“A, thật sao?” Trầm Ngọc Hàn hận không thể lao ngay ra cửa lập tức. Trước mặt hắn vốn được xưng là “Sát thủ thiếu nam” Phong Uyển Tình Phong đại tiểu thư mà! Ông trời già à, hắn vẫn còn chưa thành thân đó! Nhưng mà tiểu ma nữ lại tốt đến vậy sao?
“Nếu huynh nguyện ý ở đây cũng không sao” Tiêu Tử Y nhún nhún vai nói thản nhiên.
“Thần xin cáo lui” Trầm Ngọc Hàn quyết định rất nhanh rồi cúi đầu thi lễ cáo lui.
Nhìn người đã khuất sau cánh cửa, Phong Uyển Tình che miệng cười khẽ hỏi, “Người đó là biểu ca của công chúa ư? Tên gọi là gì vậy/”
“Huynh ấy là Võ TRạng nguyên nổi tiếng đó” Tiêu Tử Y nói khẽ, nguyên nhân ấy à, dĩ mnhiên là ai cũng biết cả.
Phong Uyển Tình không hiểu nhớ ra gì đó, hiện lên thần sắc hoảng hốt, sau đó thì thản nhiên cười bảo, “Yên tâm đi, ta đối với loại nam nhân này tạm thời cũng không có hứng thú, hơn nữa bộ dạng của huynh ấy cũng không đoan chính gì cả”
Tiêu Tử Y cau mày, cũng không đáp lại. Trong lòng tuy Trầm Ngọc Hàn không phải là dạng tuấn tú nhất, nhưng mà dạng này ở trong lòng Phong Uyển Tình lại còn không được coi là đoan chính. Có thể thấy quan điểm thẩm mỹ của các nàng ấy hoàn toàn kém nhiều lắm.
Hôm nay Phong Uyển Tình mặc chiếc quần đỏ xứng với chiếc áo xanh lục, dưới điểm xuyết viền trắng, càng lộ ra dáng người tuyệt đẹp. Tóc đen dài búi trên đỉnh đầu, thành một búi tóc cao, rơi hai lọn tóc vương vấn bên má, càng tăng thêm khí chất ôn nhu. Mà lúc nàng ta tới gần, mùi hương dần nồn đậm, thấm tận vào tim phổi người ta.
Tiêu Tử Y chỉ thuần tuý dùng ánh mắt thưởng thức một tác phẩm nghệ để đánh giá Phong Uyển Tình thôi. Cô gái này đối với nàng mà nói không thu gì ngôi sao hiện đại, trời sinh vốn là người đẹp, hơn nữa còn nổi tiếng được nhiều người biết đến.
Phong Uyển Tình nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Tiêu Tử Y, vươn ngón tay được chăm sóc kỹ chống lên má, đôi mắt đẹp bắn ra tia khác thường làm cho con người ta khó thoát nổi, đang yên lặng nhìn Tiêu Tử Y.
Trong…con mắt của vị tiểu công chúa này, nàng dĩ nhiên không nhìn thấy tia ghen tị, hâm mộ hay là khinh bỉ gì. Phong Uyển Tình vốn biết mình bộ dạng rất được, điều ấy nàng ta sớm đã biết. Mà chắc chắn năm qua, trong những người bạn cùng trang lứa, thậm chí nàng ta còn chẳng có bạn bè nào, bởi vì những người nàng ta tiếp xúc qua không phải ghen tị với diện mạo của nàng thì cũng vốn thấy xấu hổ trơ trẽn với những gì nàng ta gây ra.
Quả nhiên, vị tiểu công chúa này tuổi còn quá nhỏ sao? Phong Uyển Tình cười tự giễu mình, chợt lại bị biểu hiện phong tình vô cùng với nụ mỉm nhợt nhạt nói, “ Vừa rồi nghe thấy tiếng huyên náo trên tiền đường, ta còn tưởng là ai chứ! Vì sợ tiểu công chúa bảo UYển Tình không hiểu lễ nghĩa, nên cố ý lại đây chào hỏi công chúa một tiếng”
Tiêu Tử Y nghe đến đó mới chợt nhớ ra vị Phong đại tiểu thư này nổi tiếng là nhờ cái gì, vì vậy tự dưng lông tóc dựng đứng lên. Phong Uyển Tình đến Thẩm gia, không phải là giống như lần đến Nam Cung gia , nhắm vào vị soái ca nào đó chứ?
