“Được rồi TRạm Nhi, chả nhẽ trước kia con đi học cũng đều ngồi vậy cho tới tận trưa sao?” Tiêu Tử Y một tay chống cằm không thể tin nổi.
Ai ngờ Trạm Nhi vẫn để ý đương nhiên là gật gật đầu, nói giòn tan: “Đúng vậy đó, nếu Trạm Nhi muốn đi Tây Các mà nói….thì Thái Tam quốc sẽ cho con đi. Sau khi xong thì lại trở về tiếp tục học vậy”
Tiêu Tử Y không nói gì. Tây Các ở đây là chỉ buồng vệ sinh, nói cách khác, chỉ có khi nào đi nhà vệ sinh thì mới được nghỉ ngơi, thái Tam Quốc đúng là ngược đãi nhi đồng quá đáng.
Đột nhiên Thái Khổng Minh nhận ra ý chỉ trích tràn ngập trong ánh mắt hàm xúc của Tiêu Tử Y, không hiểu sao cau mày lại, nhưng vẫn đúng mực hỏi lại: “Công chúa có ý kiến gì khác vậy?”
“Ý kiến khác sao? đương nhiên là có ý kiến rồi. Đi học ba canh giờ đồng hồ thì cũng phải có chút được nghỉ ngơi thư giãn chứ…” Tiêu Tử Y nói tới đây thì dừng lại. Thư giãn sao? Làm sao mà thư giãn chứ? Với nàng mà nói đúng là thư giãn thật, lúc nhỏ khi còn đi học, chính là vậy mà. Thầy giáo giải thích rằng vỏ não hoạt động ước chừng luôn có quy luật bốn mươi lăm phút đồng hồ hưng phấn sau đó sẽ chuyển sang ức chế, hơn nữa chỉ cần được nghỉ ngơi chừng mười phút đồng hồ thì nó lại khôi phục công năng như lúc ban đầu. Vì vậy ở hiện đại, giáo dục quy định thời gian nghỉ của mỗi tiết học bốn mươi hoặc bốn mươi lăm phút thì được nghỉ ngơi chừng mười phút.
Nhưng nàng muốn giải thích kiểu gì ở cổ đại cái gì được gọi là vỏ đại não hay gọi là gì gì đó tế bào chứ? Đây cơ bản là không thể giải thích nổi ha?
Thái Khổng Minh nheo nheo mắt lại, nhìn rõ biểu hiện chần chờ trên nét mặt Tiêu Tử Y, hiểu ra cười bảo: “Công chúa muốn mình nghỉ ngơi chút sao? Vậy xin tuỳ ý”
Tiêu Tử Y vô lực, đảo mắt vòng quanh, nàng theo bản năng thấy chuyện đi học không nghỉ ngơi mới là chuyện quái lạ, cũng không phải chỉ mình nàng nghỉ ngơi đâu. Chả nhẽ ở thời đại này chuyện như vậy là bất hợp lý sao?
“Nè, Cứ học ba canh giờ lại được nghỉ một khắc đồng hồ, Nghe qua có vẻ rất hay ha” Lần đầu tiên đi học Nam Cung Tiêu cũng đã sớm ngồi không yên rồi, đừng có nói chuyện học hành, lúc cậu ở nhà cũng ngồi chưa bao giờ lâu tới vậy. Nếu không phải Tiêu TRạm ngồi cạnh cũng trông có vẻ bình thường, chỉ sợ cậu đã sớm lao ra ra chơi rồi. Lúc này thấy Tiêu Tử Y nói chuyện này ra, tuy không hiểu lắm nhưng nói thực cũng là hy vọng của cậu. Nam Cung Tiêu vừa nghĩ vậy đã lập tức đã giả vờ giả vịt nói.
Tuy Lí Vân Tuyển là con gái có tính nhẫn nại chút, nhưng ở nhà ca ca đi làm nhiều cũng không có thời gian đâu mà dạy cho bé. Bình thường thì bé đều lén đi mượn sách của anh họ nhỏ Thích gia đọc, rồi giúp hắn viết hộ chữ chút. Nhưng đi học vầy vẫn là lần đầu tiên. Mặc dù cảm thấy mới mẻ nhưng cũng đến cực hạn, chẳng qua mở miệng ra thấy ngượng nên cúi đầu không nói gì.
