“Sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?” Trong góc thư phòng truyền tới một giọng trêu tức, trầm thấp.
Tiêu Cảnh Dương liếc mắt nhìn Tiêu Húc chẳng ra dáng gì ngồi phịch trên chiếc giường mềm, thoáng cau mày nói, “Ngồi phải cho ra dáng chứ, nếu mà phụ hoàng thấy đệ như vậy tất nhiên là nói ngay”
Tiêu Húc vươn người lười biếng ngồi dậy bảo, “ Hoàng huynh à, tối qua đệ không được ngủ để cho huynh được làm việc đấy thôi! Tự dưng lại chê đệ”
Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu, liếc nhìn gương mặt vốn trắng nõn trước đây giờ đã trở nên có sắc khoẻ mạnh. Tưởng lần này hắn trở về dầm sương dãi nắng thì có vẻ chững chạc hơn lên, kết quả là làn da thì đổi mà vẫn kiểu lười biếng vậy, tính tình thì lại càng trầm trọng vô lại hơn. Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh Dương càng cau mày chặt hơn, rồi trầm giọng bảo, “Ở đây không có ai khác, đừng có đóng kịch nữa”
Trong mắt Tiêu Húc hiện lên tia sáng, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt lại cười hì hì bảo, “Hoàng huynh à, diễn trò cái gì chứ, cá tính này của đệ không phải huynh nhìn đã quen lắm rồi dó sao. Dù gì thì đệ cũng chẳng ở lâu rồi lại biến mất thôi, không sao, cố nhịn vài ngày đi”
Tiêu Cảnh Dương nhắm chặt hai mắt lại, lấy tay day thái dương. Ngũ Hoàng đệ này , lúc nhỏ v cùng thông minh, kể cả hiện giờ cũng vẫn thế. Nhưng mà cũng bởi vì hắn quá thông minh, biết sự tồn tại của bản thân mình lại ảnh hưởng tới vị trí hoàng huynh của hắn, vì vậy không biết từ bao giờ đã bắt đầu. Đợi khi hắn phát hiện ra, ngũ Hoàng đệ này đã biến thành bộ dạng như bây giờ rồi.
Phụ hoàng cũng không phải là không tức giận phạt hắn, nhưng chỉ được vaà lần rồi cũng bỏ qua. Còn Tiêu Húc thì lại vô cùng mừng rỡ nhàn nhã, lớn thêm vài tuổi thì chuyển ra cung, trên cơ bản là đi vui chơi giang hồ, tiêu diêu tự tại.
Nhưng mà Tiêu Cảnh Dương biết, ngũ hoàng đệ này của hắn tuyệt đối không phải dạng nhìn qua cà lơ phất phơ như vậy. Vì thế ngẫu nhiên cũng sẽ cố tìm một ít chuyện để nhờ hắn giúp đỡ. Tựa như lần này vậy mang theo Diệp Tri Thu từ Đột Quyết trở về, chủ yếu cũng là nhờ cậy vào ngũ hoàng đệ này cả, nếu không tại sao lại gặp thuận lợi như thế được?
NHưng vấn đề là nếu Tiêu Húc có thể nghiêm chỉnh tới giúp hắn, như vậy lại càng làm cho hắn như hổ mọc thêm cánh vậy.
Tiêu Húc chống cằm nhìn biểu hiện của Tiêu Cảnh Dương càng ngày càng nghiêm túc thì cười trêu bảo, “Không phải là có người báo cáo Tử Y đi phủ Nam Cugn sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy chứ?”
Tiêu Cảnh Dương mặt mày không đổi mở tấu chương phụ hoàng phê duyệt trên bàn ra, thản nhiên nói, “Hôm nay là lần thứ hai”
Tiêu Húc cau mày, nói chế nhạo, “Thế nào? Hoàng huynh lo lắng tên nhóc nhà Nam Cung đó sẽ đối xử với Tử Y thế nào sao? Đệ thấy huynh cần lo là chuyện Phong Uyển Tình đối với Nam Cung Sanh thế nào chứ/”
Tiêu Cảnh Dương giả vờ điếc không nghe thấy, liếc mắt nhìn vào tấu chương. GẦn đây phụ hoàng ngày càng có tín nhiệm với hắn, sau khi hắn thỉnh cầu. Đã bắt đầu phê chuẩn cho hắn có thể tự mình tới trong cung mở tấu chương trước kia ra xem. Bởi vậy hắn cũng có thể điều tra ra chuyện Diệp Tri Thu năm đó.
“Hoàng huynh à, không phải đệ đã nói với huynh, mau sớm tìm một mẫu phi tốt cho TRạm Nhi đi, như vậy cũng đề phòng đươc người ta đoán mò lung tung” Ý của Tiêu Húc nói ra, tay Tiêu Cảnh Dương cầm tấu chương nắm chặt chảy mồ hôi, vì vậy cả giọng cung nữ tới bẩm báo cũng không nghe thấy.
Tiêu Húc thấy vậy phất tay mời người tiến vào, trong miệng thì cười hì hì, “Thực sự nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo lềin đến rồi”
Tiêu Cảnh Dương cả kinh, ngẩng đầu lên lúc nhìn thấy Tiêu Tử Y nhẹ nhàng đi tới, không kịp xử lý đề phòng gì cứ ngẩn cả người ra.
Tiêu Húc âm thầm lắc đầu, nghĩ hoàng huynh hắn cũng cần phải tôi luyện thêm nhiều nữa…Cũng thấy lạ là phụ hoàng cũng không để ý.
Tiêu Tử Y sau khi từ phủ Nam Cung trở về, trên đường suy nghĩ cẩn thận thấy nàng nói chuyện với Nam Cung Sanh rất đúng, đang nhớ lại từng câu nói về chuyện của Diệp Tri Thu nhưng thực ra lại là bởi thái độ của Hoàng đế.