Không được, nàng muốn cứu vị soái ca không biết tên đó mới được. Bởi vì có lẽ nàng sẽ không thể nhìn thấy mặt biểu ca…hoặc là có thể là biểu đệ nữa.
“Công chúa, vị Nam Cung Sanh đó, cuối cùng người đã gặp được rồi sao?”
Phong Uyển Tình đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y hỏi dịu dàng.
“Không không. Chỉ là ở đó đợi Tiêu Nhi đáp đề xong rồi đi ngay thôi”
Tiêu Tử Y thề thốt phủ nhận. Cứ liên tưởng đến vị đại soái ca Nam Cung mà nàng đang chứa chấp trong cung kia, còn nàng thì đang ở đây dõng dạc thốt ra lời nói dối, khuôn mặt cười bất chợt dâng lên rặng mây hồng.
“Không sao…Vậy thật sự tiếc quá. Uyển Tình còn định cho công chúa giám định chút xem vị Thẩm Ngọc và Nam Cung Sanh rốt cục là ai hơn ai ha” Phong Uyển Tình tiếc hận cứ lắc lắc đầu nói.
A, hoá ra mục tiêu lần này là Thẩm Ngọc ư, thật là một cái tên rất hay. Có thể sánh với Nam Cung Sanh bên ngoài mà nói, cái vị Thẩm Ngọc này xem ra cũng là một xoái ca nhu nhược, quả thật đáng thương quá.
Càng đáng thương hơn là lại bị Phong Uyển Tình này nhắm vào, Tiêu Tử Y moi ruột gan ra nghĩ mãi xem làm cách nào để ngăn Phong Uyển Tình hạ độc thủ, nhưng mãi mà chẳng chọn được cách nào tốt cả.
Phong Uyển Tình cúi đầu nhìn chén trà men sứ xanh, cau đôi mày thanh tú lại.
Tiêu Tử Y đẩy chén trà trước mặt đi, cười yếu ớt bảo, “Chén trà này ta vẫn chưa dùng, nếu Phong tỷ tỷ không chê, thì dùng chén trà này đi”
Phong Uyển Tình cũng không chịu nhường, cười một tiếng rồi cầm chén trà lên nhấp một ngụm. Động tác tao nhã tới mức làm người ta cuốn hút. Hơn nữa bàn tay mềm mại nõn nà cầm chén bạch ngọc kia càng giống như được làm bằng sứ, càng làm cho người ta thêm như bị mù.
“Trường nhạc muội muội à, tuy ta và muội mặc mới gặp mặt có hai lần, nhưng mà UYển tình có cảm giác, thấy rất hợp với muội” Phong Uyển Tình đặt chén trà xuống cười ôn nhu nói, “Muội cũng không tránh ta, để cho ta rất vui vẻ, vì thế ta có mấy lời muốn chúng ta hẳn là kết thân với nhau. Chẳng hạn như, sau này, trăm ngàn lần đừng để bị một nam nhân nào bỏ tù nha”
Tiêu Tử Y cứng họng không nói nổi, cảm thấy vị Phong Uyển Tình này đã coi nàng như kẻ trong cuộc rồi? Chẳng qua nàng chỉ đưa cho nàng ta một ly trà thôi mà, nàng cũng đâu có ý gì khác đâu.
Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y không nói gì thì tưởng là cam chịu, đôi mắt đẹp dâng lên cảm xúc phức tạp, nói sâu kín, “từ nhỏ ta đã không rõ vì sao phụ thân lại có nhiều phụ nữ như vậy, mà mẹ thì lại chỉ có mỗi mình ổng một người, dựa vào cái gì chứ?”
Tiêu Tử Y nghe vậy thì thở dài, vấn đề này cũng là vấn đề khó giải quyết nhất ở cổ đại, cho dù là ở hiện đại chỉ chế độ một vợ một chồng, cũng vẫn xuất hiện tình nhân bên ngoài. Chẳng qua phụ nữ ở hiện đại vừa có địa vị nên độc lập chút, còn ở cổ đại này thì hết cách rồi. Mạnh mẽ như Võ Tắc Thiên, cho dù bà ấy có làm đến nữ hoàng thế nào thì bà ấy cũng chẳng thay đổi được địa vị phụ nữ, chỉ là bận mỗi một việc bản thân bà ấy giả tưởng là hưởng thụ hoàng quyền trời ban.
