“Công chúa, sao vậy? Vẫn không yên lòng sao?’ Nam Cung Tranh nhặt hạt dưa lên cắn.
Tiêu Tử Y cũng nhặt hạt dưa lên vừa cắn vừa nói, “Thực ra thì không có gì…Chỉ là có chút nghĩ không ra thôi”
“Nghĩ không ra chuyện vừa rồi nói cùng nhị công tử Đàm sao? Chuyện đó có đáng gì đâu?” Mặc dù Nam Cung Tranh có chút không rành thế sự lắm nhưng do đã gặp không ít kẻ lõi đời nên chỉ cần nhìn một chút cũng thấy.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nàng muốn biết Nam Cung Tranh xem thấy thế nào.
Nam Cung Tranh quay đầu đi nhìn Nam Cung Tiêu ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra phong cảnh ngoài xe, chép miệng nói, “Nói thực Tiêu Nhi nhà chúng ta lúc đầu vì cái gì tiếp cận công chúa tin chắc công chúa cũng rõ! Đại tỷ nhà ta nàng ấy rất biết làm người mà! Đàm Nguyệt Li dĩ nhiên là cũng không kém”
Tiêu Tử Y cau mày do dự nói, “Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Ta cảm thấy cũng không giống thế mà” Tổng cảm giác thấy nét mặt tươi cười vừa rồi của Đàm Nguyệt Li hình như là phát ra từ nội tâm vậy.
Nam Cung Tranh buông tay, coi như không có chuyện gì, “Công chúa à, đừng trách ta nói thẳng nhé, cha ta vì sao lại đồng ý đứa con bảo bối của ổng ở trong cung của người, thực ra thì bởi vì một câu cuối cùng của nhị ca ta đó”
“Là gì vậy?” Tiêu Tử Y bây giờ đối với Nam Cung Sanh để ý vô cùng.
“Dĩ nhiên là có thể được bầu bạn bên Hoàng tôn điện hạ thôi, đó là cơ hội mà bao nhiêu người ước muốn cũng không được nha!” Nam Cung Tranh cười rất tươi nói, không chút giấu diếm.
Tiêu Tử Y thở dài biết đây là chuyện không thể nào tránh được. “Tiểu Tranh à, cái loại chuyện kiểu này sau này đừng có nói trước mặt trẻ con nhé” Tiêu Tử Y nhẹ giọng bảo.
Nam Cung Tranh cười nói, “Yên tâm đi, Tiêu Nhi hiện giờ chẳng có tâm tình đâu mà để ý tới chúng ta tám gẫu nữa, Tiêu Nhi! Không được bĩu môi, cứ tưởng bĩu môi à…đợi khi nào ngươi thi xong ta cho ngươi bĩu môi cả ngày, một khắc đồng đồ cũng không được dừng cho ta!”
Tiêu Tử Y nhìn thấy miệng Nam Cung Tiêu lẩm bẩm không rõ gì đó, các đường nét thanh tú trên mặt cau có lại. Tiêu Tử Y nhìn kỹ các chi tiết trên người Nam Cung Tiêu, tìm xem có chút nào tương tự như mặt của người đó trong ngày đó hay không. Nhưng nhìn đi nhìn lại tiếc là vẫn nhìn không ra được nét nào giống cả.
“Công chúa à, người đừng khẩn trương như vậy chứ! Cho dù cuộc thi không qua, ta thấy Tiêu Nhi cũng vẫn tiếp tục được học tại trong cung của người mà. Yên tâm đi!”
Nam Cung Tranh nghĩ tới chắc Tiêu Tử Y đang lo lắng tới kết quả cuộc thi nên cố động viên an ủi.
Tiêu Tử Y cười cười, phát hiện ra Nam Cung Tiêu cho dù có nghe thấy nói như thế nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào. Xem ra thì cậu hẳn là để ý tới việc Nam Cung Sanh đánh giá cậu lắm.
Xe ngựa xuất cung chỉ một lát là đã đến trước cửa phủ Nam Cung thì dừng lại. Ngày đầu tiên Nam Cung Tranh xuống xe ngựa nhìn thấy tư thế cửa nhà mình thì giật mình đứng tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Y nhìn thấy trước cửa lớn có một cỗ xe ngựa xa hoa đứng đó, ước chừng còn lớn gấp đôi so với cỗ xe của nàng, đồng thời thị vệ bên cạnh cỗ xe còn nhiều gấp mấy lần thị vệ nàng mang theo, khác nhau ở chỗ là trang phục trên người thôi.
“Thảm rồi, cỗ xe ngựa này trong toàn bộ kinh thành cũng chỉ có một người có, nàng ta sao lại đến nhà của ta chứ?’ Biểu hiện của Nam Cung Tranh giật mình qua đi thì lại khiếp sợ, tiến nhanh vào phủ Nam Cung.
“Là ai vậy?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi.
Nam Cung Tiêu đi tuột sau hai người xa xa đi chậm rãi, rõ ràng là muốn kéo dài thêm một khắc đồng hồ nữa.
