Mục lục
Nhà Trẻ Hoàng Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Hàn

Beta: A Tử

(A Tử: nghĩa chữ chính thái giải thik rồi nên giờ nói chử tiểu la lỵ thôi há. Nó là phiên âm của chử lolita trong tiếng nhật chỉ các cô bé đáng yêu)

“Trạm Nhi, đây là Lý Vân Tuyển, sẽ ở với cô cô một thời gian. Tuyển Nhi, đây là Trạm nhi, hắn thường xuyên đến chỗ ta chơi, hai người các người hảo ở chung nha” Tiêu Tử Y ngồi xổm người xuống, trước tiên giới thiệu 2 người với nhau trong lần đầu gặp mặt.

Nàng cũng không có giới thiệu thân phận của bọn chúng, nàng nghĩ đến khi, chúng chỉ là những đứa nhỏ, không cần thiết phải mang trên vai trọng trách lớn như vậy, nhất là Trạm Nhi.

Tiêu Trạm mở to hai mắt, đầu tiên là nhìn Tiêu Tử Y, ánh mắt cuối cùng lại trở xuống đến trên người Lý Vân Tuyển. Nhưng là Tiểu la lỵ lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn hướng sang nơi khác, không thèm nhìn hắn.

“Xin chào, ta là Tiêu Trạm” Tiêu Trạm cố lấy dũng khí nói thật to.

Tiêu Tử Y trên mặt hiện ra biểu tình không thể tin được, nàng luôn luôn nghĩ Tiêu Trạm là một người thẹn thùng, thường lui tới đây nhưng thường bị đỏ mặt nửa ngày khi Như Lan trêu đùa hắn. Không nghĩ tới hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lý Vân Tuyển cư nhiên lại tích cực như vậy.

Nhưng Lý Vân Tuyển không có đáp lại, cái miệng nhỏ nhắn chỉ phát ra thanh âm hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía Nhược Trúc ngẩng đầu lên hỏi: “Nhược Trúc tỷ tỷ, phòng của ta ở đâu?”

Nhược Trúc nhìn nhìn Tiêu Tử Y, sau đó liền theo ánh mắt chỉ thị của nàng, mang theo Lý Vân Tuyển hướng phía sau điện Vĩnh Trữ cung đi đến “Tuyển Tuyển, tỷ tỷ dẫn ngươi đi”

“Không được kêu ta Tuyển Tuyển, chỉ có ca ca mới được gọi vậy thôi” Thanh âm bất mãn của Tiểu la lỵ vang lên.

“Được, được rồi, vậy kêu Tuyển nhi đi” Nhược trúc vui vẻ cũng nàng thương lượng.

“Ân, thế cũng được.” Thân ảnh một lớn một nhỏ đi vào phía sau điện.

Tiêu Tử Y không nói gì đứng lên, nhìn Tiêu Trạm bị đả kích không nói được gì, sờ sờ đầu của hắn nhẹ giọng nói: “Trạm Nhi, hôm nay không phải là ngươi đang đi học sao?”

Tiêu Trạm lăng lăng nhìn về hướng Lý Vân Tuyển vừa biến mất, cũng không chú ý nghe Tiêu Tử Y hỏi. Hắn …quay đầu lại ngửa đầu nhìn Tiêu Tử Y ủy khuất nói: “Cô cô, có phải Trạm Nhi làm cho người ta không thích không?” Nam Cung Tiêu không thích hắn thì không tính, hắn không cần tên tiểu tử kia thích hay không thích hắn. Nhưng đây là một cô bé xinh đẹp mới tới đây a, nhưng ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn hắn, làm cho linh hồn bé nhỏ của hắn gặp phải đả kích nghiêm trọng.

Tiêu Tử Y cười cười lắc đầu, nắm tay hắn đi đến thư phòng. “Trạm Nhi à, Tuyển nhi hôm nay mới phải chia xa với ca ca của nàng, về sau ở tại nơi này sẽ không gặp được ca ca của nàng, cho nên tâm tình không tốt lắm, chúng ta nên thông cảm với nàng”

“Vậy tại sao lại phải rời xa ca ca, đến ở đây vậy cô cô?” Tiêu Trạm kỳ quái hỏi. Với tâm lý của một đứa nhỏ, tự nhiêm là không thể lý giải được vấn đề sâu sắc như vậy.

Bởi vì….. Tiêu Tử Y nghĩ thế nào cũng không tìm ra lời để giải thích, chính nàng cũng không rõ rốt cuộc là vì cái gì lại để Lý Vân Tuyển vào cung. Bất quá một người ở trên vạn người có đôi khi đưa ra một quyết định tùy tiện, cũng có thể mang đến rất nhiều hậu quả. Nàng cũng không thể giải thích rõ ràng được, cho nên cuối cùng quyết định là nói sang chuyện khác thì tốt hơn.

“Trạm Nhi, ngươi vẫn chưa trả lời ta, lúc này không phải là ngươi đang ở trên lớp sao?”

Tiêu Trạm hướng tầm mắt nhìn quanh, không biết đang than thở cái gì.

