Tiêu Tử Y dừng tay vẽ, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi, “Cung Kiến Chương ư? Có chuyện gì chứ?” Nàng vừa nghe đến cung Kiến Chương thì đã hết cả hồn rồi, tuy vị Hoàng Thái Hậu bà nội đó thoạt nhìn rất hiền lành, nhưng mà nàng sợ có chuyện gì xảy ra, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Bây giờ sắc trời cũng đã tối rồi, bọn trẻ cũng đã sớm lên giường ngủ, nàng cũng vừa mới đến ngồi trong thư phòng dành chút thì giờ vẽ tranh, Nhược TRúc đã tiến vào.
“Công chúa à, ngày kia ngày mười tám tháng tư cách lần trước đi dâng hương cầu phúc ở miếu Đông Nhạc khoảng chừng một tháng. Bởi vì trước đó trời cho một trận mưa hoá giải khô hạn nên Hoàng Thái Hậu muốn tự mình đi lễ tạ thần” Nhược TRúc nhẹ giọng giải thích.
Tiêu Tử Y cầm than củi trong tay vứt ra bàn, giận dữ bảo, ‘Chả lẽ khéo vậy cũng cần ta đi theo đuôi nữa sao?”
Nhược Trúc gật gật đầu, biết tính vị công chúa của mình rồi, khẽ cười nói, “Công chúa cứ coi như đi ra ngoài hít thở chút không khí đi ạ, Hoàng Thái Hậu vốn cứ hai tháng một lần đi miếu Đông Nhạc. Lần này cũng muốn cho bé Vân Tuyển đi cùng với bà, tiện bảo công chúa đi cùng, còn có cả hai vị tiểu thư nhà họ Tô cũng vừa tới chỗ chúng ta nữa. Những người khác Hoàng Thái Hậu cũng không cho đi”
Tiêu Tử Y nhíu mày, không ngờ chính mình cũng bị lôi vào. “Nói vậy Hoàng hậu các bà ấy cũng sẽ không đi sao?’
“Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương ngày kia đều có an bài cả rồi. Nghe nói Hoàng Thái Hậu cũng chỉ thông tri cho chúng ta ở nơi này, nhưng các bé trai thì không cần, chỉ cần bé gái thôi” Nhược Trúc cười yếu ớt nói.
Tiêu Tử Y thả lỏng toàn thân nằm ngả ra dựa vào sau ghế, cong khoé môi lên cười bảo, ‘Vậy cũng còn được” Không có đám nhóc thối kia đi cùng lại càng thoải mái hơn nhiều.
Hôm sau, Thái Khổng Minh nói tiết học hôm nay giữ lại Diệp Tầm luyện viết chữ. Hôm nay còn có thêm cả hai nhóc kia cùng Diệp TẦm ở lại, Thái Khổng Minh không khỏi nói nhẹ nhàng với hai chị em nhà họ Tô vô địch đáng yêu, kéo dài giọng, âm điệu, nhìn Diệp TẦm chăm chú tập viết.
Nhưng mà theo thuyết âm dương thì tới giờ đã không thể nhẹ nhàng dạy cho hai chị em chu đáo vậy được nữa rồi. Tuổi còn quá nhỏ, chưa biết chữ nào, cũng đừng có nói là tính cách các cô bé vẫn còn được nuông chiều.
Tiêu Tử Y thấy thế cầm một quyển sách vẽ tranh đi tới, định cho các cô bé thông qua đồ hoạ để biết cách học. Vừa mới đi tới bên cạnh đã nhìn thấy trên giấy Thái Khổng Minh viết bốn chữ “Nơm nớp lo sợ” rồi bảo một trong hai chị em song sinh tới gần bảo, ‘Con tới đọc cho ta”
Tiêu Tử Y biết đây là Tô Linh Lung, bở vì cô bé rất thích mặc quần áo màu hồng nhạt, vì vậy nhận ra rõ lắm. Chỉ thấy Tô Linh Lung liếc qua nói giọng giòn tan, “Run rẩy khắc khắc”
Thái Khổng Minh cau mày lại.
Tô Lâm Lang cũng nhìn qua nói hoà theo, ‘Đã đọc là run run khắc khắc, đúng vậy đó”
Diệp TẦm đứng bên cạnh tò mò nhìn lại lắc đầu bảo, “Không đúng”
Thái Khổng Minh mừng rỡ cứ nghĩ rằng đã nhiều ngày dạy dỗ như vậy chắc cũng không uổng công, bảo Diệp TẦm tới làm gương tốt cho hai nhóc kia, “Diệp TẦm à, vậy con đọc thuộc ra đi”
“ không Run run khắc khắc khắc khắc” Tiêu Tử Y cười đau cả bụng, vội vàng bỏ qua vẻ mặt đen sì của Thái Khổng Minh, vứt mấy quyển sách cho bọn trẻ nhìn.
“Con…Con gái cũng không cần học nhiều chữ như vậy đâu. À, Diệp TẦm thì còn cần phải cố gắng nhiều” Thái Khổng Minh lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, trời nóng nực quá, hắn càng cảm thấy chịu không nổi rồi.
