Beta: Quỳnh
“Con nhỏ kia lợi hại như vậy?” Một vị phu nhân béo đánh con mạt chược ra ngoài, “Ngày thường nhìn còn rất nhu mì nha.”
“Đều là biểu hiện giả dối!”
“Miệng vết thương này của bà thật đúng là không nhẹ đâu! Mấy người chúng ta cũng không phải biết nhau ba bốn năm sao, như thế nào cũng nên giúp bà rồi. Lát nữa mấy người chúng ta cùng nhau đi lên, nha đầu đó có lợi hại đến đâu cũng không sợ không đối phó được.” Một vị phu nhân khác cũng nói theo.
Lý Linh Nhất yên tâm hơn nhiều, thảnh thơi chờ Hạ Thiên Tinh lại đây. Tổng thống, bà ta kiêng kị vô cùng, chẳng qua, hôm qua Hứa Nham cũng nói, tổng thống cũng không đến mức tùy tiện giết người bịt miệng. Có được điểm này, bà ta sẽ không sợ la lối khóc lóc.
Trong chốc lát sau, Hạ Thiên Tinh quả nhiên tới.
Tiến đến phòng bao, ngay cả mặt cô cũng lạnh lùng, thẳng hướng Lý Linh Nhất đi qua. Lý Linh Nhất cười, âm dương quái khí đắn đo tiếng nói, “Ây da, hùng hổ giống như có người chống lưng chính là vậy sao.”
“Tôi hỏi bà, 5 năm trước, có phải bà đem bán tôi hay không?!” Hạ Thiên Tinh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chất vấn, thần sắc thanh lãnh.
“……” Lý Linh Nhất không nghĩ tới cô thế nhưng đột nhiên hỏi cái này, mạt chược nắm trong tay run lên một chút. Trên mặt xẹt qua một tia chột dạ, trong chốc lát mới nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì! Cái gì bán hay không? Cô điên à?!”
“Tôi hỏi lại một lần! Có phải bà cầm số tiền kia của đối phương hay không?! Có phải bà cho tôi uống sữa bò có hạ thuốc hay không?!” Hạ Thiên Tinh một chữ so với một chữ, thanh tuyến đều phát run, sắc mặt lạnh lẽo đến làm người sợ hãi.
Lý Linh Nhất tuyệt đối không thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Lúc trước bà ta xác thực lặng lẽ đem bán cô, nhưng không nghĩ tới đối phương thật đúng là bức cô sinh ra đứa bé.
Vì có chút nắm chắc, bà ta đứng dậy, hừ lạnh, “Hạ Thiên Tinh, sinh hoạt cá nhân của cô náo loạn như vậy, cũng không biết bị người đàn ông nào làm cho lớn bụng, cô ngược lại vu oan giá họa cho tôi? Tâm địa cô cũng đủ hiểm ác, cho rằng như vậy là có thể khiêu khích quan hệ của ba cô cùng tôi đúng không? Tôi nói cho cô, cô nằm ——”
“Bang ——”
Chữ ”mơ” còn chưa nói ra khỏi miệng, Hạ Thiên Tinh hung hăng giáng một bạt tai. Một bạt tai này, cô đầy ngập phẫn nộ cùng toàn bộ sức lực, lòng bàn tay đều đỏ lên.
Lý Linh Nhất ngàn vạn lần không nghĩ tới Hạ Thiên Tinh thế nhưng cô thật sự dám xuống tay tàn nhẫn như vậy, bà ta bị tát đến cả người ngây ngốc một lúc lâu. Ba vị phu nhân kế bên cũng bị bộ dáng này của Hạ Thiên Tinh làm cho sợ hãi. Chờ tinh thần phục hồi lại, chỉ thấy Lý Linh Nhất như người bị điên muốn nhào lên.
“Cô cư nhiên lại dám động thủ lần nữa với tôi. Cô thật to gan!”
Lý Linh Nhất không chịu được ủy khuất như vậy, đặc biệt là ở trước mặt các vị phu nhân, một cái tát này của Hạ Thiên Tinh hoàn toàn ném đi mặt mũi của bà, bà ta mặt đỏ tai hồng kêu gào, duỗi tay muốn nắm lấy đầu tóc của Hạ Thiên Tinh, muốn dạy dỗ cô một phen.
Sắc mặt Hạ Thiên Tinh lạnh dị thường, bộ dạng không để người xâm phạm, khi Lý Linh Nhất xúc động nhào tới, cô thuận tay bưng lên ly đồ uống ướp lạnh bên cạnh, hất qua bà ta tát. Lý Linh Nhất bị một cái tát vốn dĩ là đau đến nóng rát, nhưng lần này lại bị nước đá tạt qua, đông lạnh khiến bà ta phát run. Bà ta hắt xì một cái, đầu tóc ướt đẫm lộn xộn xõa trên vai, toàn bộ bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
“Tôi hỏi bà một lần cuối cùng, năm đó…… Có phải bà đem tôi bán hay không?!” Hạ Thiên Tinh bướng bỉnh nhìn chằm chằm bà ta.
Lý Linh Nhất qua một hồi thất thần, sờ mặt, hung tợn nói: “Đúng thì thế nào? Mày có giá trị 2000 vạn, mày cũng nên vui mừng trong lòng! Cũng không biết là người đàn ông mắt mù nào lại coi trọng mày đến thế!”