Tiêu Tử Y mang theo hắn đẩy cửa vào thư phòng, sau đó ôm hắn ngồi ở trên bàn sách, cúi đầu nhìn thẳng hắn. “Nói cho cô cô biết, tại sao lại ở đây?” Tiêu Tử Y sắc mặt nghiệm túc hỏi. Chuyện này nếu bị hoàng hậu biết, có thể nào lấy chuyện này làm cái cớ để cấm Tiêu Trạm đến chơi với nàng không.

Tiêu Trạm rất ít khi thấy Tiêu Tử Y có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cô cô vẫn luôn dung túng nhìn hắn cười, vô luận hắn làm chuyện gì đều đứng ra bảo hộ hắn. Cho nên, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt như thế của bác lại càng thêm ủy khuất mở miệng.

“Thái Phó bảo ta làm văn thơ, nhưng ta không làm được….” Tiêu Trạm cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn, thành thành thật thật nói.

“Chỉ như vậy?” Tiêu Tử Y bật cười nói. Nàng còn tưởng rằng là chuyện gì chứ!

“Viết thơ không được thì phải cố gắng viết thôi! Nói đến thơ ca, cô cô có thể giúp ngươi làm” Tiểu hài tử không làm được thơ ca không phải là chuyện bình thường sao. Thế mà lại chạy đến chỗ nàng để chốn sao?

Tiêu Trạm thấy Tiêu Tử Y cũng không có trách cứ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng khôi phục vẻ tươi vui, ngẩng đầu lên nhưng lại nhăn đôi lông mày cố gắng nghĩ, “Nga, gọi là “xuất sư biểu” Thái Phó bắt ta nhất định phải làm được thơ, nếu không làm được thì hôm nay không cho ta trở về ngủ.”

“Ra. . . . . . Xuất sư biểu?” Tiêu Tử Y không thể tin lặp lại lới nói. Không thể nào? Bắt một cái tiểu hài tử bốn tuổi làm xuất sư biểu sao? Nàng nhớ rõ là khi lên đến trung học trong đầu văn chương cũng khá nhiều rồi mà còn làm bài này rất mất thời gian, nói chi đến Trạm nhi.

(A Tử: Xuất sư biểu: hiểu nôm na là cái tờ sớ dâng lên vua nói về việc xuất binh ra trận, vì còn liên quan đến chap sau nên mình nói lun. Ai có giải thik chuẩn hơn cứ pm mình chỉnh lại)

Tiêu Trạm tức giận bất bình nói, “không phải Trạm Nhi không học tập, nhưng việc này Trạm Nhi làm thế nào cũng không làm được, ta không học nữa!”

Tiêu Tử Y thở dài, xem ra Tiêu Trạm bị làm cho hạ quyết tâm trốn học chạy tới đây. “Vậy làm sao bây giờ? Cùng đi gặp bà nội nói chuyện? Hay là cùng nói với phụ vương ngươi? Là ai đã sắp xếp phu tử dạy ngươi chứ?”

Tiêu Trạm mắt mở to đi lòng vòng, cười hì hì nói, “Cô cô, ta đoán rằng Thái tiên sinh tìm không thấy ta, nhất định sẽ tức giận, tám chín phần sẽ không đi tìm bà nội cáo trạng, mà là lại đây bắt ta trở về.”

Tiêu Tử Y nhướn lông mày, thân thể hướng Tiêu Trạm tới gần vài bước nói: “Nói như vậy, Trạm Nhi hy vọng cô cô làm cho ngươi … sao?”

Tiêu Trạm lúng túng ngồi trên bàn sách chà chà, tới gần Tiêu Tử Y, làm nũng lấy tay phe phẩy góc áo của nàng năn nỉ: “Cô cô lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp Trạm Nhi thuyết phục Thái tiên sinh.”

Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm khẩn cầu mình, như đang nói là không được cự tuyệt lời của hắn, nàng không đành lòng nhìn khuôn mặt tiểu tử đáng yêu này xuất hiện biểu tình uể oải. Nàng thân thủ nhéo nhéo khuôn mặt của hắn oán hận “Ngươi a! Thật sự là không có biện pháp.”

Tiêu Trạm giơ hai tay lên hoan hô một tiếng: “Cô cô tốt nhất!”

*******Hoàng gia nhà trẻ tiểu kịch trường*****

Ở cổ đại không có thuốc trừ sau, rau quả hoặc hoa quả có sâu là thật bình thường. Thế nhưng tại thời điểm Tiêu Tử Y …, sẽ không xuất hiện tình huống này. Nhưng là Tiêu Trạm cũng rất thích cầm cả quả táo cắn, cái này có vẻ nguy hiểm a.

Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm ăn quả táo ngon lành, lo lắng nói: “Lưu ý đừng ăn vào trong, quả táo có sâu đấy!”

Tiêu Trạm ngừng lại, chớp chớp mắt to nói:”Tại sao ta phải lưu ý chứ? Đúng ra là nó phải lưu ý ta chứ!”

“…………”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK