Cổ họng như bị miếng vải bông chặn ở họng, cô mấp máy môi nhưng cũng không nói được lời nào.
"Có phải bé con xảy ra chuyện gì hay không?"
"Hạ Thiên Tinh hít sâu một hơi, cuối cùng mới đè nén được cảm xúc, trả lời anh: "Không phải, em không xảy ra chuyện gì."
"Vậy là..."
"Là Vị Ương..." Ngón tay Hạ Thiên Tinh bấu chặt ở lan can, cả người run rấy: "Con cô ấy không còn nữa!"
Bạch Dạ Kình cũng chấn đông.
Ở bên kia, cũng im lặng như tờ. Anh sẽ không mở miệng an ủi người khác. Nhưng mà, giờ phút này, cho dù nói với cô bất kể cái gì thì cũng không thích hợp nữa.
“Anh sẽ cố gắng về sớm!” Cuối cùng, anh trầm giọng mở miệng. Anh biết, vào lúc này, cô rất cần anh.
Hạ Thiên Tinh hít hít mũi, cố nén nghẹn ngào, buồn rầu ừ một tiếng: “Nhưng trong lòng em rất khó chịu, sợ rằng khi cô ấy tỉnh lại sẽ không chịu nổi!”
“Cô ấy và Dật Trần cũng còn trẻ, sau này vẫn còn có thể có con. Có lẽ duyên phận chưa tới thôi!” Giọng nói của anh trầm lắng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Tối nay nghỉ ngơi một chút đi. Mấy ngày này, em thường đến bệnh viện với cô ấy một chút. Còn an ủi Dật Trần nữa!”
“Em biết!”
Bên kia.
Trong màn đêm tối om, Phó Dật Trần tự tay chôn cất đứa bé của mình.
Trên bia đá, không có ảnh, thậm chí cả tên cũng không có.
Anh cúi người xuống, nặng nề hôn lên bia đá, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cánh môi run run.
Bảo bối! Cho dù cuối cùng chúng ta không có duyên phận sống chung với nhau, không có duyên nghe con gọi một tiếng ba, nhìn con khóc, con người, nhìn con trưởng thành. Nhưng mà, ba thật sự rất yêu con.
Mẹ con cũng vậy, cô ấy đã dùng cả mạng sống của mình để yêu con!
Bên cạnh còn một cái huyệt nhỏ, anh chôn hết tất cả những quần áo và đồ vật chuẩn bị cho bé con.
Anh yên lặng làm tất cả mọi việc. Mỗi khi phủ cát lên, anh giống như đang đào bới trái tim mình.
Khi làm xong tất cả, anh ngồi ngơ ngác trước bia mộ. Suốt hai giờ, anh ngồi im ở đây, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà, anh ngồi ở đó, giống như không chút cảm nhận, nhành cây rơi vào trên vai anh, anh cũng không muốn gạt nó đi.
Hai tiếng sau, anh mới hoàn hồn lại, trở lại bệnh viện.
Tắm rửa, cạo râu, cố gắng che dấu sự đau lòng và chán nản, trông anh có Thiên Tinh hơn rất nhiều.
Ngay cả y tá trong bệnh viện nhìn thấy anh cũng bị dọa sợ. Mọi người nhìu nhau.
“Bác sĩ Phó đã phấn chấn hơn rồi sao?” Nhưng mà chưa đầy một ngày, anh còn đau lòng như sắp hết, sao có lại có thể nhanh như thế đã bình tĩnh lại rồi?
Một y tá khác thở dài: “Sao có thể chứ? Nhưng anh ấy còn biết làm thế nào nữa đây? Bà xã anh ấy còn cần anh ấy mà!”
Nói đến đây, mọi người đều nhìn bóng lưng cô đơn mà bi thương kia đề cảm thấy không đành lòng và thương cảm cho anh.
Phó Dật Trần có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Anh liên tục chạy đi chạy lại giữa đồn cảnh sát và bệnh viện.
Sau khi ba mẹ Phó Dật Trần biết chuyện, hôm sau vội vàng từ quê lên. Lai Phượng Nghi vừa nghe thấy đứa bé có chuyện rồi biết Vị Ương đang nguy hiểm, phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ôm con trai khóc lớn.
“Chuyện như vậy, mẹ làm sao có thể ăn nói với mẹ của Vị Ương đây?” Lai Phượng Nghi khóc lớn: “Hôm qua, mẹ còn nói với con bé, sau khi sinh con xong sẽ còn đi vòng quanh thế giới!”
Ba Phó cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Tối qua, ông mất cả đêm để nghĩ tên cho cháu rồi... Nhưng mà...