Tiêu TRạm ngày thường cũng cảm thấy mỗi sáng trôi qua rất khó khăn, nếu là bình thường, bé đã tìm đủ mọi cách để đi dạo chơi bên ngoài rồi. Nhưng hôm nay có hai bạn nhỏ cùng bé học, hơn nữa bác nhỏ lại ngồi ở phía sau nhìn bé học nữa, vì thế lại càng thấy tăng thêm tinh thần phấn khởi. Chỉ là bé không lý giải nổi bác nhỏ bảo thời gian nghỉ ngơi là có ý gì.
Tiêu Tử Y nhìn ba nhóc trong phòng ngẩn ngơ không hiểu tình hình gì, thở dài bảo: “Thái phu tử, ngài đọc sách lâu, sự tập trung cũng giảm, có xuất hiện tình trạng đầu óc váng vất không?”
Tuy Thái Khổng Minh không biết Tiêu Tử Y muốn nói cái gì, nhưng vẫn ăn ngay nói thật lắc đầu bảo: “Không có”
Trời đất, thì ra tên này là kẻ điên đọc sách. Tiêu Tử Y nhớ tới ở cổ đại vì khoa cử mà treo cổ lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi để kích thích tinh thần hăng say, cảm thấy vô cùng run sợ. Thái Khổng Minh tên này nhất định là một trong nhân tài kiệt xuất trong đó, giải thích với hắn loại chuyện này đúng là khó thêm khó.
“Ta có ha!” Tiêu Trạm cười nói trong trẻo. Nam Cung Tiêu ngồi bên cũng vội vàng gật gật đều, đâu chỉ có đầu óc choáng váng, cậu còn buồn ngủ nữa kìa.
Tiêu Tử Y nhân cơ hội đó bảo: “Thái phu tử, ngài có thể là có thói quen mạnh học tập. Nhưng bọn nhỏ chỉ là trẻ con thôi. Nếu cứ tình hình này học mà không dược nghỉ ngơi, kiểu gì cũng hình thành ý nghĩ suy nhược, phản ứng trì độn, thận chí đến cả học thuộc gì đó cũng không nổi. Đối với chuyện đọc sách không đủ lực, thậm chí tức giận phiền phức hoặc cảm thấy sợ hãi sách vở”
Thái Khổng Minh nhìn nhìn ba khuôn mặt của bọn trẻ, thấy Tiêu Tử Y nói rất có lý, lại vừa già mồm át lẽ phải. Nhưng mà công chúa đã mở miệng yêu cầu, thân là hạ thần làm sao cự tuyệt được, hơn nữa nghỉ ngơi một khắc đồng hồ cũng không phải là yêu cầu khó gì cả. Vì vậy Thái Khổng Minh đặt sách trên tay xuống, bất đắc dĩ thở dài bảo: “Được rồi, vậy thì nghỉ ngơi một khắc đồng hồ vậy”
Ban nhóc ngồi trên ghế nhìn nhau dò xét. Ai cũng biết nghỉ ngơi là có ý gì, chỉ là bọn họ có thể nói chuyện thoải mái với nhau hay là vẫn được ra ngoài chơi chứ?
“Khụ, các con có thể đi ra ngoài đình chơi chút đi. Hít thở chút không khí trong lành. Thuần Phong. Một khắc đồng hồ sau nhớ gọi bọn nhỏ về là được” Tiêu Tử Y tinh tế giải thích, nghĩ thêm có nên làm một cái chuông để phân biệt giờ giấc không nhỉ?
Thuần Phong luôn luôn đứng ngay ngoài cửa lên tiếng đáp. Sau đó đẩy cửa phòng ra. Ba nhóc hoan hô ầm lên, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.
Thuần Phong còn cẩn thận mang đổi cho tiêu Tử Y và Thái Không Minh một ấm trà, sau đó mới rời khỏi nhưng không đóng cửa lại, mở rộng cửa ra vì sợ hai người ở trong phòng mà e ngại.
Tiêu Tử Y liếc trộm một lần nữa rồi cầm lấy sách đọc. Thái Khổng Minh thấy hắn vừa rồi đồng ý cũng chỉ là miễn cưỡng. Nhưng cũng không thể trách hắn được, ở Quốc Tử Giám chỗ kia còn không có cả hai ngày nghỉ đông và nghỉ hè nữa, vĩnh viễn không có thời điểm tốt nghiệp rồi, những điều này là do ước định mà thành, nàng muốn thay đổi cũng thật khó khăn.
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ba đứa trẻ chơi đùa trong viện, đáy lòng Tiêu Tử y bỗng dưng nảy lên một ý nghĩ trong đầu. Nàng có nên thiết lập một nhà trẻ khởi đầu, sau đó dần dần thay đổi triệt để nền giáo dục kiểu mẫu của Vương triều hay không?
