Tâm tình vừa thả lỏng, Tiêu Tử Y lại cảm thấy rầu rĩ dâng lên, cứ như vậy cầm tư liệu nằm xuống chiếc giường mềm một lát, cho tới lúc tiếng ồn ào truyền tới bên tai
“Hm, đừng làm ồn! Nói nhỏ chút! Bác nhỏ đang ngủ say đó!” Tiêu Trạm hạ giọng khuyên nhủ.
Ồ ồ, vẫn là Trạm Nhi biết săn sóc, còn biết nghĩ cho nàng. Tiêu Tử Y mơ màng nghĩ ngợi.
Độc Cô Huyền lập tức lớn giọng nói to: “Phải không, nàng đang ngủ say sao? Cả ngươi cũng nghe thấy ư? Sao ta không ngửi thấy cà?”
Tiêu Tử Y day day huyệt thái dương ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn tiểu thiếu gia Độc Cô kiêu ngạo đứng trên ghế băng, trông như là kẻ đứng đầu duy nhất vậy. Tiêu Tử Y lấy tay che miệng ngáp một cái, rồi quay đầu sang hỏi Tiêu Trạm đứng bên: “Hiện tại là lúc nào rồi?”
“Vừa mới qua giờ Mùi. Tiểu bác à, nếu người mệt thì nghỉ lát đi, Hắn…Con sẽ dẫn hắn ra ngoài chơi, không để cho hắn làm ầm ĩ đến người”
Tiêu Trạm trừng mắt nhìn Độc Cô Huyền, có chút bực mình vì cậu đã làm bác thức giấc.
Giờ Mùi sao, trong đầu Tiêu Tử Y nghĩ ngợi chút, chắc là khoảng một giờ chiều rồi, nàng cũng mới ngủ không được lâu. Tiêu Tử Y xoa xoa đầu Tiêu Trạm, nhìn xung quanh một lúc, thấy bé Vân Tuyển đang kiễng chân với sách trên giá, còn Nam Cung Tiêu thì ngồi một góc sáng trầm ngâm.
“Độc Cô à, đi giúp bé Vân Tuyển lấy sách trên giá đi” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại bảo.
“Vâng, vâng, hay quá” Độc Cô Huyền thay đổi rất nhanh, nhưng thực ra rất nghe lời, từ trên ghế băng nhảy xuống. Cậu so với Vân Tuyển cao hơn mười phân, nên rất nhẹ nhàng lấy được sách trên giá xuống cho cô bé.
“TRạm Nhi ngoan, bác cũng nghỉ trưa một lát giống các con thôi. Thế nào? Ngủ có ngon không?” Tiêu Tử Y hài lòng cười nói, quay đầu hỏi Tiêu Trạm đứng bên.
Tiêu Trạm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chu miệng nói: “Cũng không tệ lắm, tiếc là bị ai đó làm thức giấc”
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn Độc Cô Huyền cười phớ lớ, biết rõ nhóc này chỉ người nào đó là ai. Vỗ vỗ đầu Tiêu Trạm, Tiêu Tử Y cười bảo, “Đã đánh thức thì tỉnh luôn thôi, trưa nào cũng sẽ ngủ nửa canh giờ là đủ rồi nha! Vì để buổi chiều sẽ ó tinh thần hơn chút, nếu ngủ nhiều mà nói…, sợ tối lại ngủ không được”
Tiêu Trạm hiểu ra gật đầu, đôi mắt mở to rõ ràng chớp chớp, vui vẻ bảo: “Tiểu bác à, buổi chiều Trạm Nhi có thể được vẽ tranh chứ? Sáng con đã học rất tốt nha!”
Tiêu Tử Y còn chưa kịp đồng ý thì chợt nghe tiếng Độc Cô Huyền cười to nói: “Đúng lúc quá, Tiêu TRạm kia, ngươi dẫn ta đi thăm quan cung Trường Nhạc chút đi! Nhóc ta đây nhưng là lần đầu tiên tới đây nha!”