Tiêu Tử Y nhún nhún vai, thời đại này còn không có cách nói kiểu này “Nữ không tài là đức”, con gái thì không cần có học thức cao là chuyện thường, cũng không cần mỗi một cô gái phải giống hệt mẹ mình biết đọc thư viết chữ. Còn phần Diệp TẦm do từ nhỏ chưa từng được học qua cũng chưa từng nói qua Hán ngữ ra sao, có thể đạt được trình độ hiện giờ cũng đã tốt lắm rồi.
Thái Khổng Minh đối với ba nhóc không thể dạy nổi đành lắc đầu thở dài.
“Hiện giờ không còn việc gì rồi ha? Phu tử chơi cờ với ta một ván nhé?” Tiêu Tử Y cười hì hì nói, nàng muốn rửa nhục rồi!
Vừa lúc ở phòng học bên kia mấy nhóc đang chơi cờ nhảy. Thái Khổng Minh khẽ thở dài, “Không phải là loại quân cờ này chứ? Hạ quan vẫn còn chưa biết chơi”
Tiêu Tử Y lắc đầu, dẫn đầu đi tới bàn cờ vây ngồi xuống bên cạnh, đưa tay mời Thái Khổng Minh ngồi vào đối diện.
“Cờ năm quân ư? Cờ vây à?’ Thái Khổng Minh vung áo choàng lên ngồi xuống nghiêm chỉnh.
Tiêu Tử Y vẫn lắc đầu, đưa tay ra đem quân cờ đen trước mặt nắm được hai mươi quân lên, nói vui vẻ, ‘Cách chơi rất đơn giản. ở đây có hai mươi quân cờ, chúng ta mỗi người thay nhau lấy ra một quân, hai quân hoặc là ba, ai lấy đến quân cờ cuối cùng kia thì người đó thắng” Ha ha, xem nàng chơi hắn đến chết xem sao.
Thái Khổng Minh nheo mắt nghĩ ngợi, gật đầu bảo “Nghe thì nghe rõ rồi, nhưng mà cứ như vậy chẳng phải là đơn giản quá ư?”
“Cứ chơi trước thử xem sao đã!” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại đưa tay ra nói, “Xin mời Thái phu tử đi trước”
Thái Khổng Minh đưa tay ra cầm lấy một quân cờ, thả xuống bàn cờ bên mình.
Tiêu Tử Y cầm theo sau ba quân, hai người cứ thế người tới ta đi hài hoà cùng nhau, Thái Khổng Minh không nói gì nhìn trên bàn cờ Tiêu Tử Y cầm lấy mất quân cờ cuối cùng.
“Lại nữa rồi!” Thái Khổng Minh việc nhân đức chẳng chịu nhường ai tranh đi trước, hắn tin lần này chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hai người giao chiến vài lần, Thái Khổng Minh càng chơi càng thua, bọn trẻ lúc đó cũng đang chơi trò chơi mới, cờ nhảy cũng không chơi, vây chung quanh nhìn.
Tiêu Tử Y đắc ý cong khoé môi lên, bí quyết trò chơi này là ngay tại lúc mối lần làm cho đối thủ lấy quân cờ trước. Thái Khổng Minh lấy một quân, nàng mượn ba quân, hắn lấy hai quân, nàng mượn hai quân. Mỗi lần hai người lấy đi tổng số quân cờ phải là bốn quân, như vậy có thể cam đoan quân cờ còn lại có bốn có thể chia hết, cuối cùng cũng chỉ có thể còn bốn quân còn lại, mặc kệ đối thủ lấy thế nào, thì quân cờ cuối cũng là nàng lấy được.
Chỉ chơi đùa chút thôi mà! Trước đây nàng chơi một lần biết bí quyết rồi sau đó sẽ không chơi nữa, nhưng mà ở đây dường như bắt chước đối số cũng không phải rõ lắm, Thái Tam quốc này mà nói lại là vấn đề khó khăn, mắt thấy trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, Tiêu Tử Y đã thực sự hết giận rồi.
Nam Cung Tiêu đứng cạnh vài lần nhìn ra được bí quyết, cười hì hì bảo, “Công chúa à, đến lượt con chơi cùng với người được không? Người trước chứ?”
Tiêu Tử Y cười gượng hai tiếng, nói đùn đẩy, ‘Con vẫn nên chơi cùng nhóm Trạm Nhi đi, ta đi viết bài tập mà Thái phu tử giao cho ta đã” Hừ, tên nhóc quỷ này quá thông minh cũng không phải chuyện tốt gì.
Nam Cung Tiêu đắc ý cười, vỗ vai Tiêu Trạm bảo, ‘Chúng ta cùng chơi ta cam đoan thắng ngươi ngay! Ngươi nếu không thắng được ra, thì đem cái lá cờ đỏ sáng học có được cho ta nhé!”
