Tô Linh Lung phe phẩy đầu nhìn phải rồi nhìn trái một cái, bỗng cười vui vẻ, kéo Tô Lâm Lang ngồi xuống.
Tô Lâm Lang không hiểu ngó xuống dưới bàn nhìn lại, sau đó thì hai mắt sáng ngời.
Diệp Tầm đang cau mày tự hỏi làm thế nào đem quân cờ của mình dùng ít nhất để chuyển được sang trận tuyến đối phương, tiếc là đối diện cậu lại là Đàm Nguyệt Li, hơn ữa sáu người cùng chơi đùa, ai cũng đều bị chặn lại giữa chừng, cũng chỉ có Đàm Nguyệt Li thì đã vượt qua trung gian, đi vòng qua một đám rồi.
Đàm Nguyệt Li phe phẩy chiếc quạt không khỏi lại suy nghĩ sâu xa tới việc Tiêu Tử Y làm ra loại cờ nhảy này, ngay lúc đó một ván cờ nhảy nếu mượn thuật ngữ cờ vây mà nói có thể chia ra làm ba giai đoạn lúc đầu, giữa bàn và hạ bàn. Lúc bắt đầu chính là quân cờ tiếp xúc quân cờ thôi, đại khái chỉ trong vòng mười bước. Còn giữa bàn thì giống như bây giờ vậy thế lực dây dưa lẫn nhau, hạ bàn chính là các quân cờ đều tự tách ra mỗi người dùng cách của chính mình mau chóng tiến vào trận địa của đối phương.
Quy tắc chơi cờ này rất đơn giản, cho dù mấy nhóc con cũng đều bắt chước được cả, ai cũng đều có thể chơi được, nhưmg lại không phải ai cũng chơi giỏi cả. Quan trọng nhất là giữa bàn lúc quân cờ trải khắp mọi nơi giao nhau, binh mã dây dưa cùng một chỗ với nhau khắp nơi, việc tranh đoạt diễn ra cùng lúc, lại có thế đẩy đối phương vào chỗ đã thiết kế chướng ngại vật. So với cờ vây cờ vua vung lưỡi lê chém giết thì loại cờ nhảy này lại rất khó khăn và trình độ chém giết thì đều rất thích hợp với trẻ con chơi. Tựa như hắn cũng chìm đắm vào tình trạng này mà vừa nhàn nhã lại vừa khẩn trương vậy.
Nàng bảo quân cờ này trước kia ở chân núi nhìn thấy người khác chơi, nhưng mà hắn cũng chưa từng thấy qua lại quân cờ thế này. Căn cứ vào việc xem xét nửa ngày có thể cho rất nhiều trẻ con chơi loại chơi mới mẻ gì đó vậy, hắn có lý do hoài nghi quân cờ này là chính nàng tự mình nghĩ ra.
Thật là làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác hẳn. Hoá ra cái nhà trẻ này chính là vị tiểu công chúa này bắt đầu tuỳ tiện tạo ra để giải trí, hắn cũng vẫn không nghĩ đến tính toán. Mãi cho tới gần đây hắn rốt cục cũng hơi hiểu được. Chứng thật nàng tốn không ít tâm huyết, hắn cũng có thể đổi lại thái độ để đối đãi chuyện này.
Đàm Nguỵet Li thất thần một lát, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện quân cờ của mình đã bị Nam Cugn Tiêu ở bên không tiếc mình tự sát ngăn chặn toàn bộ đường đi. Đàm Nguyệt Li hơi cau mày kinh ngạc.
Nam Cung Tiêu khoanh tay hừ khẽ, cậu cho dù có để quân cờ mình hãm sâu vào cũng sẽ không để cho Đàm Nguyệt Li chỉ lo mỗi thân mình đâu.
Cừ thật, tự dưng lại đem quân cờ của hắn ngăn ra được. Đàm Nguyệt Li âm thầm khen ngợi, chiếc quạt trong tay cụp lại, cũng gia nhập trận đại hỗn chiến này luôn.
