“Ha ha, ngoài cung cũng khó có cảnh thế này” Nam Cung Sanh khoanh chân ngồi bên cạnh nàng, cười bảo, “Cung Trường Tín là điện các cao nhất trong cung Trường Nhạc, ngồi ở đây có thể hứng gió là cực kỳ thích thú, hơn nữa lại rất yên tĩnh”
Dù Tiêu Tử Y ngồi ở chỗ này thì cũng có thể nhìn thấy được điện Vĩnh Xương ở xa xa đang có rất nhiều cung nữ thái giám đi lại bận rộn. Nàng biết ở đó vô cùng náo nhiệt, nhưng nửa ý nghĩa cũng không len nổi vào đầu nàng.
“Aizz, mệt chết ta rồi” Tiêu Tử Y đơn giản cứ ngả ra sau nằm trên nóc nhà, cảm thụ được ánh nắng chiếu vào người, làm mái ngói bốc nóng, nhìn bầu trời xanh thẳm bao la trên đầu, nàng bỗng chốc thở dài, “Cảm ơn anh đã dẫn ta tới nơi này”
“Tiện tay mà thôi” Nam Cung Sanh cười nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y nằm bên cạnh hắn rất thoải mái, bỗng hơi ngại rời mắt đi.
Tiêu Tử Y nhìn bóng lưng rộng của Nam Cung Sanh, biết hắn rất săn sóc mình cũng không hỏi gì nhiều, cảm thấy cảm động vô cùng.
Lúc này mặt trời ló ra khỏi đám mây, ánh nắng chiếu thẳng lên mặt làm cho Tiêu Tử Y chói nheo mắt lại. Sau Lưng Nam Cung Sanh được mặt trời soi xuống loé ra quầng sáng, bức tranh này cứ dừng lại rất lâu trong tầm mắt nàng, cho dù cuối cùng có nhắm mắt lại thì nó cũng không mất đi.
Nàng chẳng đòi hỏi gì hơn rồi, ngừng lại, ít nhất hiện giờ không nghĩ đến. Tiêu Tử Y ép cho đầu óc mình trống rỗng, sau đó phát hiện ra ở nơi đây thật sự yên tĩnh vô cùng!
Thật yên tĩnh quá.
Ở đây không có tiếng huyên náo của bọn trẻ, nàng đã sớm có thói quen có bọn trẻ bảo bối vây quanh người. Gìơ dường như đã lâu rồi chưa từng thử qua được yên lặng mà ngẩn người. Nơi đây cũng không có tiếng thái giám cung nữ trước sau vây quanh, là nàng bất giác cũng trở nên quen có người vây quanh, gần như đã quên mất nàng vốn chỉ là một nữ sinh rất bình thường.
Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe, cách đó không xa có tiếng chim kêu ríu rít vui tai, nghe tiếng gió nhẹ thổi vi vu trên những mái hiên lanh canh, lòng nàng từ từ gần như được tinh lọc trở lại. Đúng vậy, nàng chỉ là nữ sinh bình thường, tại sao cứ phải vì chuyện không thực tế mà phiền não chứ? Cho dù Tiêu Cảnh Dương cứ luôn mồm nói rằng họ không phải là huynh muội. Nhưng dù gì thì thân phận họ đã rõ, có sửa đổi cũng không dễ, nàng còn tự tìm phiền não làm gì chứ?
Thật lâu Nam Cung Sanh cũng không thấy tiếng Tiêu Tử Y, kìm không nổi quay đầu lại nhìn vừa lúc thấy nàng khẽ cong môi lên, bất giác hắn cũng cười.
May là vừa rồi hắn không yên lòng vì nàng, đi rồi lại vòng lại. Chỉ cần liếc nhìn biểu hiện trên mặt nàng lúc ấy, hắn dường như thấy giống một con thỏ bị kinh hãi lạc đường vậy, nếu không phải để ý đến nàng mà mặc kệ nàng, thì hắn sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chính mình.