Tiêu Trạm không phục cầm quân cờ màu trắng lên, đi kéo ra xa hai mươi bước chân, lôi Nam Cung Tiêu tới một chiếc bàn khác. Diệp TẦm thì đang nghĩ ngợi, vẫn tiếp tục luyện chữ, lại luyện vừa rồi cái chữ kia, “Run run khắc khắc khắc khắc”
Tiêu Tử Y thấy thế nhún nhún vai, lại cho bé Nam Cung có cơ hội náo loạn một trận. Nàng xem bảng dán trên tường, ngày hôm qua nàng làm ra bảng cờ màu đỏ, mỗi ngày học đều bảo giáo viên bình luận chọn ra một lá cờ nhỏ trao cho một bạn nhỏ, cứ bảy ngày thì trao giải một lần, đây là chính sách khích lệ tốt nhất với nhà trẻ.
Nhưng mà thứ phần thưởng này là cái gì, nàng vẫn còn nghĩ mãi chưa ra, bởi vì bọn trẻ cũng chưa đòi hỏi phần thưởng gì cả, chỉ cần được lá cờ nhỏ thôi cũng đã rất cao hứng rồi.
À, bọn trẻ con thật đúng là dễ thoả mãn ghê.
Tiêu Tử Y nhìn Thái Khổng Minh đối diện đầu đầy mồ hôi đang tự hỏi vì sao mình lại thua thì cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thái phu tử này đầy nhân nghĩa mà lại thiếu sự hiếu học, thông kinh bác sử, là người chính trực mà lại thiếu tinh tế. Nhưng trong mắt nàng thì lại là kẻ mê sách, chẳng biết chút gì khác cả. Là người chẳng có tiếp xúc đến toán lý hoá một chút nào, làm sao mà có thể biết được tư duy nghịch lý chứ? Nói cho cùng thì cho dù hiện giờ có cho hắn làm quan đi chăng nữa thì nghe chừng cái nếp hắn có sẵn cũng không thay đổi được.
“Thái Phu à, người đã dạy Trạm Nhi bao lâu rồi?’ Tiêu Tử Y kìm không được mở miệng hỏi.
Thái Khổng Minh nghe vậy nghiêng đầu, đáp nghiêm nghị, “Bẩm công chúa, đã gần một năm rồi”
“Ta nhớ ra ngươi là kẻ đỗ Văn Trạng Nguyên có phải không?” Một vị TRạng Nguyên đảm nhiệm là thầy giáo dạy dỗ một đứa bé bốn tuổi, dưới con mắt nàng thì thấy là người tài lớn mà sử dụng quá ít, nhưng mà khả năng cảm giác trong lòng Thái Tam Quốc thì lại coi mình là rất có tiền đồ rồi. Dù sao thì tương lai cũng là một đế sư (sư phụ dạy hoàng đế) mà .
Khuôn mặt nho nhã của Thái Khổng Minh xẹt qua vẻ đắc ý, chắp tay nói, “Tam đại xuất phát từ bắt chước, thời Chiến quốc tới Tần đều xuất phát từ khách, thời Hán sau này xuất phát từ quận huyện tới, Nguỵ Tấn tới nay xuất phát từ công chính cấp thứ chín, nhà Tuỳ đến nay xuất phát từ thi cử. Hạ quan bất tài đúng là từ khoa thi Văn TRạng Nguyên lần trước”
“Vậy Vũ Trạng Nguyên là ai hả? Có phải là Độc Cô Diệp không?’ Tiêu Tử Y cố chịu nghe hắn thao thao bất tuyệt, trong lòng nhớ mãi không quên chuyện Diệp Tri Thu đã từng là Võ TRạng Nguyên. Nhưng mà lại không thể hỏi thẳng, chỉ có thể nói bóng gió thôi.
Thái Khổng Minh lắc đầu, giải thích từ từ, “Khoa thi Võ chủ yếu là nhằm vào đệ tử quan lại, thí sinh phải giao nộp vật cống đủ mười ba năm lục phẩm tuổi đời đủ mười tám dưới quan viên văn võ cấp hàm dưới tam phẩm, không liên quan tới ngũ phẩm”
Tiêu Tử Y sửng sốt một lúc, mới kip phản ứng bảo, ‘Vậy ba năm trước đây Độc Cô Diệp vẫn còn chưa đủ mười tám tuổi ư?”
Thái Khổng Minh từ từ gật đầu.
Kinh thật, Độc Cô Diệp đó nhìn trông như đã hai mươi ba tuổi rồi, xem ra quả nhiên luyện võ không đạt tới cảnh giới có vẻ làm hại đến làn da. Nhưng mà làn da của nàng hình như được bảo dưỡng cũng không tệ lắm, nghĩ đến nội lực của nàng chắc cũng không quá lợi hại gì, chắc là nhiều lắm cũng chỉ là dùng khinh công cực lợi hại để chạy trốn mà thôi.
Thái Khổng Minh lại tiếp tục nói chậm rãi tiếp, “Hạ quan còn nhớ rõ, đồng giới cùng ta Võ Trạng Nguyên hình như họ Trầm, gọi là Trầm ngọc Hàn"