Beta: Quỳnh
Một bên, Dư Trạch Nam không bỏ qua hành động nhỏ này của cô, im lặng đem máy sưởi mở cao hơn, một hồi lâu, cô cuộn tròn thân mình lại mới thoáng thư giãn một chút.
Vì sao cảm xúc cô lại trầm xuống như vậy, trong lòng Dư Trạch Nam hiểu rõ, cho nên, cũng hoàn toàn không hỏi nhiều.
………………
Yến hội, lầu hai.
Lãnh Phi đứng ở cửa đợi trong chốc lát, có người lên lầu cùng anh ta nói nhỏ hai câu, anh ta liền chậm rãi đi vào.
“Tổng Thống, Hạ tiểu thư đã rời đi.”
“Đi cùng ai?”
“Nghe nói, là cùng Dư Trạch Nam tiên sinh.”
Tay nắm ly rượu của Bạch Dạ Kình có chút căng thẳng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ là mắt trầm xuống nhìn hội trường ồn ào náo nhiệt dưới lầu, tầm mắt rơi xuống trên người Lan Đình phu nhân, “Đi thôi, xuống lầu.”
………………
Ngọc Phật khi bán đấu giá được Bạch Túc Diệp cùng một vị thiên kim tiểu thư quyết đấu. Cuối cùng, tự nhiên là hoa rơi xuống Bạch Túc Diệp.
Bạch Túc Diệp đứng dậy, đem ngọc Phật đưa cho Lan Đình phu nhân từ bên ngoài sảnh đi vào.
Lan Đình phu nhân rất cao hứng. Đoàn người Bạch Dạ Kình đi đến chào hỏi: “Phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu chưa gặp được chị em hai người.” Lan Đình phu nhân cười cười, đem ngọc Phật giao cho người bên cạnh cầm, đầu tiên là ôm Bạch Túc Diệp, sau đó lại ôm Bạch Dạ Kình.
Hơi hơi ngửa đầu, nhìn Bạch Dạ Kình một hồi lâu, trong mắt có tia vui mừng. Vỗ vỗ cánh tay của anh, nói: “Càng ngày càng có bộ dáng của tổng thống. Khi còn nhỏ cậu đi theo chú của mình, tôi liền nói tương lai cậu khẳng định là có nhiều đất dụng võ.”
Nói đến chỗ này, Lan Đình phu nhân dừng một chút, rốt cuộc vẫn hỏi: “Chú của cậu…… Vẫn tốt chứ?”
“Ngài yên tâm, chú ấy vẫn tốt. Nếu ông ấy biết ngài còn nhớ mình, nhất định sẽ rất vui mừng.” Bạch Dạ Kình từ tốn trả lời.
Đáy mắt Lan Đình phu nhân xẹt qua một tia buồn bã, giương tay, sờ sờ ngũ quan tuấn mĩ đẹp đẽ của anh, thở dài: “Cậu nha, càng ngày càng có phong thái của chú cậu lúc ấy …… Thoáng cái, thế nhưng đã qua mười mấy năm…..”
Sóng mắt bà có chút ánh sáng nhỏ vụn hiện lên. Bạch Túc Diệp cẩn thận quan sát, lát sau mới nói: “Ngài khó có được một chuyến trở về, lại là bạn già với chú cháu, nếu rảnh, không bằng đi gặp chú của cháu? Ông ấy nếu gặp lại bạn cũ tinh thần nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“……” Lan Đình phu nhân ngẩn ra, chớp mắt một cái, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm, rồi sau đó cười lắc đầu, “Lần sau đi. Lần này thời gian gấp rút, sợ là không còn kịp rồi.”
Bạch Túc Diệp cũng không miễn cưỡng, “Được. Nếu lần sau trở về, ngài nhất định phải đi gặp chú ấy.”
“Đó là tất nhiên.”
………………
Bạch Dạ Kình cũng không có ở lại lâu. Bạch Túc Diệp theo anh vào trong xe.
“Còn có việc?”
“Hạ Thiên Tinh mới vừa đi, em liền vội vã rời đi, tìm cô ấy?” Bạch Túc Diệp hỏi.
Bạch Dạ Kình hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Một lát bán đấu giá có một trâm ngọc phỉ thuý, mặc kệ dùng biện pháp gì, thay em mua nó, em cần dùng.”
“Dùng việc gì?”
Bạch Dạ Kình chỉ liếc mắt cô một cái, chỉ cho cô đơn giản hai chữ, “Tặng người.”
“Không phải đưa cho Hạ tiểu thư chứ? Cái đó với cô ấy cũng không hợp. Đưa cho vị phu nhân nào à? Lan Đình phu nhân?”
Bạch Dạ Kình cởi bỏ cúc áo trên âu phục, trầm mắt nhìn cô, “Trước kia em không cảm thấy chị có lòng hiếu kỳ nhiều như vậy.”
Bạch Túc Diệp mặt nghiêm lại, “Dạ Kình, chị không phải muốn quản chuyện của em, chỉ là muốn nhắc nhở em một câu, nếu em cùng Tống Duy Nhất đính hôn, cũng đừng đi trêu chọc người khác. Trong lòng em hiểu rõ, cô ấy và chúng ta không phải là người cùng một thế giới, không hứa hẹn được với cô ấy, hôn nhân cũng không cho cô ấy được, em dựa vào cái gì để cô ấy sinh con cho em, còn không có danh không phận đi theo bên cạnh em? Chính em sớm chút dứt ra, cũng là cho cô ấy sớm một chút bứt ra, đừng quay đầu lại rơi vào lưỡng bại câu thương!”