Diệp TẦm đành bất đắc dĩ cấm quân cờ ít năng động tung ra bàn cờ đi từng bước, đột nhiên cảm giác được gan bàn chân như bị cái gì đó chạm vào, cái cảm giác này không giống như Abe, mà lại càng giống như tay người.
Sợ tới mức cậu lập tức cúi người xuống dưới bàn, ngay lập tức Tô Linh Lung và Tô Lâm lang hai con nhóc không biết tự bao giờ đã từ đối diện chui tới, dùng cả chân tay thò sang Abe bên cạnh cậu, như phát hiện ra món đồ chơi mới mẻ, hai cặp mắt loé sáng ngời nhìn trông cực doạ người.
“Ôi, các ngươi đang định làm gì thế? Abe đang ngủ mà!” Diệp Tầm thấy tay Tô Linh Lung suýt chạm vào người Abe đằng trước thì rốt cục nhịn không được mở miệng.
Tô Linh Lung liếc mắt nhìn cậu một cái bĩu môi, “Ta chỉ muốn xem nó có còn sống hay không thôi mà!”
“!” Diệp Tầm cả kinh trợn to mắt không dám tin mình nghe được. Abe bên chân cậu vì có người tiếp cận nên đã không bình tĩnh nữa mà ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại, lại tiếp tục ngủ.
“Ôi, hoá ra còn sống ha!” Tô Linh Lung nói vậy.
“Nè, sao ngươi lại nói như vậy chứ?” Độc Cô Huyền nghe thấy dưới bàn hình như có bí mật gì cũng cúi người nhìn xuống.
Tô Lâm Lang mở to đôi mắt đen lúng liếng nói rất ngây thơ, “Bởi vì những động vật nhỏ chúng ta nuôi rồi thì đều sống không được lâu nha, vì thế chúng nó ngủ chúng ta chỉ sợ là chúng nó đã chết rồi, rốt cục mắt không thể mở ra được nữa”
Lí Vân Tuyển nghe được vậy rùng cả mình, hỏi lắp bắp, “Vậy…các ngươi đã từng nuôi cái gì ha?”
Tô Lâm Lang nắm chặt ngón tay nói lầm bầm, “Có một chú chim nhỏ này, hai là con gà con này, ba là con nòng nọc này, bốn là…À, còn có cả một con rùa nữa cơ. Thật tiếc là chúng ta còn rất thích con rùa nhỏ nữa cơ!”
Gì cơ? Đến cả rùa nhỏ nuôi cũng đã chết ư?
Diệp TẦm và Tiêu Trạm vội vàng ôm Abe cách xa hai nhân vật nguy hiểm kia đi. Vóc dáng Abe vốn đã lớn lắm rồi, hiện giờ chỉ mỗi Diệp Tầm ôm thì không nổi, mấy nhóc cùng liếc mắt nhìn nhau, bước đầu đạt được hiệp nghị, tuyệt đối cấm hai chị em song sinh tiếp cận Abe.
Abe kêu “A ô” một tiếng, hai mắt mở to không hiểu nhìn bên này bên kia xem.
Tô Linh Lung và Tô Lâm lang hai bé cùng ngồi dưới đáy bàn, buồn bực nắm tay nhau. Sao các bé lại không được hoan nghênh chứ? Không có ai cùng chơi với các bé, hiện giờ cả chó cũng đều không để ý tới các bé nữa….
Các bé phải về nhà thôi!
“Ôi, các con làm sao vậy?” Tiêu Tử Y và Nhược Trúc hai người đều bưng đồ uống đến, thấy tình trạng hiện giờ thì đều hỏi khó hiểu.
Đàm nguyệtt Li có vẻ ngốc ngếch nhìn chằm chằm vào quân cờ trên bàn cờ, một lòng nghĩ xem nên đi cách nào kết thúc nhanh nhất, lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Thôi trước đừng chơi nữa, chúng ta uống nước trái cây trước đi!” Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo, “Nè, sao Linh Lung và Lâm Lang lại ngồi dưới gầm bàn thế hả? Mau ra đây uống nước trái cây nào!”
