Beta: A Tử
Tiêu Cảnh Dương nhưng thật ra không có nửa phần khẩn trương, nhỏ giọng hướng Tiêu Tử Y nói: “Không sợ, thời điểm dạy học, chỉ cần có người dị nghị là có thể nói ra vấn đề. Tử Y muội cứ việc nói.”
Nói? Nàng nhưng thật ra muốn nói gì a? Tiêu Tử Y cười xấu hổ cười, đầu trống rỗng. Nàng là đến xem trò vui không phải đến diễn trò a!
“Đã nói vừa rồi ngươi cùng ta nói cái kia, cái gì hắn không phải đứa bé sao? Hắn không phải do nữ nhân sinh ra đấy sao?” Tiêu Cảnh Dương lui ra phía sau nửa bước, vui sướng khi người gặp họa thấp giọng nói.
(A Tử: cái này gọi là bỏ dầu vào lửa nà… thật khâm phục trình độ của Dương ca nha… đáng để học hỏi.)
Tiêu Tử Y tươi cười đều hoàn toàn cứng tại trên mặt. Loại lời nói tranh luận này gần như giảo hoạt cũng chỉ có thể ở trong đáy lòng phát càu nhàu, có thể nói ra được sao?
Tiêu Sách gặp Tiêu Tử Y lâu không đáp lời, nghĩ đến nàng mới vừa rồi chính là cố lấy ăn cái gì, không nghe rõ ràng. Cho nên không ngại phiền toái ở trên đài lặp lại nói : “Bắt đầu câu là nữ nhân cùng tiểu nhân khó dưỡng vậy. Gần chi tắc không tôn, xa chi tắc oán *. Cho nên hẳn là giải thích như vậy, chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân mới là khó ở chung nhất. Ngươi đối với bọn họ tốt, bọn họ liền không biết trời cao đất rộng, thử ngươi, mạo phạm ngươi, quấy ngươi; ngươi đối với bọn họ trầm mặc, bọn họ liền thầm oán không ngừng, nói ngươi thực xin lỗi hắn. Tóm lại nữ nhân cùng tiểu nhân khó ở chung nhất.”
Tiêu Tử Y vừa nghe vừa đem trong miệng điểm tâm dùng sức nuốt xuống, sau khi nghe xong vừa vặn toàn bộ nuốt xong. Nàng khẽ mỉm cười nói: “Ta cho rằng cũng không phải như vậy.”
Nàng nhìn quanh một vòng, phát hiện trong điện bao gồm hoàng đế đang ở trên bảo tọa đều lộ ra chú ý thần sắc, cùng đợi câu trả lời của nàng. Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Nữ tử keo kiệt, chính là trên trời ban cho đặc quyền vậy. Cổ ngữ có nói âm dương điều hòa, không phải là bởi vì nữ tử keo kiệt, mới có thể cho thấy quân tử rộng lượng sao?”
Trong điện không ai lên tiếng, có ít người gặp qua Tiêu Tử Y, đã muốn đoán ra vị này chính là vị Trường Nhạc Công Chúa Điện Hạ. Có người chưa từng gặp qua, gặp thái tử điện hạ tới hành động thân thiết, còn tưởng rằng là nhà ai thế gia công tử đến cố ý đảo loạn. Mặc kệ từ đâu phương diện mà nói, nàng mới vừa rồi theo như lời nói đều có chút già mồm át lẽ phải, rất nhiều người trên mặt cũng đã hiện ra không cho là đúng biểu tình.
Tiêu Sách đắc ý cười, còn không buông tha Tiêu Tử Y “Ngươi ý như vậy giải thích thế nào?”