Dứt lời không nói gì chạy tới lôi Tiêu Trạm ra ngoài, cậu ta cũng biết Tiêu Trạm đến cung Trường Nhạc nhiều lần nên khá quen thuộc, không lôi Nam Cung Tiêu đi.
Tiêu Tử Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Trạm có vẻ không tình nguyện còn Độc Cô Huyền thì làm loạn ầm lên, Thuần Phong vẫn rất đúng mực duy trì khoảng cách theo sát sau chúng, phòng ngừa chuyện xảy ra bất ngờ.
“Nam Cung, bé Vân Tuyển à, hai con không cùng nhóm kia ra ngoài đi dạo sao?” Tiêu Tử Y quay đầu hỏi lại, thấy kỳ lạ là hai bé, một thì ngồi ở góc sáng sủa, còn một thì cầm sách đứng cạnh giá sách kia.
“Không đi, tuy ở đây rất lớn, nhưng theo con thì cũng chẳng có gì khác nhau cả” Lí Vân Tuyển lật sách, cảm thấy thoả mãn đi cuối thư phòng ra ngoài hậu hoa viên xem sách.
Tiêu Tử Y nhún nhún vai, như vậy cũng được. Cho dù chính nàng ở đây lâu như vậy cũng còn chưa đi thăm quan hết cung Trường Nhạc. Nhìn qua thì đều thiết kế đình đài lầu các xa hoa giống nhau, quả thực chẳng có gì đẹp mắt cả.
Hầu như Độc Cô Huyền đi xem cũng chính là để quen với hoàn cảnh bên trong thôi, xem ra ở đó có hoa viên có thể bắt sâu…
“Nam Cung à, còn con thì sao/” Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Tiêu im lặng đứng trong góc phòng tò mò hỏi.
Nam Cung Tiêu từ trong góc phòng đi ra, sau đó chậm rãi đi tới trước bàn đọc sách, dẫm chân lên chiếc ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn٠trắng nõn trông vô cùng nghiêm túc, híp cả mắt lại nhìn như dính chặt với nhau vậy.
“Nam Cung, định nói với ta chuyện gì sao?” Tiêu Tử Y đợi một lúc lâu thấy Nam Cung Tiêu không nói gì cũng chủ động nhắc tới.
Nam Cung Tiêu do dự một lát cuối cùng lấy hết tinh thần suy sụp bảo: “Công chúa à, buổi sáng con đi học, nghe cũng không hiểu gì cả. Làm sao bây giờ đây? Con cũng không phải là người ngu ngốc ha…”
Tiêu Tử Y sửng sốt, nhìn Nam Cung Tiêu như là đã trút giận xong. Giống quả bóng xì hơi vậy không còn chút tự tin nào cả. Bỗng chốc trong lòng tự thầm trách bản thân mình sơ sót.
Thái Khổng Minh là thầy giáo của Tiêu Trạm. Dạy dĩ nhiên là lớp học của Tiêu TRạm, cũng chỉ có mình Tiêu Trạm nghe có thể hiểu được.
Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn theo hướng Lí Vân Tuyển vừa rồi lấy sách, mới nhớ tới chỗ kia vốn để sách gì, bừng tỉnh thì ra chính bé Vân Tuyển cũng nghe không hiểu gì, tự mình tìm sách để xem có thể theo kịp tiến độ.
“Ngoan, không phải thế đâu! Nam Cung thật là đứa bé rất thông minh, con còn nhớ không? Lần đầu tiên lúc chúng ta mới gặp nhau, không phải con đã rất nhanh giải ra được Cửu cung đồ hay sao?”
Tiêu Tử Y đứng bên an ủi Nam Cung Tiêu, vừa nghĩ cách giải quyết vấn đề này như thế nào.