Nàng nghĩ lại thì thấy là đúng như vậy. Chuyện tình ở nước Đại Lý kia kỳ thực có liên quan tới cá tính của Hán Vũ Đế. Lưu Triệt đó chính là dựa theo tâm tính mà thưởng phạt tuỳ tiện, Tể tươngs bên người chỉ là đợi để làm thịt cho xong, mà trước sau có tới mấy vị Tể tướng, gần như cuối cùng rồi cũng đến chết già thôi. Còn ở sau Đại Lý cũng là người Hung nô Tô Võ đã sống vài năm, cũng cưới vợ sinh con, biết mình có thể trở về Hán thì bỏ vợ bỏ con, cũng mất đi sự thông tình đạt lú của đế vương Hán Chiêu, cuối cùng Tô Võ cũng chẳng có thanh danh tốt đẹp gì?
Vì vậy Nam Cung Sanh nói không sai, việc này nên xem thái độ của Hoàng đế.
Nàng nghĩ tới đây thì liên tưởng tới chưa về đến cung Trường Nhạc mà đã trực tiếp đi tới cung Minh Quang của Tiêu Cảnh Dương. Kết quả vừa tiến đến cửa phòng, một người chưa từng thấy lần nào bỗng dưng nhảy ra không khách sáo đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nhìn người trước mặt này. Từ sau khi nàng tới cổ đại, rất ít khi nhìn thấy một người có làn da màu cà phê như thế này. Bởi vì ở trong cung, trừ thị vệ cả ngày phơi nắng bị đen ra thì nàng cũng đã gặp qua mọi người rồi vẫn thấy ở bên trong này làn da một đám người hầu cũng rất đẹp mà!
Nhưng người này ăn mặc lại đẹp đẽ quý giá, nói thẳng ra là hắn có địa vị khác người. Mặt hắn tuy có chút tú lệ, tuy nhiên nó không có chút son phấn, trong lúc giơ tay nhấc chân lại hiện rõ vẻ đàn ông khí khái, chỉ tựa vào tướng nhìn xéo nàng.
“tử Y, sao muội lại tới đây vậy?” Tiêu Cảnh Dương lấy lại tinh thần, vội vàng buông tấu chương trên tay ra, “Đây là ngũ Hoàng huynh Tiêu Húc của muội, mới trước đây các ngươi đã cùng nhau chơi đùa, chắc muội không muội không nhớ ra”
Tiêu Tử Y cảm thấy đã đoán được vị này ước chừng là ngũ hoàng huynh trong truyền thuyết rồi, nghe vậy thì nhu thuận hướng hắn chào.
Tiêu Húc lười biếng, thuận miệng đáp, quăng ánh mắt sang cảnh cáo Tiêu Cảnh Dương. Cùng nhau chơi đùa sao? Đa số là hắn đều bị khinh bỉ và xỉ nhục đi mà!
Hoàng huynh nên lựa chọn quên đi là tốt nhất, hoặc cản bản là không cần biết cũng được, dù sao thì Tiêu Tử Y từ nhỏ cũng đã không nhìn thấy hắn thường xuyên và nàng cướp hoàng huynh, mách người chỉnh ác hắn biết bao nhiêu lần.
Kỳ thực thì hắn sau khi biết được nàng bị bắt đi, cũng từng lén cười trong chăn vài lần đến muộn mà chưa ngủ…Khụ,…chuyện mất mặt như vậy trăm ngàn lần đừng để cho ai biết.
Tiêu Húc ho khẽ một tiếng, đứng bên ngắm Tiêu Cảnh Dương và Tiêu Tử Y hai người nói chuyện phiếm, càng không khỏi thêm tò mò. Mấy năm nay giang hồ nhuộm dần, hắn vốn tưởng rằng lần này trở về sẽ thấy một tiểu ma nữ không sợ trời không sợ đất. Trên thực tế lúc hắn phiêu du trên giang hồ có lúc nghe nói tới phái Thiên Sơn. Tiêu Tử Y trên võ lâm thì cũng chẳng qua là một người trùng hợp cùng tên cùng họ mà thôi. Nhưng mà tìm hiểu kỹ chút, tính cách và phong cách làm việc, hắn đấu tranh mãi mới quyết định đem tin tức này nói cho hoàng huynh biết.
Bởi giang hồ rất rối loạn, chịu không được cảnh đại tiểu thư như nàng giằng co nên mới chạy nhanh tới đóng gói mang nàng vào cung. Hắn còn vui sướng khi có người gặp hoạ mà nghĩ có lẽ tặng chút đại lễ cho hoàng huynh, đem tiểu ma nữ này vứt vào hoàng cung tung hoành, còn chính hắn thì tìm cớ để chạy tới Đột Quyết luôn.
Kết quả đi một vòng trở về, phát giác ra trong cung rất bình tĩnh nha. Trừ Trường nhạc cung của nàng có thêm một cái nhà trẻ gì đó ra, thì nghe qua cũng chẳng có gì sóng cả. Hôm nay vừa thấy cách nói năng và khí chất của nàng, hắn cảm thấy trừ dung mạo giống nhau ra, thì cơ bản chính là hai người khác nhau thôi!
“Ngũ đệ, đệ đang đứng thành cột gì thế? Những lời vừa mới nói đệ có nghe thấy không đấy?” Tiêu Cảnh Dương cất cao giọng lên, hơn nữa phát hiện ra Tiêu Húc nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm rồi quay mặt đi ngơ ngẩn cả người, trong giọng nói lại xen lẫn chút bất mãn.