Tiêu Tử Y nhắm lại hai mắt, lại mở khi đã hoàn toàn suy nghỉ thanh minh. “Về phần tiểu nhân cũng phân thành tiểu nhân bình thường và chân chính là tiểu nhân hèn hạ. Con đê ngàn dậm bị hủy chỉ vì một tổ kiến, chi tiết quyết định thành hay bại. Lão Tử từng nói qua: ‘ Việc khó trong thiên hạ phải làm cho nó dễ dàng; Việc đại sự trong thiên hạ phải làm cho nó nhỏ đi. ’ ta cảm thấy hẳn là nên thêm một câu, kiến công lập nghiệp, tất dựa vào người. Trong lịch sử đế vương không ai bì kịp hình ảnh của nhóm vương tướng đế vương, nhưng là tiểu nhân thì tùy vào thời khắc cũng có thể phát ra nổi mấu chốt tác dụng.” Tiêu Tử Y đang nói lời nói này thời điểm, nội tâm không khỏi nghĩ đến Độc Cô hoàng hậu của tiền triều kia. Nếu không phải là có sự tồn tại của nàng, nàng đi vào thế giới này hẳn là Đại Đường thịnh thế, mà không phải Đại Chu.
Trong điện theo nàng vừa dứt lời, liền vang lên một mảnh thưa thớt lời nói nhỏ nhẹ thanh. Tiêu Tử Y mặc dù không có cụ thể hay nói có sách, mách có chứng, nhưng là trong lịch sử loại tiểu nhân này vật ảnh hưởng lớn sự kiện ví dụ không phải là không có, mà là nhiều đếm không xuể.
Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Sách suy nghĩ sâu xa, tiếp tục nói: “Mà nữ nhân và tiểu nhân khó dưỡng. Nữ tử có thể xem tương trợ, tiểu nhân có thể phòng bị. Nhưng là tại hạ cho rằng khó phòng nhất cũng không phải là hai người này, mà là ngụy quân tử.”
Mọi người đều xôn xao, tuy rằng từ trước tới giờ có rất nhiều người nghi ngờ lời nói của Khổng Phu Tử…, nhưng phần lớn đều là theo ý tứ khác mà lý giải. Kể từ khi có học thuật nho gia của tiền triều, vẫn là lần đầu có người ở công khai trường hợp phản bác thuyết pháp của Khổng Tử. Không biết là Tiêu Tử Y nên bọn quan viên đều tả hữu hỏi thăm vị công tử này rốt cuộc là ai, nhưng là trong lòng biết Tiêu Tử Y thân phận nhân lại nói năng thận trọng, không người nào dám nói.
Tiêu Cảnh Dương ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Tiêu Tử Y nói là được rồi không cần quá mức phát hỏa. Nói tốt lắm, nhưng là có đôi khi là bất kể thế nào nói đều nói bất quá trăm người trăm miệng.
Tiêu Tử Y sửng sốt một chút, phát hiện mình cũng không phải ở trên lớp đại học, có thể nói thoải mái. Ở phía sau nghi ngờ lời nói của Khổng Tử quả thực cùng nghi ngờ lời nói của hoàng đế không có gì khác nhau, huống chi hoàng triều một thế hệ đổi qua một thế hệ, nhưng chưa từng thấy Khổng miếu có thể có nửa phần dao động qua. Quân tử chi trạch, ngũ thế mà chém. Hoàng đế một triều đại cũng chính là mấy trăm năm huy hoàng mà thôi, nhưng là Khổng phủ tại vương triều phong kiến trung quốc lại có hai ngàn năm vinh quang. Như thế đối lập, là biết được Khổng thánh nhân tại đây chút thông thái rởm thì ở trong đầu cổ nhân đến tột cùng là có cái địa vị gì.
(A Tử: Quân Tử chi trạch, ngũ thế mà chém… không hiểu nha… ai biết xin giúp đỡ.)
“Khụ, kỳ thật về những lời này, tại hạ còn có một chút quan điểm khác.” Tiêu Tử Y hắng giọng một cái, tính thu hút những người này lực chú ý.
Tiêu Cảnh Dương không nói gì, không nghĩ tới hắn không sợ trời không sợ đất lại sợ muội muội tính nói tiếp.