Tuy Nam Cung Sanh tự nhận mình không phải là kẻ rộng lượng, nhưng tận mắt thấy Tiêu Cảnh Dương cứ dây dưa không rõ với nàng mà trong lòng thấy khó chịu không gỡ nổi.
Sau mới hiểu được hoá ra nàng đã sớm có vị trí trong lòng mình rồi.
Là từ lúc nào đây? Nam Cung Sanh cứ chăm chăm nhìn Tiêu Tử Y lẳng lặng nằm yên bên cạnh, trong đầu bỗng nhớ lại hình ảnh hai người họ cùng một chỗ. Không phải là nàng cùng hắn làm điểm tâm trong phòng ăn, đó không phải là lần đầu tiên. Cũng không phải là lúc nàng gấp máy bay giấy kia, cũng không phải là lúc hai người họ cùng đi thám hiểm cung Trường Tín, nàng sợ tới mức ôm chặt lấy cánh tay hắn kia…
Là lúc nàng và hắn đối chọi nhau gay gắt ở miếu Đông Nhạc sao? Là lúc hắn kìm lòng không nổi in môi lên chiếc chén trà mà nàng để lại sao? Hay là lúc hắn nhìn thấy trước mắt mình nàng đâm cây trâm phượng hoàng vào ngực mà không chút chần chờ kia sao?
Hay là…Hay là lúc bắt đầu tại nơi đầy hoa đào kia nàng ngã xuống được hắn ôm vào trong lòng kia một khắc? Hay là, lúc hai người họ bắt đầu thông qua giấy bút để trao đổi đề, hai người đã bắt đầu ràng buộc nhau rồi?
Nam Cung Sanh nhắm hai mắt lại, khoé môi cũng bất giác cong lên. Thì ra là vậy, trách không được hắn vẫn chịu không nổi tìm đủ mọi cớ để được ở bên cạnh nàng, là nghĩ muốn được nhìn nàng nhiều hơn chút, nói nhiều hơn với nàng, muốn ánh mắt lưu luyến trong suốt kia của nàng dừng trên ngừơi hắn lâu hơn chút.
Thì ra là vậy…
Nam Cung Sanh chống tay lên cằm, nhìn Tiêu Tử Y người rất quen thuộc ngủ bên. Lông mi nàng rất dài khoác lên đôi mắt, chóp mũi hếch cao, cánh môi mềm nhạt như cánh hoa đào, hai má không chút phấn son bị nắng chiếu vào hơi ửng đỏ, nhìn có vẻ rất mê người.
Bỗng chốc Nam Cung Sanh cũng chợt ngây cả người.
Một chú chim én lướt qua bên hai người, Nam Cung Sanh bỗng bừng tỉnh, bất giác rụt tay lại. Vù, suýt nữa thì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà phạm lỗi.
Nhưng trong ấn tượng của hắn rất khi nhìn thấy cảnh nàng an tĩnh như vậy. Nam Cung Sanh tham lam nhìn dung nhan Tiêu Tử Y ngủ say, sung sướng nghĩ. Nàng gần như vĩnh viễn có dư thừa tinh lực, vĩnh viễn đều giống một đứa bé không chút phiền não như thế. Nhưng càng nhiều lúc lại lộ ra trí tuệ vượt xa tuổi nàng mà lại rất chững chạc. Hai người tương phản, đoán chừng Tiêu Cảnh Dương cũng chung tình là vì chính nàng thôi.
Nam Cung Sanh nhớ tới hình ảnh vưà rồi vô tình nhìn thấy, lại bất ngờ phát hiện ra trong nội tâm mình tích tụ từ lâu.
Đúng vậy, hắn nếu nghĩ thông suốt tâm tình của mình, thì hắn có cần cố coi trọng quyền lực như người khác không.
Nàng thích ai, ai thích nàng, mấy vấn đề này với hắn mà nói có ý nghĩa gì đâu? Hắn chỉ cần biết, hắn thực sự thích nàng, vậy là được rồi.