“Có lẽ sau này gặp được một người đàn ông, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với tỷ tỷ thôi” Tiêu Tử Y lắc đầu vứt đi một ít suy nghĩ kỳ lạ, nói nhẹ nhàng.
“Ha ha, Trường Nhạc muội muội quả nhiên là tuổi vẫn còn nhỏ, mới có loại ảo tưởng này. TRên thực tế thì ta đã thấy vô số nam nhân, rất nhiều người nói muốn toàn tâm toàn ý với ta, nhưng khi quay đầu đi thì lại xấu xa biết bao” Phong Uyển Tình giống như hận còn hơn oán, lúc nói lời này giọng điệu có chút bình tĩnh giống như là đang nói thờ ơ buổi sáng ăn gì vậy.
Tiêu Tử Y nghe xong cũng không có nửa phần đồng tình, khoé miệng khẽ nhếch lên trông rất ngây thơ hỏi lại, “Phong tỷ tỷ à, tỷ có thể đối với người ta toàn tâm toàn ý không? Hay là tỷ quá quý trọng bản thân mình hơn?”
Phong Uyển Tình nghe vậy thì ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Tiêu Tử Y, hồi lâu sau như nghĩ thông suốt cái gì bỗng bật cười ha ha.
Đó là kiểu cười sảng khoái không e dì gì, càng giống như tiếng cười trút được gánh nặng vậy, cười mãi làm cho vòng ngọc trên tay nàng ta cứ reo đinh đang mãi không ngừng.
“Công chúa, làm sao vậy?” Diệp Tầm bừng tỉnh, đứng sau tấm bình phong bên trong ló nửa đầu ra, sợ hãi mở to đôi mắt một xanh một đen nhìn các nàng.
“Không có gì, làm ầm ĩ đến ngươi ngủ rồi hả?” Phong Uyển Tình ngưng cười, vẫy vẫy tay với Diệp Tầm bảo cậu tới gần.
Diệp Tầm nhìn nhìn ánh mắt Tiêu Tử Y, sau khi được đồng ý mới bước từng bước nhỏ tới gần,
Phong Uyển Tình vươn tay kéo tay nhỏ bé của Diệp Tầm, cười ôn nhu bảo, “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ trông có đẹp không?”
Diệp TẦm ngây thơ gật gật đầu, quả thật là rất đẹp, nhưng mà trong lòng cậu mẹ cậu là đẹp nhất.
Tiêu Tử Y liếc mắt, nghĩ Phong Uyển Tình sẽ không phải bị một câu kích thích của mình mà nuôi một vị Chính Thái chứ? Nàng thật sợ hãi quá đi.
“Thật sự đẹp lắm hả? Công chúa tỷ tỷ của ngươi nói rất đúng, ta không có toàn tâm toàn ý đi tìm kiếm, càng cảm thấy không có ai có thể xứng với ta. Nhưng từ nay về sau, tỷ tỷ quyết định mặc kệ có gặp được người đó hay không, điều đầu tiên là phải yêu bản thân mình trước đã” Những lời Phong Uyển Tình này mặc dù là nói với Diệp Tầm nhưng càng giống như nói lời thề với chính bản thân mình thì đúng hơn.
“Vâng” Diệp Tầm căn bản nghe không hiểu gì, chỉ phát ra một từ đáp lại.
“Ai da da, như vậy nhìn kỹ xem nè, bộ dạng đứa bé này thật tuấn tú quá. Ây da fa, ánh mắt lại mê người nữa, lại có vẻ xinh đẹp như thế nữa” Phong Uyển Tình vừa mới phát ra lời thề xong bỗng theo thói quen cũ lôi kéo Diệp Tầm nhìn trái nhìn phải, mãi cho đến lúc làm cho Diệp Tầm xấu hổ lùi ra sau.
Tiêu Tử Y bất đắc dĩ định lên tiếng ngăn lại, thì lại thấy Phong Uyển Tình bỗng xoay đầu lại, nét mặt chứa đầy vẻ hưng phấn, hơi thần bí khẽ cười nói, “Trường Nhạc muội muội à, hôm nay nếu đã đến đây, không bằng chúng ta đi xem cái vị Thẩm ngọc xem đến tột cùng là có loại phong thái nào đi!"