“Thỉnh giảng.” Lúc này một vị hoa râm râu lão nhân đứng ra trước, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tiêu Tử Y, trên mặt hiện đầy nghiêm túc vẻ mặt.
Tiêu Cảnh Dương thấp giọng nói: “Đây là La Thái Phó.”
Tiêu Tử Y lễ tiết tính hướng cái kia La Thái Phó cười cười, không hoài nghi chút nào nàng nếu là nói không để ý không được, vị này là Thái Phó danh phù kỳ thực sẽ trực tiếp cùng nàng nghe không hiểu thao thao bất tuyệt đem nàng bỡn cợt xấu hổ vô cùng.
Thở dài, Tiêu Tử Y chậm rãi mở miệng nói: “Nữ tử và tiểu nhân điều khó dưỡng. ‘ nữ tử ’ hẳn là chử nữ cùng tử. ‘ nữ ’ có thể là chỉ về thê thiếp của hoàng đế ‘ tử’ là chỉ nhi tử của hoàng đế, về phần ‘ tiểu nhân ’, tại hạ cho rằng sủng thần, nịnh thần xung quanh hoàng đế.”
(A Tử: chử tử trong chử nử tử nghĩa là “con” mình để nguyên lun cho dễ nhìn chứ ko ed ra lun nhá.)
Lời vừa nói ra, trong điện lặng ngắt như tờ. Không ai từng từ góc độ này đến lo lắng những lời này, lại thêm Tiêu Tử Y so sánh lớn mật tân kỳ, trong lúc nhất thời quần thần cúi đầu trầm tư, không người dám đáp lời. Sợ bị vị này nhanh mồm nhanh miệng tiểu công tử nói thành là “Tiểu nhân” bên người hoàng đế.
“Ý tưởng thực tân kỳ, tiếp tục nói tiếp.” Hoàng đế trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói, hiển nhiên đối cái đề tài này thực cảm thấy hứng thú.
Tiêu Tử Y cắn môi dưới, bất cứ giá nào hôm nay có vẻ không hay ho rồi, dù sao là dạy học nha, nàng liền từ góc độ học thuật hảo hảo nói một chút.”Khổng Tử mỗi câu nói kỳ thật đều có ý tứ lý giải khác nhau, nếu câu nói đầu tiên chỉ có một loại ngụ ý, như vậy Khổng phu tử cũng không được tôn xưng là thánh nhân đi?” Tiêu Tử Y trước khen Khổng Tử một chút rồi tinh tế quan sát biểu tình trên mặt mỗi người, khẽ cười nói: “Cho nên tại hạ cho rằng những lời này nếu như từ người trị quốc chi đạo mà nói, nữ, tử, tiểu nhân đều là theo ngụ ý đầu tiên mà nói. Mà theo sách cổ trong lịch sử thì thê thiếp của quân chủ tham chính, vì làm cho mình sinh ra người kế thừa chức vị. Cho nên cùng nhi tử, cùng cận thần cấu kết, tranh đoạt quyền kế thừa.”
Một bên Tiêu Cảnh Dương trên mặt biểu lộ vẻ mặt xem kịch vui tươi cười cởi mở, không thể tin được muội muội của hắn cư nhiên thông qua một câu như vậy nói liên tưởng đến vấn đề mẫn cảm như thế. Hắn cũng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phụ hoàng chính mình ruốc cuộc là có biểu tình gì, lổ tai càng nghe thanh âm thanh thúy của Tiêu Tử Y tiếp tục chậm rãi mà nói.
“Cho nên, tại hạ nghĩ đến những lời này của Khổng Tử là trình bày về một khía cạnh của chính trị. ‘ nữ ’, ‘ tử ’, ‘ tiểu nhân ’ ba người cấu kết, loạn chính soán quyền, là căn nguyên chủ yếu dẫn đến náo loạn, nhẹ thì giao động đến căn cơ đất nước, nặng thì dẫn đến vương triều diệt vong. Bởi vậy, hắn mới lại cảm thán một câu, nữ tử cùng tiểu nhân điều khó dưỡng.”