Tiêu Tử Y im lặng, nàng có thể tưởng tượng được tất cả. Nguyên trước đây sau khi tiến cung dĩ nhiên không chịu nổi cô đơn, ỷ vào mình có tuyệt thế võ công nên cứ ngay trong hậu cung đi đi về về nhìn lén nghe lén, trùng hợp thế nào lại nghe được bí mật của hoàng Hậu. “Mẫu Hậu, con thật sự không nói ra đâu” Bí mật đó, cho dù nàng không nghe thấy thì hiện giờ cũng đoán được tám chín phần rồi.
Hoàng Hậu lắc đầu, nói kiên quyết, “Hiện giờ tuy ngươi nói như vậy, nhưng sau này nếu thật sự ngươi thành thân với Tiêu Cảnh Dương, trong lòng nó bị áp lực luân thường đạo lý ép bức, biết đâu chừng, ngươi lại lỡ miệng nói ra thì sao”
Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy mọi chuyện phát sinh trên đời này thật quỷ dị thái quá, đắng chát miệng mím chặt môi nói, “Nói vậy, nếu hoàng huynh không chấp con, vậy mẫu hậu cũng sẽ bỏ qua cho con chứ ạ?”
Hoàng Hậu đáp nhàn nhạt, “Đúng vậy. Ta biết rõ trong lòng ngươi không có nó, nhưng mà cái này nói cũng không chính xác lắm. Có lẽ sau này, ngươi tựa như một mầm hoạ vậy. Ta thà rằng nó hận ta, cũng vẫn muốn phải làm vậy”
Tiêu Tử Y im lặng, không biết trong miệng hoàng hậu “nó” là chỉ Tiêu Cảnh Dương hay là hoàng đế nữa.
Hoàng Hậu rút cây trâm trong tay Tiêu Tử Y cắm lên tóc nàng, sau đó xoay người, nhìn Tiêu Tử Y nhẹ nhàng mỉm cười nói, “Thật là một cô nương xinh đẹp, thật đáng tiếc quá ha!”
Tiêu Tử Y đồng thời nhìn vào vị Hoàng Hậu trước mặt nàng này. Nàng cũng không biết tên bà, cũng không biết hiện giờ bà đang nghĩ gì. Nhưng mà nàng cũng biết một phụ nữ rất đáng thương, chỉ vì chính địa vị mình, mà dám đem con gái mình đi đổi với con người khác để nuôi, nhìn thấy nhau mà như không quen, ngày nào cũng sợ có người khác vạch trần mình mà lặng lẽ sợ hãi vượt qua.
“Uống nhanh đi nào!” Giọng Hoàng Hậu đã chuyển sang lạnh lẽo, tự mình thay Tiêu Tử Y rót rượu ra chén, đưa tới trước mặt nàng.
Tiêu Tử Y vô thức thò tay nhận lấy, nhìn chằm chằm mặt rượu sóng sánh trong chén trước mặt nàng. Nàng đang run.
Đúng vậy, nàng đang run đó, nếu không sao chén rượu trong tay không đứng im mà cứ rung rung không ngừng chứ? Nàng không muốn uống, dù biết rõ chân tướng thì sau đó lại càng không muốn uống nữa rồi.
Vì cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Tiêu Tử Y quyết định có đánh chết nàng nàng cũng không uống, dựa vào khinh công của nàng, kiểu gì cũng xông được ra ngoài. Nàng có thể đi tìm Nam Cung Sanh, lại để hắn đưa nàng đi ngao du khắp mọi nơi…
“Tử Y! Tử Y! Nàng có ở trong không đó?” Lúc này bên vang lên tiếng ầm ầm, Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nghe thanh âm bên ngoài thì hình như là Tiêu Cảnh Dương vậy.
Cái loại giọng khàn khàn này khác hẳn loại giọng tao nhã vốn có của hắn. Trong ấn tượng của nàng, hầu như nàng chưa bao giờ nghe thấy âm thanh thất thố đến thế của hắn.
Hắn tới cứu nàng. Trong nội tâm Tiêu Tử Y nóng lên, định lên tiếng đáp, lại nhìn thoáng thấy ánh mắt hung ác vô cùng loé lên trong mắt phượng của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu ngay lúc Tiêu Tử Y há miệng định nói chuyện chỉ chớp mắt búng móng tay đỏ au một cái, dễ dàng điểm trúng huyệt đạo của Tiêu Tử Y, làm nàng không nhúc nhích được, rồi dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy ly rượu độc trong tay nàng, rót thẳng vào miệng nàng, vẫn không quên thả chén rượu vào trong tay nàng lần nữa.
Sau đó Tiêu Cảnh Dương đẩy cánh cửa chính ra một nhát, Hoàng Hậu vẫn còn đủ thời gian thản nhiên gỡ huyệt đạo trên người Tiêu Tử Y đi.
Cửa lớn bị đẩy mạnh như trận gió vậy, mang đến ánh sáng rực rỡ muôn màu, nhưng đồng thời cũng dập tắt hai ngọn nến cháy trước bàn thờ phật.
Tiêu Tử Y nhìn hai ánh nến nhoáng một cái tắt phụt, biến thành hai làn khói nhẹ, quanh quẩn tan trong không trung, nàng cảm thấy chất lỏng lạnh buốt xuyên thẳng qua yết hầu, bỏng rát như là râu tử thần vậy.
Tuy huỵệt đạo của nàng được giải rồi, nhưng tay lại không còn sức mà cầm chén nữa, rơi xuống kêu đinh đang trên sàn.
Tiêu Cảnh Dương cúi đầu nhìn chén rượu kia một cái rồi nhanh như chớp chuyển thân đến bên cạnh, cảm thấy cả người lạnh buốt.
Cái chén này không còn thấy rượu nữa.
“Tử Y!” Tiêu Cảnh Dương đến cửa cũng không dám bước vào, không thể tin nổi là hắn đến chậm một bước.
Hoàng Hậu bị ánh mặt trời soi sáng làm cho chói mắt híp lại, quay người đi vào bên trong chậm rãchìm trong bóng tối.
Mà ở sau lưng bà ta, Tiêu Tử Y dần dần mềm nhũn ngã xuống mặt đất, còn Tiêu Cảnh Dương rốt cuộc lấy lại tình thần ôm nàng vào lòng gào khóc.
Hoàng Hậu quỳ trước bàn thờ Phật, che giấu sát khí vừa rồi, trên mặt hiện lên một mảng hiền lành an bình, trong miệng im lặng niệm: A di đà phật, phật chủ tha thứ”