Lúc trước là có người tới tìm bà ta làm hợp đồng giao dịch, bà ta cũng là lặng lẽ tiến hành, không cùng bất luận kẻ nào nhắc tới. 2000 vạn cũng không phải là con số nhỏ, ai mà không muốn?
Bà ta cũng không suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ Hạ Thiên Tinh như thế nào lại đột nhiên biết được. Nhiều năm như vậy, bà ta che giấu đặc biệt kín kẽ. Chẳng lẽ là…… ba của con trai cô ta xuất hiện?
Ngón tay Hạ Thiên Tinh bấm vào lòng bàn tay, đầu ngón tay đều phát run. Mặt Lý Linh Nhất vẫn còn sưng đỏ, vừa thấy bộ dáng kia của cô, có chút sợ, bất động thanh sắc lùi một bước, nhìn mấy vị phu nhân đang quan sát bên cạnh, đẩy một chút, “Các vị phu nhân mới vừa đáp ứng tôi như thế nào?”
Mấy người kia lúc này mới hồi phục lại tinh thần, một người nhíu mày, “Cô gái, cô đến chơi mạt chược cùng chúng tôi thì không nói, còn động thủ đánh người, huống chi người này vẫn là mẹ cô, đây là cô……”
“Yêu cầu ngài không cần vũ nhục từ “mẹ” này, bà ta không xứng để tôi gọi, cũng không phải mẹ tôi!” Hạ Thiên Tinh đem lời nói của đối phương cắt đứt.
“Tuổi còn trẻ, tính tình nhưng thật ra không nhỏ. Linh Nhất, nhìn dáng vẻ ngày thường là bà không giáo dục, hôm nay đi theo tôi có một trưởng bối, hôm nay để bà ấy giáo huấn con gái bà thật tốt để biết thế nào là tôn kính trưởng bối!”
Mấy người nói qua nói lại, đều sôi nổi đứng dậy. Mấy vị phu nhân này ngày thường có thói quen tác oai tác phúc. Một đám đều thân hình mập mạp, trước mắt tất cả mọi người đều sôi nổi hướng Hạ Thiên Tinh bức tới, thịnh khí lăng nhân. Không đợi Hạ Thiên Tinh tránh né, đã có người vung tay túm chặt tóc của cô, một người giơ tay hướng trên mặt Hạ Thiên Tinh tát tới.
Ngay giờ phút này, cửa phòng bao ầm ầm bị người từ bên ngoài đẩy ra. Còn không đợi mọi người thấy rõ, một người đàn ông âu phục chỉnh chu tiến vào, vung chân đá mấy cái ghế.
“A ——” hai vị phu nhân khinh thường Hạ Thiên Tinh đứng bên cạnh bị đá đến lăn một vòng, người ngã ngựa đổ, chật vật đến nỗi lăn lộn trên mặt đất.
Nháy mắt tiếp theo, có mấy người mặc áo đen đi vào, khí thế bức người. Lý Linh Nhất nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi có chút bồn chồn. Này…… Không phải là người của Tổng Thống tiên sinh sao?
“Hạ tiểu thư, cô không có việc gì chứ?” Người dẫn đầu lo lắng nhìn Hạ Thiên Tinh từ trên xuống dưới băn khoăn một vòng.
Hạ Thiên Tinh lúc này mới hoàn hồn. Người tới là thuộc hạ của Lãnh Phi, Thụy Cương.
“Tôi không có việc gì. Nhưng mà sao anh lại đến đây?” Hơn nữa, còn tới đúng lúc như vậy. Nếu là chậm một chút nữa, khả năng cô sẽ bị những người này ‘giáo huấn’.
Thụy Cương nói: “Tiên sinh biết cô hôm nay muốn tới nơi này tìm người, cho nên để cho chúng tôi từ sáng sớm đã chờ ở nơi này.”
Thì ra là anh sắp xếp. Cô nên nghĩ đến chuyện này. Rất nhiều lúc, kỳ thật anh luôn thay cô suy xét thật sự cẩn thận.
“Hạ tiểu thư, vừa mới nãy là ai túm tóc cô?” Thụy Cương hỏi, thanh âm thanh lãnh trầm xuống.
Kỳ thật Hạ Thiên Tinh cũng không biết là ai túm tóc cô, trường hợp lúc nãy hỗn loạn, cô cũng chưa thấy rõ ràng là người nào. Nhưng thật ra một vị phu nhân mập mạp từ trên mặt đất một bò dựng lên, thở phì phì nói: “Chính là tôi túm, thế nào?! Cậu có thể làm gì tôi? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi sẽ làm lớn chuyện này! Cậu dám đá tôi một cái, cậu biết tôi là ai sao?”
Thụy Cương cười lạnh, “Tôi thật đúng là không biết bà là ai.”
“Nghe qua Dương Minh Cảng chưa, tôi là vợ của ông ấy!” Người nọ khi nhắc tới chồng mình rất là đắc ý. Nhìn ra được, ngày thường hay lấy danh nghĩa này ra hù dọa người ta.
Hạ Thiên Tinh biết Dương Minh Cảng là ai. Là một vị quan viên cũng khá có tiếng.