“Là Phong Uyển Tình mà! Nàng ta đến đây chắc không có chuyện tốt gì rồi” Nam Cung Tranh thất kinh đáp lại.
Phong Uyển Tình à? Tiêu Tử Y lục lọi trong đầu tìm tòi, amĩ cho tới khi hai người tiến vào trong phòng khách mới nhớ ra Phong Uyển Tình là ai. Chẳng phải là cháu gái của vị Hoàng hậu kia sao? Chính là người phụ nữ bắt chước công chúa Sơn Âm của triều trước nuôi rất nhiều trai trong phủ sao.
“Chính là nàng ta đó hả!” Tiêu Tử Y nhẹ giọng cảm thán. Quả nhiên là lợi hại ghê, chỉ cần nhìn ngoài phủ Nam Cung thôi đã phô trương lắm rồi, có thể nghĩ ngay tới Phong Uyển Tình này đến tột cùng là kiểu khí phái nào, đến cả nàng là công chúa đương triều này so với nàng ta còn kém xa.
“Công chúa à, sao người còn thảnh thơi như vậy chứ? Nàng ta bình thường cũng chưa bao giờ đến nhà của chúng ta cả, hôm nay đến nhất định là không có chuyện tốt đẹp gì! Người cũng đừng nghĩ gì nữa, nàng ta người này…” Nam Cung Tranh vội đến độ nói năng lộn xộn, mà nàng là một thiếu nữ nhỏ trong nhà căn bản là không nên nói ra khỏi miệng được.
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nói tiếp hộ nàng, “Chẳng lẽ nàng ta coi trọng nhị ca ngươi sao, định thu hắn mang vào trong phủ à?’ Trời ơi! Nàng nhưng chẳng lo lắng chút nào tới Nam Cung Sanh cả, ngược lại còn thấy vị Phong Uyển Tình kia đáng thương. Không biết đại tiểu thư thích thu thập mỹ nam này, nếu biết đại danh đỉnh đỉnh công tử Sanh có bộ dạng trạch nam tới cỡ nào, không biết sẽ có biểu hiện thế nào đây ha!
Tiêu Tử Y chỉ chú ý tới chuyện râu ria này mà tán chuyện, căn bản không để ý tới nàng và Nam Cung Tranh hai ngừơi đã đi vào tận trong đại sảnh, mà lời nàng nói rành mạch kia đều bị mọi người đúng lúc nghe được.
Trong đại sảnh tiếng cười nói bỗng dừng lại, Tiêu Tử Y nhận thấy ánh mắt mọi người hoặc là kinh ngạc hoặc là hoảng sợ, lúc này mới kịp phản ứng rốt cục là nàng nói cái gì đó không đúng.
Lúc này ngồi trong đại sảnh chỉ có hai phụ nữ, một ngồi trên ghế chủ nhà, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người có chút hơi mập, dung mạo tú lệ cử chỉ đoan trang, liếc mắt nhìn một cái thì biết hẳn là mẹ của Nam Cung Tiêu. Bà ta do nghe được lời của Tiêu Tử Y không che giấu thì vẻ mặt hoảng sợ.
Còn người phụ nữ ngồi ngay ngắn một bên kia thì chỉ tư thế ngồi thôi cũng đã động lòng người rồi. Nàng ta mặc một chiếc váy dài gấm màu ngọc bích bao quanh thân hình xinh đẹp chững chạc, búi tóc dùng cây trâm đỡ lấy, tóc đen tuyền là da trắng như tuyết, trắng nõn nà. Một đôi mắt sáng ngời, lúng liếng trên khuôn mặt, đôi mày nhỏ dài cong cong, giữa hai đường lông mày có một nốt ruồi son làm cho người ta có một cảm giác yêu thương, tiếc nuối.
Tiêu Tử Y nhìn trái nhìn phải cũng phát hiện ngoài Phong UYển Tình ra thì không còn ai khác, cân nhắc mãi mới đem giai nhân yếu liễu đào tơ trong lòng nâng lên ngang tầm cùng ba chữ khắc hoạ lên Phong Uyển Tình này. Dù gì thì nàng đã nghe sự tích về nàng Phong Uyển Tình này rất nhiều rồi, làm nàng cứ tưởng tượng như nàng ta là một nữ vương vậy, hiện giờ mới biết nghe danh không bằng gặp mặt.
Tiêu Tử y nhìn đôi mắt ngời sáng long lanh của Phong Uyển Tình kia thì mới biết những lời mình vừa nói lúc nãy một từ cũng bị nàng ta nghe hết cả. Lời nói ra rồi giống như nước đã đổ, nếu mà nói tất cả thì nàng cũng không thấy hối hận, mà lại chờ xem Phong UYển Tình có phản ứng gì.
Hai gò má trắng nõn như ngọc của Phong Uyển Tình bỗng ửng hồng, cười duyên phản kích lại: “Chả lẽ là công chúa Trường Nhạc tới đây cũng là vì công tử Sanh hay sao?