Vốn hai chị em đang định gào khóc nhưng chưa từng thấy nước trái cây bao giờ, lập tức ngừng khóc, dùng cả chân và tay cùng chui ra khỏi gầm bàn.
Đàm Nguyệtt Li thu ánh mắt trên bàn cờ lại, vừa nhìn thấy nước trái cây trước mặt bỗng bị chấn động cả nửa ngày nói không nên lời.
Cái ly đựng trái cây nhỏ cao này hắn cũng không xa lạ gì, loại chén này chất liệu được gọi là thuỷ tinh, một loại tay nghề cao quý của tiền triều, tuy hiện giờ ly thuỷ tinh cũng không lưu thông ở chợ nhiều cho lắm nhưng mà trong hoàng cung cũng không phải là vật đặc biệt quý trọng cho lắm. Lạ thì lạ ở chỗ ly nước trái cây này có mấy tầng màu được tạo thành, từ dưới bắt đầu là tầng màu đỏ, màu vàng và màu xanh, các tầng màu được chia rất rõ ràng, cũng không hoà lẫn nhau. Cắm trong ly là một cọng cỏ xanh, trên miệng chén còn có một miếng kẹp lên miệng chén, nhìn xuyên qua ly thuỷ tinh trông rất sang, lại còn có một mị lực rất đặc biệt.
“Đây là cái gì vậy?” Đàm Nguyệt Li nghẹn họng nhìn trân trối hỏi.
Tiêu Tử Y liếc trắng mắt, mặc kệ hắn đi. Người lớn đúng là phiền toái lắm, cái gì cũng đều muốn hỏi cho rõ ràng, chẳng chịu đi nếm thử trong tình trạng không rõ ràng. Trước kia nàng trong một thời gian dài cũng vậy, có rảnh nhớ tới cái gì thì liền làm này nọ cho bọn trẻ con ăn, nhưng bọn trẻ cũng chưa bao giờ hạch hỏi cả.
Tiêu Trạm cầm cọng cỏ lên mút lấy nước trái cây, cười híp cả mắt lại bảo, “Nguyệt Li ca ca à, màu đỏ dưới này là nước dâu tây, ở giữa là chuối tiêu, còn trên cùng là thạch. Huynh dùng ống hút này cắm xuống hút đi, muốn cắm ở tầng nào thì hút tầng đó, uống rất là ngon lắm nha!”
Đang định một hơi suýt uống sạch ly trái cây, hai chị em song sinh nghe vậy vội chạy nhanh tới nghiên cứu, cầm lấy ống hút lên nhìn rồi làm theo, quả nhiên uống được mùi vị khác nhau. Hai chị em đều cùng cười toe toét, đã sớm vứt mọi phiền toái vừa rồi đi mất.
Đàm Nguyệt Li nếm vài ngụm không thể không bội phục tư tưởng kỳ diệu của Tiêu Tử Y, cứ gật đầu liên tục. Thầm nghĩ muốn vội vàng đem tiểu đệ đệ nhà mình khuyên bảo tới nơi này, vừa được chơi lại vừa được ăn, thật tốt quá! Đến cả chính hắn cũng còn muốn đến nữa là.
Tiêu Tử Y khẽ nhếch mép đắc ý, ly nước trái cây này đã tốn không ít công sức gtâm tư của nàng nha. Lúc lựa chọn hoa quả thì không thể chọn loại lê táo cứng được, phải chọn giống dây tây, chuối và thạch mềm sền sệt thế này mới ổn, mới không bị trộn lẫn các màu với nhau, hơn nữa thật khéo lại là ba màu sắc, trong cung đâu cũng có cả.
Hừ hừ, nếu là nàng đặc chế ra nước trái cây mà đề cử cho ông chủ của Lan Vị phường ý à, nàng có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây? Ha ha, cái loại nước trái cây ba màu này xuất sứ từ Hàn Quốc mà, có thể làm được, chẳng qua là ở nhà cứ dùng thoải mái cơ…NHưng mà món cờ nhảy này ngẫm thực ra cũng rất ngốc….Chỉ có Năm quân cờ mới là tốt nhất