Nam Cung Sanh nở nụ cười tươi, nhưng mà trong mắt Tiêu Tử Y này thì cảm thấy nụ cười này nếu dùng bộ mặt thật của hắn mà xem thì phải có hiệu quả đến cỡ nào. Nàng lại lần nữa nguyền rủa bộ râu xồm chướng mắt kia.
“Nhanh vậy đã tỉnh rồi ư?” Nam Cung Sanh phục hồi tinh thần, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia của Tiêu Tử Y đang nhìn hắn.
“Không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi mà” Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm thấy tất cả trước mặt đều tốt đẹp như vậy, thậm chí nhìn cái gì xa xa đều rõ hơn rất nhiều.
“Có đói không? Ăn chút điểm tâm nhé?” Nam Cung Sanh tựa như nhà ảo thuật vậy, lấy từ trong lòng ra một túi giấy, bên trong có mấy cái bánh và một ít bình nước hoa quả.
Tiêu Tử Y cong môi lên vươn tay về phía hắn nói, “Kéo ta lên, ta dậy không nổi” Mấy ngày nay thần kinh của nàng rất căng thẳng, bỗng dưng tâm tình đã trầm tĩnh rất nhiều, lập tức cảm thấy cả người chẳng còn sức nào.
Nam Cung Sanh dĩ nhiên là vui cực kỳ, đưa tay ra cầm tay nàng, kéo nhẹ nàng dậy.
“Ha ha, bây giờ là món điểm tâm ngon gì thế?” Tiêu Tử Y nhìn rõ cả, mong chờ chiếc túi giấy chưa kịp mở. Thực ra nàng cảm thấy dạ dày mình đã bị hắn chinh phục trước chứ không phải là lòng nàng.
Nam Cung Sanh mỉm cười, mở túi giấy ra, bên trong là một vài bọc “Xuân chi hoa đào” vẹo vọ.
“Ôi! Đây chẳng phải là ta làm đó sao? Anh thật sự có thể hấp được ra ư?” Tiêu Tử Y nhìn món điểm tâm được làm khéo léo, dù nàng da mặt có dày đi chăng nữa cũng nhịn không được cảm thấy hai má nóng lên đỏ bừng. Những này là sáng nay lúc ở nhà bếp nàng thấy hắn làm dễ như thế nên ngứa tay mới nặn vài cái. Cái loại xuân chi hoa đào này chỉ dùng màu bột hồng như hoa đào làm vỏ bánh bao bọc nhân màu vàng trong suốt bên trong làm nhị mà tạo thành.
Nàng cứ nghĩ đơn giản kết quả là làm mấy cái cũng chẳng được cái nào được, cuối cùng có cảm giác mình chẳng có năng khiếu trời sinh gì nên đành bỏ cuộc. Tiêu Tử Y đỏ bừng mặt sẵng giọng, “Không phải bảo anh là đừng có hấp rồi đấy thôi?”
“Cô không ăn thì ta ăn luôn đó nha! Dù gì thì nhìn trông hình dáng xấu thôi nhưng nguyên liệu lại là do ta làm, hương vị chắc chắn cũng đâu có kém gì” Nam Cung Sanh cười trêu nói, tự mình lấy một cái trước.
“Hừ, thật là tìm cơ hội làm ta mất cả mặt, ta sẽ không tin anh lần đầu tiên làm điểm tâm lại hoàn mỹ thế đâu” Tiêu Tử Y hừ khẽ nói. Nhưng tuy nói vậy, bụng đói thì thầm kêu làm nàng vẫn đưa tay ra nhón lấy một cái cho vào miệng.
Mùi hoa đào thơm ngát nức mũi lẫn mùi quả đào chua chua tản ra giữa các kẽ răng, từ sau khi Tiêu Tử Y nhấm qua quả đào ở vườn U Lan kia, lại vô cùng mê mùi vị loại này. Nàng nheo mắt lại thoả mãn thở dài, “Đúng, ăn ngon lắm”
Nam Cung Sanh lòng kìm không nổi nhảy lụp bụp, cười chậm rãi nói, “Đúng, đúng là ăn ngon lắm"