt thoạt nhìn yên ả như hồ nước này, lại càng thấy được nhân tài kiệt xuất trong đó. CÁch đây không lâu mới được tiến công hoàng gia, nàng cũng được phân cho một đôi bát Hải Đường, lúc ấy nàng yêu thích lắm mãi mới cho Nhược Trúc cất đi sợ chẳng m bọn trẻ làm vỡ nát.
Giờ nhìn lại, TRầm Ngọc Hàn tuỳ tiện ôm một bộ trà tiến vào, rõ ràng Nam Cung Sanh đã nhắc tới câu vị thiên kim kia trong nhà đều có thể là nhất, nhiều ngưới sánh ngang với vương giả. Cũng không chỉ có nói thôi, đột nhiên nàng lại thấy may là chính mình không biết hàng hoá gì, nếu không hiện giờ nàng đã ngứa ngày muốn nghêin cứu những vật phẩm trong phòng này xem có giá trị thế nào rồi.
“Công chúa, người có nghe thần nói chuyện không ạ? Thần nói nếu như muốn tế bái thím Vân, tốt nhất là đợi nửa canh giờ nữa, đó là lúc giờ lành mới đi ạ” TRầm Ngọc Hàn chống hia tay lên bàn, bất đắc dĩ lặp lại nhưng lời này trước mặt Tiêu Tử Y. Tuy hắn luôn mồm gọi nàng là công chúa, tuy nửa phần cung kính đều không óc. NHưng trong lòng hắn cô bé này vẫn là tiểu ma nữ ác ôn chỉnh hắn trước kia.
“được, biết rồi” Tiêu Tử Y thản nhiên đáp. NHớ tới vị mẫu phi hồng nhan sớm mất kia của nàng, lại liên tưởng đến cha mẹ bất ngờ đã mất, chợt cảm thấy mắt lấp loáng nước.
TRầm Ngọc Hàn thẫy rõ vẻ cô đơn trên mặt nàng, đột nhiên ý thức được nàng thật ra là đến tảo mộ dâng hương, hắn không nên nhằm vào nàng mọi phía, lắp bắp bổ sung, “Thừa dịp nửa canh giờ này người tốt nhất là nên nghỉ ngơi đi, trong phòng có giường có thể nghỉ tạm”
Tiêu Tử Y nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét thì thở dài bảo, “Xem ra chẳng còn cách nào nghỉ ngơi rồi, tiểu TẦm à, con vào phòng trước đi, ta biết đếm qua con ngủ không ngon”
“Vâng” Diệp TẦm dụi dụi mắt, nhìn vào trong nội thất. Đêm qua cậu biết công cháu có thể dẫn cậu đi gặp cha mình, cả đêm kích động nên chưa chợp mắt tý nào.
Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn bóng bé nhỏ của Diệp TẦm đi khuất sau tấm bình phong, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kẹt cửa đẩy ea, rồi kèm theo là một giọng điệu cười cự kỳ đặc biệt, “Không sao, công chúa là Uyển Tình ra rất hiểu, sẽ không phải không muốn thấy”
Nhìn thấy phía sau cửa xuất hiện Phong Uyển Tình Phong đại tiểu thư cười nổi lên lúm đồng tiền như hoa, Tiêu Tử Y cảm thấy đầu nàng đau kịch liệt.