Tuy Thái Khổng Minh hơi bảo thủ chút, nhưng dạy học là hắn hẳn nên giảng giải nội dung chứ. Mặc dù chỉ là tứ thư ngũ kinh thôi, nhưng đã quen với cách giáo dục của hiện đại rồi, nàng nghe căn bản cũng không hiểu lắm, nên cũng không có cách nào để Thái Khổng Minh cải thiện được.
Thực là khó quá ha.
“Nhưng nếu là nhị ca con dạy thì con có thể hiểu ngay” Nam Cung Tiêu lầu bầu nói, từ sau sự kiện bài “Xuất sư biểu” kia, cậu có chút không rõ năng lực của mình thế nào, chuyện gì cũng phải mượn người khác giúp.ao
“Đứa ngốc à, cứ tự mình hỏi những chuyện gì đó sao!” Tiêu Tử Y bỗng buồn cười nói.
Ai ngờ Nam cung Tiêu nghe vậy cụt hứng bảo: “Nè, người đều nói con ngốc, con quả nhiên rất ngốc rồi”
“Đừng có cố cãi với ta, con biết ta nói ý là gì mà”
Tiêu Tử Y dở khóc dở cười , gõ nhẹ lên trán cậu một cái.
Tâm tình Nam cung Tiêu bỗng trùng xuống, nhưng trên mặt vẫn không cười, vẫn vô cùng trầm trọng, “Công chúa à, con bây giờ phải làm sao đây? Nghe không hiểu chính là không hiểu mà!”
Tiêu Tử Y chống cằm suy nghĩ một lúc, không chú ý vào vấn đề của Nam Cung Tiêu mà hỏi ngược lại: “Nam Cung à, con tới ở trong cung Trường Nhạc, chỉ là muốn học thuộc bài “Xuất sư biểu” sao? Hay là muốn ứng phó cuộc thi của Nhị ca con một tháng sau đó?”
Nam Cung Tiêu ra sức nghĩ ngợi, sau đó lắc lắc đầu nói: “Cái gì cũng không muốn. Con chỉ muốn Tiêu TRạm biết gì thì con cũng muốn biết như vậy thôi”
Tiêu Tử Y nhìn vào mặt bé, hai mắt mở to ngày càng ngời sáng. Quả nhiên là nàng không nhìn lầm người, Trạm Nhi cũng không có nhìn lầm. Nam Cung Tiêu này thực sự là đứa trẻ thích học hỏi.
“Như vầy đi, sau này cùng học với Trạm Nhi, bé học cái gì, con học cái đó nhé. Trước kia chúng ta sẽ bổ sung chương trình học mà con bị thiếu, như vậy bé ấy biết gì thì con sẽ không phải biết cái đó sao? Sau này ta sẽ tìm nhiều bạn nhỏ hơn, chúng ta sẽ không đi học buồn tẻ giống ở Quốc Tử Giám, mà cứ bảy ngày sẽ có hai ngày nghỉ ngơi, sẽ có đại hội thể dục thể thao, có kịch bản để diễn, có hồ bơi xuân thu, còn có cả nghỉ đông và nghỉ hè nữa..”
Tiêu Tử Y cũng không cần Nam Cung Tiêu nghe có hiểu hay không, cứ thế nói tuôn ra. Vừa nghĩ đến mình có thể xây dựng một khu nhà trẻ, tự mình làm vườn, công viên, tất cả quy hoạch đều do chính mình làm, cả người Tiêu Tử Y đều hưng phấn tới phát run lên.
Nam Cung Tiêu lúc hiểu lúc không, lông mày nhăn lại cũng theo từng lời Tiêu Tử Y nói mà giãn ra.
Hình như là….nghe có vẻ cũng không tệ lắm.
“Bộp bộp!” Ngay lúc Tiêu Tử Y đang nói hăng say thì ở cửa bỗng phát ra tiếng vỗ tay.
Tiêu Tử Y theo tiếng vỗ nhìn lại thì phát hiện ra Tiêu Sách đã lâu không thấy đứng ngay tại cửa, vẫn nét trào phúng kiểu trẻ con tươi cười nhìn về phía nàng xem.