Trước kia lúc nàng còn học đại học cũng xem qua không ít tiểu thuyết xuyên việt, nữ chính xuyên qua quá khứ không phải là vì tìm kiếm một tình yêu đích thực để kết hôn sinh con sao, cho dù phải trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng hạnh phúc. Xuyên qua quá khứ nam chính cũng không ngoại lệ là, toả ra vương khí, mỹ nữ quỳ gối vây quanh, sau đó vì thay đổi cổ đại lạc hậu nên mới phát sinh ra một người tiếp một người tự cho mình là có tài năng xuất chúng.
Nhưng khi nàng thấy, cho dù là phát minh ở hiện đại này, thì lúc đó chẳng phải là thời đại tiến bộ đi tới một trình độ nhất định mới có thể phát triển tới một kết quả tất nhiên như vậy sao? Cố ý đi thay đổi ngược lại không khéo lại làm hỏng chuyện. Ví dụ như có thể chế tạo ra điện, nhưng còn đồ điện thì lấy gì làm ra đây? Cho dù là có thể làm ra, nhưng lại có bao nhiêu người biết sử dụng? Hoặc là nguyên lý xe đạp rất đơn giản, nhưng nàng không thể tưởng tượng ra nổi cảnh tượng đạp xe ở ngã tư đường gồ ghề.
Xét cho cùng, kể cả là muốn phát triển nền giáo dục cũng vậy. Trung Quốc cổ đại, người tài giỏi lớp lớp xuất hiện, nhưng nếu chế độ khoa cử hợp lý chút, Triều đình nông ức thương, lãnh thổ được mở rộng, thư viện hoặc là đại học có thể có, không chừng Trung Quốc sẽ càng phát triển hưng thịnh hơn.
Mặc dù nói thời hiện đại, bậc tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, bậc cao đẳng, đại học hình thức khuôn mẫu cũng không phải hoàn toàn là tốt đẹp nhưng đúng là so với cổ đại chuyện đọc sách đến chết này đương nhiên là khá hơn chứ? Trong đó có khá nhiều gì đó có thể lấy ra tham khảo áp dụng.
Nếu trạm Nhi bọn nhỏ tiếp nhận loại hình giáo dục kiểu nhà trẻ này của nàng, đợi lớn hơn chút đi học ở Quốc Tử Giám sẽ thể hiện tình trạng không thích ứng, nếu là TRạm Nhi, hẳn là có thể vì bé mà thay đổi phương pháp dạy học không nhỉ?
Trong lòng Tiêu Tử Y rất khó quyết định, dù sao nàng còn phải đối mặt với một đề khó giải. Chỉ ba đứa bé cũng chưa đủ, nếu nàng muốn làm lớn, nhất định phải giáo dục một thế hệ mới. Nhưng ai sẽ đem chuyện quan trọng vậy toàn quyền uỷ thác cho nàng chứ? Ai lại sẽ yên tâm mang đứa trẻ mang cho nàng giáo dục hoàn toàn chứ?
Dù sao hiện giờ trong phòng học nho nhỏ này của nàng còn có ba đứa bé, TRạm Nhi là Hoàng tôn, ý của hoàng hậu chính là chỉ muốn cho bé đi học ở chỗ này mà thôi, cũng không phải bảo nàng nhúng tay vào dạy dỗ Hoàng tôn. Nam Cung Tiêu là do nàng dụ dỗ mà được, đồng ý với ca ca của bé sau một tháng kiểm tra, kết quả không rõ lắm. Còn Lí Vân Tuyển thì dù sao cũng là con gái, cho dù thông minh thế nào chăng nữa, sau này cũng lấy chồng sinh con, không thể cải biến được.
Không đủ, không đủ. Chỉ mỗi trẻ con thôi cũng không đủ, một mình nàng cũng không thể làm được chuyện lớn thế này. Tiêu Tử Y cong môi lên, nhắm hai mắt lại.
Muốn hay không đánh cuộc một keo vậy? Muốn hay không thử một lần xem thế nào? Nàng có tự tin có thể đem một thời thơ ấu tốt đẹp cho Trạm Nhi, nhưng cả quá trình trong đó nàng cần sự hỗ trợ nhiều lắm.
“Công chúa, một khắc đồng hồ đã hết rồi” Tiếng Thái Khổng Minh bình tĩnh ở phía trước truyền đến.
Tiêu Tử Y mở mạnh hai mắt ra, trên mặt hiện lên tia khó quyết định, bỗng lại biến thành vẻ tươi cười thản nhiên.