Tiêu Tử Y dở khóc dở cười ôm Trạm Nhi vào lòng, an ủi, “Sao ngây người là thế nào, thấy con nhìn đẹp lắm mà, vì thế chắc bị chấn kinh lên mất rồi”
“Hả…Có thật không chứ?” Tiêu Trạm tách ngón tay ra lén nhìn Tiêu Tử Y.
“Thật vậy mà! Hôm nay Trạm Nhi nhìn đẹp nhất đó” Tiêu Tử Y cười híp mắt kéo tay che mặt bé ra.
“Đúng đó, đúng đó! TRạm Nhi ca ca nhìn rất đẹp đó” Hai chị em nhà họ Tô đều dắt tay nhau chạy tới, một trong hai cô bé cười hì hì nói.
“Đúng vậy đó, đúng đó! Chỉ là hơi kém hơn một chút so với chúng ta thôi” Một cô bé khác cũng nói đế vào. Cả hai đứa cũng mặc quần áo gần giống Tiêu Trạm, cùng đứng một chỗ rồi cùng nhìn nhau, nhìn giống như trẻ sinh ba vậy.
“Được rồi, các con đi nhẩm lại lời kịch đi, đến lúc đó nếu có quên thì Thuần Phong đứng bên khán đài sẽ nhắc cho. Hắn sẽ viết lời kịch chữ to lên bảng” Tiêu Tử Y vỗ vỗ mấy đứa bé xinh đẹp như hoa như ngọc, cười bảo.
“Vâng ạ!” Bọn trẻ còn đồng thanh đáp, rồi sau đó chạy ra ngoài phòng.
Tiêu Sách đều nghe cả những lời họ cùng nói, sợ đến mức vội vàng đi tới trước mặt Tiêu Tử Y hỏi liên tiếp, “Có đúng như suy nghĩ trong lòng ta không đây ha? Hoàng tỷ định cho bọn trẻ con này lên sàn diễn sao?”
Tiêu Tử Y ung dung gật đầu, trên mặt cảm thấy việc Tiêu Sách hỏi này là quá thừa.
“Để…Để hoàng tôn điện hạ đóng vai nữ sao?” Tiêu Sách bị kinh hoảng nói lắp bắp. Tuy nhìn thấy rất xinh, à không cho dù là xinh thì cũng không đúng lắm mà!
Tiêu Tử Y thấy vậy bác lại, “Dù là Hoàng tôn điện hạ thì sao, bé cũng là trẻ con mà, có quan hệ gì chứ?”
Tiêu Sách im lặng. Rốt cục lần này hoàng tỷ có biết tính nghiêm trọng của vấn đề này không ha? TRên đời này đào kép là loại người thấp đến mức nào, nếu quả thật cứ thế này mà diễn trên sân khấu, như vậy hậu quả lần này có thể nói là khủng bố thế nào không ai có thể đoán trước được.
“Hoàng tỷ…” Tiêu Sách định mở miệng nói rõ thì đột nhiên có một sức mạnh không rõ chặn chú lại không nói tiếp được.
Nếu mà Tiêu Tử Y bị phụ hoàng quở trách, chắc chắn Tiêu Cảnh Dương sẽ đứng ra gánh trách nhiệm thay nàng. Ấn tượng hoàng huynh trong lòng phụ hoàng sẽ bị giảm, đấy không phải là niềm mơ ước thiết tha của chú đó sao?
Nhưng mà…Chú sao nỡ nhẫn tâm nhìn cảnh tượng như thế ngoại đào nguyên này chỉ vì một chút chuyện cỏn con vậy mà có thể bị phá huỷ chứ?
Tiêu Tử Y nhìn thấy trên mặt tuấn tú Tiêu Sách dài ra giờ lại tái nhợt thì buồn cười sẵng giọng bảo, “Được rồi! đừng có lo thay ta nữa! Đã sớm xin ý kiến cha già phụ hoàng người rồi. Ổng chẳng những thông qua lại còn vô cùng hứng trí sang đây xem cháu nội bảo bối của mình diễn trò nữa đó!”m
Tiêu Sách nghe vậy ngẩn người, không rõ tận đáy lòng mình có tâm tình gì nữa. Chú mẫn cảm để ý thấy thái độ của phụ hoàng là có vấn đề. Điều này cũng thấy đối với Tiêu Tử Y thì là chuyện tốt, nhưng chú thì thấy phụ hoàng rất lạ. Từ trước đến nay không trầm mê những tà âm này đó, thậm chí đã từng lên tiếng phê phán. Thế mà nay lại có chuyển biến cực lớn đến vậy, không lẽ là xem Tiêu Trạm là người thừa kế chăng? Nếu không vậy cũng sẽ không bắt bé đi học hoặc diễn trò vớ vẩn chứ.