(*Lưỡng bại câu thương: cả hai đều bị tổn thương mà không được lợi ích gì)
Bạch Túc Diệp nói đến đây, Bạch Dạ Kình hình như có chút không kiên nhẫn.
“Chị xuống xe đi!”
“Lời thật thì khó nghe, chính em phải suy xét thật kỹ đi.” Bạch Túc Diệp hiểu cá tính của anh, biết đã không thể nói thêm nữa. Cô xuống xe, đóng cửa, quay đầu lại mắt nhìn bên trong xe, chân mày anh nhíu chặt, cô cùng Lãnh Phi nói: “Nếu cậu là thư kí của nó, có một số việc, nên nhắc nhở vẫn là phải nhắc nhở. Ở vị trí này, không thể vì tình ái mà đi sai đường.”
Lãnh Phi thở dài. Trên thực tế, chuyện tình cảm, khi nào thì đến người ngoài như anh ta có thể nhúng tay?
………………
Dư Trạch Nam chở Hạ Thiên Tinh vòng rất xa, Hạ Thiên Tinh thì cùng con trai gọi điện thoại. Thanh âm của con trai làm cảm xúc của cô dễ chịu rất nhiều.
Đi đến một lúc, Dư Trạch Nam đột nhiên dẫm phanh lại. Trên ven đường có một nữ cảnh sát giao thông cản lại.
“Là kiểm tra giấy tờ sao?” Hạ Thiên Tinh hỏi, “Anh đều mang đủ chứ?”
“Giấy chứng nhận?” Dư Trạch Nam cười, “Chỉ cần khuôn mặt này của tôi, so với giấy chứng nhận còn tốt hơn.” Ngày thường người khác ra cửa đều là soát giấy tờ, không giống bọn họ, đại quan quý nhân chỉ cần nhìn mặt.
Hạ Thiên Tinh cười một chút, cùng Hạ Đại Bạch cắt đứt điện thoại, nói: “Thường nghe người ta nói những người như mấy anh ra cửa cũng chỉ cần nhìn mặt, thực vinh hạnh có thể chính mắt thấy một lần.”
“Đúng là chưa hiểu việc đời mà?” Dư Trạch Nam ngay cả cửa sổ cũng chưa kéo xuống, đối mặt nhìn cảnh sát giao thông, ngón tay chỉ ra bên ngoài giống như chỉ giấy phép, một bên khoe khoang cùng cô nói: “Còn không tới lượt phải nhìn mặt, cái việc nhỏ này chút là xong ngay.”
Giấy phép này của anh, cũng đủ cuồng. Trước sau sắc mặt anh nghiêm chỉnh, toàn bộ kinh đô đại để là không ai không biết.
Hạ Thiên Tinh hướng cửa sổ xe nhìn một chút, nói: “Dư thiếu gia, lúc này xem ra không thể dùng gương mặt này?”
Dư Trạch Nam thắc mắc: “Ý em là sao?”
Dư Trạch Nam mới nói xonh, bên ngoài nữ cảnh sát giao thông đã đem cửa sổ gõ vang. Ấn đường anh ta nhảy dựng, không thể không đem cửa sổ xe hạ xuống, lạnh mặt, “Hơn nửa đêm không đèn, mắt cô không dùng tốt đúng không? Có cần tôi lấy đèn của tôi chiếu vào mắt cô không?”
“Nhị thiếu gia, mời ngài đem giấy chứng nhận ra cho tôi nhìn một cái.”
Ba chữ “nhị thiếu gia” khiến Dư Trạch Nam thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hạ Thiên Tinh ở một bên không nhịn được cười ra tiếng, “Xem ra, lúc này ngay cả mặt cũng thật sự không được.”
“Mặt mày gì nơi này, giấy chứng nhận không có!” Dư Trạch Nam tức muốn hộc máu. Mấy cái giấy chứng nhận anh ta ngại phiền, đã sớm không biết ném đi đâu.
“Nếu không có giấy chứng nhận, vậy chỉ có thể tạm thời giữ xe. Mời hai vị xuống dưới, ký tên.”
Sắc mặt Dư Trạch Nam đã bịt kín một tầng sương lạnh. Quá mất mặt! Đặc biệt vẫn là ở trước mặt Hạ Thiên Tinh!
Anh ta trừng mắt, “Cô cũng không rõ ràng tình huống là như thế nào?”
“Xin lỗi, nhị thiếu gia, tôi chỉ là làm theo phiên trực, mong ngài đừng làm tôi khó xử.” Cô gái một bộ chính khí lẫm liệt, bộ dáng hồn nhiên không sợ quyền uy.
Dư Trạch Nam tuy rằng tự cuồng, nhưng anh ta còn không đến mức thật khi dễ một cô gái. Đối phương dầu muối không ăn như vậy, anh ta chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Đẩy cửa xe ra, đi xuống liền nhớ kỹ đối phương, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia giống như là muốn nuốt cô gái nhỏ.
Phụ nữ, chính là phiền toái!