Nhan Lạnh Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tử Y, có chút kỳ lạ vì sao công chúa lại không hỏi nguyên nhân thì đã nhận nàng ta ngay rồi, uổng công cho nàng ta còn chuẩn bị một bài diễn thuyết dài dòng nữa. Nhưng mà nàng ta vẫn là người thức thời không hỏi, nhe răng ra cười bảo, “Công chúa Điện hạ có thể gọi ta là Lạnh Nguyệt”
Tiêu Tử Y gật đầu bảo, “Lạnh Nguyệt, ngươi đi cùng Nhược TRúc trước xem có hài lòng với chỗ ở không, buổi trưa bớt chút thời gian giúp bọn trẻ biết một chút về cách bảo vệ răng đi”
Nhan Lạnh Nguyệt cung kính đồng ý sau đó quay người bước thẳng một mạch ra ngoài.
Tiêu Tử Y nhíu mày, xem ra nàng y nữ mới tới này cũng không phải là y nữ hiền lành gì, mà khả năng còn là bác sĩ nữa nha! Đúng, không tồi, đợi khi nào bớt chút thời gian nói chuyện phiếm với Nhan Lạnh Nguyệt mới được, hẳn là chuyện rất mong chờ đây.
Đợi khi bọn trẻ ăn cơm trưa về xong, theo lệ thường thì đi ngủ trưa. gian phòng bọn trẻ nghỉ trưa được bố trí ở một gian rất lớn, bốn phái đều dán các bức tranh bọn trẻ vẽ hoặc gấp lúc đi học. Giường bọn trẻ được chia ra bốn góc, hôm nay bởi vì có Tô Linh Lùng và Tô lâm lang hai bé đến nên có thêm một chiếc giường đôi, chuyên môn để cho hai chị em sinh đôi ngủ trưa.
Hiện giờ khí trời đã chớm đầu hạ rồi, buổi trưa thì khí trời có chút oi bức, Tiêu Tử Y nghỉ trưa đẩy cửa sổ mở hé ra để cho gió thổi vào không tới mức nóng bức quá. Nhìn mọi người ai cũng đắp một chiếc chăn mỏng nhỏ, nàng mới lui ra bảo Như Lan trông một chút buổi trưa.
Nhưng mà vừa mới bước ra cửa Tiêu Tử Y đã nhìn thấy Đám nguyệt Li mặc một thân áo màu dài, đang phe phẩy chiếc quạt, vẻ mặt xấu xa cười cười đứng ở đó.
Không hiểu sao vừa nhìn thấy vẻ tươi cười này của hắn, tâm tình Tiêu Tử Y lập tức chìm nghỉm.
“Công tử Đàm sao bây giờ đã đến rồi? Có phải không muốn đưa đệ đệ của ngươi đến không?” Tiêu Tử Y nhìn ra phía sau lưng hắn ngó nghiêng, nhưng mà nàng thấy thất vọng khi không thấy bóng người nào sau lưng hắn.
Đôi mắt hoa đào của Đàm nguyệt Li loé lên, cười càng thêm tươi, “Mấy ngày trước Tinh Duyệt đụng mưa bị cảm lạnh, đợi khi nào nó khoẻ lại sẽ đưa tới đây”
Tiêu Tử Y đánh giá Đàm Nguyệt Li một lúc, đối với lí do thoái thác lần này của hắn có trực giác hoài nghi. Cũng bởi vì lời hắn nói nàng lại không nghe thấy sự lo lắng với đệ đệ bị ốm của hắn, một chút ít cũng không.
Xem ra thì điều này cũng toàn là một kiểu cũ cả, Tiêu Tử Y nhớ tới tiết dạy trước của Đàm nguyệt Li, biết nếu có hỏi hắn cũng không ra, nên dơn giản không hỏi nữa, “Đàm Tinh Duyệt? Ánh sao tinh nhật nguyệt sao? Là cái gì duyệt?”
“Đúng là Ánh sao tinh nhật nguyệt, Đọc Duyệt” Đàm Nguyệt Li miễn cưỡng trả lời.
“Vậy à? Nói vậy ngươi hẳn là còn có một ca ca nữa đi?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi.
“Đúng là có một huynh trưởng” Đáy mắt hoa đào của Đàm nguyệt Li bỗng tối sầm lại, nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt lập tức khôi phục lại bình thường như không có việc gì, nói lảng đi, “Công chúa, hôm nay không ngại Nguyệt Li đến sớm một chút đó chứ?”
Một chút à? Là tới sớm những nửa canh giờ đó chứ! Hơn nữa cho dù nàng để ý thì làm được gì? Đuổi hắn về sao? Tiêu Tử Y không phải không thừa nhận, tên thầy tướng Đàm này bị ép buộc thực sự tài trí hơn người thật, “Cố ý đến sớm như vậy, công tử Đàm không phải là có chuyện muốn bàn với ta đó chứ?” Hai người họ đứng cách chỗ bọn trẻ ngủ trưa một đoạn vì vậy không sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ trưa của bọn trẻ.