Phải biết rõ lúc chú mới lên bốn tuổi, vậy mà suốt ngày phải chăm chỉ đứng bên phụ hoàng để ổng chỉ dạy ân cần món “Luận Ngữ”
Trong đầu Tiêu Sách loé lên những suy nghĩ vậy, mọi lời định nói đều dừng trên môi. May là bên ngoài cửa có người đang đi tới, phân tán sự chú ý của Tiêu Tử Y, nếu không nàng nhất định sẽ nhìn thấy biểu hiện bất thường trên mặt chú.
“Đúng ha! Thánh Thượng không lên tiếng, sao thế nào ta dám để công chúa dính vào chứ? Hơn nữa Thánh Thượng đã lên tiếng rồi, muốn tới xem cuộc vui, vậy thì các gia đình còn lại dĩ nhiên là không so đo rồi. Còn về cái chuyện phải giả gái kia thì có mục đích gì? Tại hạ trước đây mới bảy tuổi đều bị coi là con gái suốt đó” Cái vị phe phẩy chiếc quạt vắng vẻ, mặc áo choàng dài màu nâu đúng là Đàm Nguyệt Li rồi.
“Được rồi, được rồi! đừng tranh giành nhau nữa. Hôm nay anh đều tới chậm rồi, nhanh đi nhìn các nơi xem, có quên gì không?’ Tiêu Tử Y thúc giục.
“Được được. Sách điện hạ, tại hạ trước tiên xin tạm lui trước đã” Đàm Nguyệt Ly khép chiếc quạt tao nhã lại, phong độ không chê vào đâu được hướng về Tiêu Sách làm lễ, rồi nhanh nhẹn rời đi.
Không hổ là Quý công tử nổi tiếng khắp kinh thành. Tiêu Sách nhìn theo bóng Đàm Nguyệt Li rời đi, ánh mắt cũng chưa cụp xuống, tâm tư không rõ vì sao cứ cứ nhớ tới lời mẫu phi đã từng nói đồn đến Thái tử là kẻ biến thái. Tuy lúc trước chú cảm thấy hai người đàn ông với nhau rất ghê tởm, nhưng hôm nay vừa nhìn đã thấy vị Đàm Nguỵệt Li này rất có mị lực.
Có lẽ là hắn nói, mới trước đây đã từng làm con gái nuôi rồi đi.
Tiêu Tử Y không có thuật đọc tâm, nếu mà nàng biết chắc chắn sẽ khiếp sợ cho một kẻ bên cạnh nàng đang hình thành con sói đắc ý trong đầu. Đến lúc ấy nhất định sẽ bóp chết loại cây non còn trong trứng nước hay là vẫn định nuông chiều cho hư đây?
May là nàng không có thuật đọc tâm nên cũng không cần phải lo lắng điều này.
“Anh ngồi trước đi, ta đi xem phòng ăn chuẩn bị thế nào rồi” Tiêu Tử Y cười bỏ lại một câu rồi cũng xoay người chuẩn bị ra phòng chờ.
Tiêu Sách sau khi nhìn thấy qua cảnh Tiêu Trạm mặc quần áo con gái, sau đó lại nhìn thấy Nam Cung Tiêu và Diệp Tầm cũng mặc quần áo con gái nữa thì cũng thấy bình thường, nhưng khi nhìn thấy Lí Vân Tuyển mặc quần áo con trai thì vẫn ngẩn ngơ. Sau đó chú chịu không nổi túm được áo Độc Cô Huyễn đang giả làm thị vệ, tính trẻ con nổi lên hỏi rất dịu dàng, “Nhóc Độc Cô à, sao con không giả con gái hả?”
Độc Cô Huyền đang cầm chiếc kiếm gỗ huơ huơ đấu đi đấu lại với Abe, nghe vậy hừ mũi khinh thường bảo, “Thèm vào! Đó là bổn thiếu gia ta đây khinh thường mặc quần áo con gái đó!”
Lí Vân Tuyển mặc cả người quần áo anh tuấn đúng lúc đi ngang qua, chen vào một câu hợp lý, “Chân tướng là bởi hắn mặc quần áo con gái trông khó nhìn quá cơ”
Độc Cô Huyền tức giận đỏ bừng cả mặt, song lại chẳng tìm được lời nào phản bác lại.
Tiêu Sách nhìn Độc Cô Huyền, đánh giá từ trên xuống rồi gật gật đầu bảo, “Có thể tưởng tượng ra rồi”