Đàm Nguyệt Li nhìn quanh các tranh chữ của bọn trẻ dán trên tường, hơi trầm ngâm nói, “Công chúa, Nguyệt Li có chút đề nghị nhỏ với nhà trẻ, không biết có tiện nói ra được không?”
“Mời” Nói đùa sao? Nàng ghét nhất là bị kiểu nói chuyện lạt mềm buộc chặt cứ vòng vèo này. Lần đầu tiên hắn đến đây thì vẽ ngay một bức tranh Không tử ngay giữa lớp học, sau đó thì liên tiếp phái người tới chế tạo công cụ chơi. Sau đó thì lại tỏ vẻ nguyện ý đưa em út của mình tới. Bất kể hành động gì cũng không phải không tỏ rõ ý của hẳn can thiệp chỗ này. Hơn nữa mỗi một việc người này làm chính xác là có tâm cơ quá sâu, đây cũng là sự phản cảm đặc biệt của Tiêu Tử Y đối với hắn.
Đàm nguyệt Li thấy thái độ của Tiêu Tử Y không chút phật lòng, phe phẩy chiếc quạt một lúc rồi nói thản nhiên, “Không biết công chúa định dựng nhà trẻ này là có ý gì?”
Tiêu Tử Y nhìn hai tròng mắt có vẻ lỗ mãng của ĐÀm Nguyệt Li đột nhiên thay đổi sắc thái, bỗng chốc không kịp thích ứng, theo bản năng tránh ánh mắt của hắn, bước chậm rãi ra bên ngoài dđ dạo, vừa đi vừa nói, “Không có ý gì, chỉ muốn tạo cho TRạm Nhi có một thời thơ ấu tốt đẹp thôi. Đương nhiên, mục đích ban đầu là thế, hiện giờ ta muốn dùng hết khả năng giúp bọn trẻ được trưởng thành khoẻ mạnh, ít nhất cũng có một mở đầu tốt đẹp”
“Nói vậy mục đích chính của công chúa cũng là vì Hoàng tôn điện hạ sao?” Vẻ mặt tuấn tú của Đàm nguyệt Li cười, ôn nhu hỏi.
Tiêu Tử Y nghe thấy trong lời nói của hắn có chút gì đó là lòng không thoải mái, thản nhiên bảo, “Không phải như ngươi nói vậy đâu. Ta cũng không phải vì muốn tạo cho TRạm Nhi trung tâm quyền lực gì cả. Không phải điều đó”
Đàm Nguyệt Li bật cười to, “Thực ra thì mặc kệ động cơ ban đầu của công chúa là gì, hiện giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì cũng không cần để ý mục tiêu của công chúa là cái gì, người bên ngoài thực tế sớm đã để mắt nhắm tới nơi này rồi. Công chúa thông minh như vậy ta tin công chúa hẳn cũng phát hiện ra đi”
Theo hai người nói chuyện, họ đã đi ra tới hành lang, bên ngoài mặt trời đầu hạ có chút nóng cháy chiếu lên trên người hai người, bất ngờ làm cho Tiêu Tử Y có một cảm giác phiền chán. Bên ngoài chỉ là một cảnh còn đang sửa sang, Tiêu Tử Y đang định làm chỗ này thành sân thể dục cho nhà trẻ, bên cạnh còn bàn đu dây, xà đơn, cầu bập bênh cùng một số chò trơi khác.
“Mặc kệ đi, ta mặc kệ người ngoài thấy thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì” Tiêu Tử Y khó dược tuỳ hứng nói. Nàng biết rõ từ lần Tiêu SÁch chạy tới chất vấn nàng rốt cục đang làm gì ngày đó trở đi, nàng chỉ biết nàng thành lập nhà trẻ tính chất cũng đã thay đổi. Nhưng mà nàng không muốn thừa nhận cho dù cách một tầng giấy mỏng manh nàng cũng không nguyện ý đâm thủng.
Đàm Nguyệt Li ngửa đầu nhìn mặt trời trên bầu trời cao chói mắt vô cùng, bên môi vẫn vương nụ cười tuấn dật phong lưu khó nói, hỏi thẳng, “Công chúa, người đang ở đây trốn tránh cái gì?”
“Ta…” Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, từ trước đến này vốn mồm miệng lanh lợi mà một câu cũng nói không nổi. Bởi vì nàng đúng là trốn tránh, nàng vẫn có nguyện vọng chính là tạo ra một thế giới hoàn mỹ cho bọn trẻ, nhưng mà nếu nhìn từ góc độ khác nhìn lại cũng không phải là đại diện cho cuộc sống mà mình đã thực sự bị cách xa hay sao?
Chả nhẽ tất cả này cũng chỉ là lý tưởng ư?
Đàm Nguyệt Li quan sát kỹ, thấy thế trầm giọng nói tiếp, “Công chúa, bọn trẻ có thể duy trì sự thuần khiết không tranh sự đời, nhưng mà người không thể. Nếu như đến cả người cũng nghĩ như vậy, vậy thì ai tới bảo hộ cho bọn trẻ đây?